Hậu ly hôn, tôi hạnh phúc khi sống cùng con
Hạnh phúc của tôi bây giờ là hàng ngày chở con đi học sau đó đi làm, tối về mẹ con nói chuyện, cùng nhau học bài và đi dạo mát.
ảnh minh họa
Khi ngồi viết những dòng này lòng tôi đã an nhiên hơn rất nhiều. Bao sân si thù hận dường như biến mất và tôi cảm thấy có lỗi với những ai bản thân từng làm tổn thương họ sâu sắc. Trải qua bao sóng gió, đôi chân này vững vàng hơn sau những tổn thương mà chồng dành cho tôi. Giờ tôi vẫn mỉm cười chấp nhận, thay vì trốn tránh đau khổ tôi bình yên đối diện. Tôi hiểu ra tham sân si không mang lại được gì, chỉ để lại nỗi nặng nề trong lòng của chính mình.
Tôi được ba mẹ nuôi ăn học và tự lập từ rất sớm nên có thể hình thành sự sân si suốt thời gian dài, tôi quen anh khi kết thúc mối tình sinh viên một cách nhẹ nhàng mà không ai hiểu lý do. Anh săn sóc và chiều chuộng làm bản tính ích kỷ trong tôi trượt dài mà không nhận ra được. Chúng tôi lấy nhau trong sự chúc phúc của bạn bè và những người yêu thương. Anh đẹp trai, hào hoa và có việc làm ổn định, tôi nghĩ mình viên mãn và luôn tự hào vì những gì đạt được nên luôn coi thường người thấp bé hơn mình.
Về chồng tôi, anh rất hào hoa nên có những mối quan hệ ngoài luồng mà tôi không biết được. Bằng trực giác của người phụ nữ tôi hiểu anh có mối quan hệ bên ngoài nhưng vì anh quá khéo léo nên tôi chẳng thể nào tìm ra và cũng sợ tổn thương. Chúng tôi sống với nhau nhưng anh không có tình thương cho vợ vì tôi thất bại trong sự nghiệp, không mang lại điều kiện kinh tế cho anh như trước đây. Tôi thấy trong mắt anh sự khao khát làm giàu nhưng không giúp anh được. Nhà chồng cũng vì thế mà lại càng không thích tôi, chúng tôi ở riêng và có nuôi em gái anh ăn học. Bản tính sân si của tôi tụt giảm vì hiểu không gì hơn hạnh phúc gia đình nhưng nhà chồng thì không nghĩ vậy. Mặc nhiên nghĩ rằng tôi phải cung phụng và hầu hạ, dù làm gì thì tôi cũng sai.
Tôi sinh bé trai, con là tất cả niềm hạnh phúc của tôi từ khi lấy anh. Tôi tập dần quen với việc con ốm thì tự chăm, mình bệnh thì tự lo uống thuốc, đi làm về có té xe cũng tự ra viện băng bó, anh hỏi thăm tôi sẽ trả lời còn không thì thôi. Vì tôi biết khi mình trông mong, hy vọng, có thể sẽ thất vọng nhiều hơn khi không được đáp lại.
Anh lại càng thấy thoải mái khi tôi như vậy. Sau vài lần cãi nhau anh tát tôi, chửi bới nhục mạ rồi tôi thấy bình thường, hóa thành vô cảm. Một lần đỉnh điểm anh đánh đuổi tôi ra khỏi nhà và còn lăng mạ gia đình tôi thì sức chịu đựng không còn nữa. Sự tổn thương, hận thù dâng đến cao trào khi tôi biết anh còn có mối quan hệ với người khác và làm nhiều việc trái lương tâm so với đạo đức nghề nghiệp anh đang làm.
Tôi ôm con rời nhà ngay sau đó, thời gian đầu chuyển ra ngoài còn dày vò đau khổ, hận thù xâm chiếm hết đầu óc. Tôi không còn đủ sức chăm lo cho con, cho chính bản thân mình. Thời gian sau nhìn mình trong gương không còn nhận ra, tôi bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện, suy nghĩ về chồng, về mình và về mọi thứ. Tôi tìm đến kinh Phật, đến những người lớn tuổi để chia sẻ học hỏi kinh nghiệm cuộc sống, tập buông bỏ, bớt hận thù, bớt sân si, hiểu nhiều hơn về duyên nợ, đạo lý luân hồi. Tôi nhận ra mình từng sống quá ích kỷ, chỉ biết bản thân và không hề nghĩ đến người khác, chợt thấy không hạnh phúc nào bằng cái tâm mình an nhiên và tâm hồn thư thái.
Video đang HOT
Hàng ngày chứng kiến sự ra đi của người quen, người lạ dù tuổi đời của họ còn rất trẻ, tôi hiểu không ai nắm tay được cả ngày. Và khi chúng ta ra đi về với cát bụi, cái nhận được chính là điều mình đã cho đi. Tôi tâm đắc câu nói “Khi ta nắm tay lại sẽ không có gì, khi mở tay ra tất cả là của ta”. Giờ tôi đã sống an nhiên và nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều. Khi nghĩ về anh tôi không còn căm ghét hay hận thù nữa mà cho rằng kiếp này nếu đã được làm vợ chồng của nhau cũng do duyên nợ rồi. Duyên nợ ngắn thì thôi đành chấp nhận. Mọi thứ đều có sự tác động từ hai phía anh hay tôi, trở thành xấu hay tốt cũng do cách cư xử của cả hai người. Tôi luôn mong anh sống tốt để tâm hồn thư thái.
Hạnh phúc của tôi bây giờ là hàng ngày chở con đi học sau đó đi làm, tối về mẹ con nói chuyện, cùng nhau học bài và đi dạo mát. Tôi vẫn kể con nghe về ba của bé, vui mừng vì tâm mình an khi nói những điều không xấu về chồng cũ. Ngày cuối tuần mẹ và con chăm chút cho căn phòng nhỏ, nuôi cá trồng cây, dán tường. Tôi thấy hạnh phúc bình dị, chan hòa. Từ trước tôi nghĩ hạnh phúc là phải giàu có, ngồi xe hơi, ăn tối nhà hàng sang trọng, giờ tôi hiểu nếu tâm không an lòng thì khi ngủ sẽ không sâu, không có nụ cười sảng khoái nhất.
Nói chuyện với sư thầy, thầy mừng vì tôi đã nhận ra được nhiều điều, tôi hy vọng nếu sau này có cơ hội gặp lại những người tôi từng làm tổn thương thì vẫn muốn cúi đầu xin lỗi. Chồng cũ sau này có gặp anh tôi vẫn cười và chúc anh hạnh phúc. Tôi hiểu hạnh phúc là những điều giản dị lắm, bản thân bình yên đón nhận những gì đang đến. Chuyện gì đến nhất định nó sẽ đến, còn hiện tại cố gắng sống tốt để không hối hận về sau. Khi bước qua giông bão, lòng rồi sẽ bình an. Cảm ơn mọi người đã đọc chia sẻ của tôi.
Theo VNE
Bỏ chồng, lấy chồng mới, tôi thấy hạnh phúc hơn nhiều
Tôi sống tuyệt vọng sau ly hôn, tưởng cả đời này mình chỉ mang nỗi buồn và sự khổ tâm để sống. Tôi trở về bên bố mẹ và sống cùng bố mẹ, lại là cô con gái ngày trước.
Trong cuộc sống có nhiều điều chúng ta không thể đoán trước được, có những thứ ta tưởng nắm chắc trong tay nhưng cuối cùng lại vụt mất một cách nhanh chóng. Cũng có những thứ ta tưởng chừng không bao giờ có được nhưng lại đến một cách tình cờ và dễ dàng.
Hôn nhân vợ chồng cũng vậy, yêu nhau, hứa hẹn rồi cưới nhau, cứ ngỡ sẽ bên nhau trọn đời nhưng có lúc lại mất mát, lại từ bỏ, lại tổn thương, thậm chí là ly hôn.
Nhiều người quan niệm, ly hôn là điều gì đó ghê gớm. Tuy tôi không ủng hộ chuyện ly hôn, không đồng tình với chuyện, thích là chia tay, không sống được là bỏ nhau một cách dễ như chơi. Nhưng, có những điều chỉ người trong cuộc mới hiểu được. Vợ chồng không hòa thuận, không thể sống được với nhau thì chi bằng giải thoát cho nhau, đó là điều nên làm, không phải là tiêu cực hay cổ xúy. Chỉ là, có nhiều người dù sống khổ sở vô cùng cũng không dám ly hôn, vì họ sợ điều tiếng, họ không đủ bản lĩnh để sống một mình, đối diện với cuộc sống với bao nhiêu ánh mắt nhìn vào.
Nhiều người nghĩ, ly hôn chính là điều đáng xấu hổ, là điều khiến mình không ngẩng mặt lên được. Tôi cũng từng nghĩ như thế khi tôi và chồng xảy ra xích mích. Trước đây, khi cưới chồng, tôi luôn nghĩ, nếu tôi không có anh, không sống cùng anh nữa tôi sẽ chết mất, không thể nào sống nổi. Và khi anh phạm sai lầm, tôi và anh đã cãi vã rất nhiều, thậm chí anh từng muốn ly hôn mà tôi thì không đủ can đảm. Tôi cứ nín nhịn, sống qua ngày, cố gắng vun đắp tình yêu bằng những hành động vô nghĩa, vì không thể nào cứu vãn được tình cảm của anh.
Nhiều người quan niệm, ly hôn là điều gì đó ghê gớm. Tuy tôi không ủng hộ chuyện ly hôn, không đồng tình với chuyện, thích là chia tay, không sống được là bỏ nhau một cách dễ như chơi. (Ảnh minh họa)
Chồng bảo tôi, nếu không sống được thì nên ly hôn, tôi lảng đi không dám nói gì. Bỏ anh, tôi còn mặt mũi nào nhìn người khác. Sự cương quyết của tôi khiến chồng cảm thấy khó chịu, anh không còn yêu tôi nữa, anh cặp bồ trắng trợn, có người con gái khác bên ngoài, cố tình để lộ ra để tôi chấp nhận ly hôn. Vậy mà anh không ngờ, tôi lại chấp nhận chuyện đó. Anh làm thế nào tôi cũng không chịu bỏ chồng, tôi sợ bố mẹ sẽ chẳng vượt qua được cú sốc này, và tôi sợ, sau này sẽ chẳng thể yêu được ai nữa, còn lấy chồng gì nữa khi đã bỏ chồng rồi, ai sẽ ngó ngàng tới tôi.
Nhưng chồng tôi không chỉ dừng lại ở đó, anh làm điều tồi tệ là đưa gái về nhà và khiến tôi không chịu đựng nổi, buộc phải bỏ chồng. Bố tôi biết chuyện, bố bắt tôi phải từ bỏ người chồng vô liêm sỉ ấy, không cho tôi quay lại nhà chồng. Mẹ tôi thì khóc suốt nhưng thương con gái nên cũng khuyên tôi nên bỏ chồng. Mẹ bảo, mẹ thương con, sợ con sau này khó lấy chồng nhưng mẹ không cam tâm để tôi sống khổ sở, nhục nhã như thế.
Cuối cùng, tôi cũng ra tòa làm thủ tục. Xót xa vô cùng, tôi đã lấy hết can đảm, đã khóc lóc nhiều ngày và cuối cùng cũng đủ can đảm để quyết định chia tay chồng, người đàn ông tôi từng yêu tha thiết. Anh phũ phàng như vậy, không còn yêu tôi nữa thì tôi còn cố gắng làm gì đây?
Người đàn ông ấy cũng từng trải qua một đời vợ. Anh đã biết được thế nào là vấp ngã, cũng tâm lý hơn khi nghĩ về hoàn cảnh của tôi. (Ảnh minh họa)
Bỏ chồng, tôi ra đi tay trắng và chưa từng nghĩ tới một ngày tôi lại gặp được người đàn ông, là người chồng hiện tại của tôi. Tôi sống tuyệt vọng sau ly hôn, tưởng cả đời này mình chỉ mang nỗi buồn và sự khổ tâm để sống. Tôi trở về bên bố mẹ và sống cùng bố mẹ, lại là cô con gái ngày trước.
Tôi nghĩ, mình sẽ sống thế này đến già, không lấy chồng, bố mẹ tôi sẽ không trách cứ gì tôi cả. Tôi sẽ là cô con gái ngoan, ở nhà phục vụ bố mẹ, phụng dưỡng bố mẹ khi tuổi già. Vậy đó, nhưng mà, bố mẹ tôi đâu cho phép. Mẹ tôi nói, con gái lớn phải lấy chồng. Dù bỏ chồng thì cũng có người chấp nhận mình, có người xứng với mình và mình xứng với họ. Tìm một người đàn ông hợp với mình cũng không phải là quá khó. Người ta sẽ thông cảm với hoàn cảnh của tôi.
Tôi chưa có con, thế nên, việc kết hôn không phải chuyện khó. Chỉ là tình cũ vương vấn, tôi không đành lòng dứt áo ra đi. Mẹ tôi tìm mọi cách mai mối để tôi có thể kiếm được một tấm chồng.
Nhưng mãi tới năm thứ 3, sau khi người đàn ông của tôi lấy vợ, có con, tôi mới bắt đầu có tình cảm với một người cũng theo đuổi tôi hơn 1 năm trời. Tôi sống như thế, cô độc và cảm thấy bế tắc cho tới khi gặp anh.
Người đàn ông ấy cũng từng trải qua một đời vợ. Anh đã biết được thế nào là vấp ngã, cũng tâm lý hơn khi nghĩ về hoàn cảnh của tôi. Anh yêu tôi, chiều tôi, lo lắng cho tôi. Anh luôn động viên tôi rằng, cuộc sống này không tiêu cực như tôi nghĩ. Chia tay một người cũng có thể tìm được người tốt hơn và không phải đàn ông nào cũng bạc tình bạc nghĩa. Anh cũng bỏ vợ, cũng vấp ngã trong tình yêu nên lần này, anh muốn được trân trọng tình yêu này. Hai chúng tôi chưa có con nên không ràng buộc gì và đến với nhau giống như những người chưa từng có gia đình vậy. Việc này thật quá dễ dàng.
Bây giờ đây, tôi càng ngày càng nhận ra, mấy năm qua tôi đã làm phí hoài tuổi thanh xuân của mình, định không lấy chồng vì một người đàn ông bội bạc. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi quyết định cưới nhau sau đó. Tôi cũng yêu anh, thương anh vô cùng, tôi đã cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi và nhận ra, mình cần có một người đàn ông để dựa vào. Mình không thể sống độc thân mãi được, còn bố mẹ, còn sinh con đẻ cái và chẳng tội gì phải lụy một người đàn ông không xứng đáng với mình. Nhất là khi anh đang hạnh phúc với người đàn bà kia. Còn gì để tôi níu kéo khi mấy năm đã trôi qua?
Tôi chấp nhận chuyện này như một lẽ tất yếu của cuộc sống. Bây giờ, tôi đã có con, con trai đã bập bẹ gọi mẹ. Chồng yêu thương tôi vô cùng. Có lúc tôi vẫn bị chuyện cũ ám ảnh, anh không giận tôi mà còn động viên, an ủi tôi, tôi thấy xúc động vô cùng.
Con lúc nào cũng quấn mẹ, tôi càng cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng và càng nhận ra, sự lựa chọn của mình là hoàn toàn đúng. Bỏ chồng và lại lấy chồng, tôi mới hiểu được, cuộc sống này là không ngừng tin và củng cố niềm tin, không nên tuyệt vọng khi đang sống. Bất cứ thứ gì cũng chỉ là tương đối và ta có quyền đòi hỏi, có quyền tự kiếm tìm hạnh phúc cho riêng mình. Tôi đã thật sự hạnh phúc, đang có một mái ấm bên người chồng yêu thương mình và cậu con trai đáng yêu.
Bây giờ đây, tôi càng ngày càng nhận ra, mấy năm qua tôi đã làm phí hoài tuổi thanh xuân của mình, định không lấy chồng vì một người đàn ông bội bạc. Tôi đã sai rồi, bây giờ tôi mới thực sự cảm nhận được, mình là người phụ nữ hạnh phúc khi có được cả chồng và con, và một người chồng cực kì yêu thương mình.
Theo Phunutoday