Hậu ly hôn, “ngã” vào lòng người đàn ông đã có gia đình
Anh nói anh quý mến tôi vì tôi là 1 phụ nữ kiên cường, biết vượt qua nỗi đau ly hôn, mạnh mẽ, thành đạt trong cuộc sống và nuôi dạy các con nên người.
Tôi đã ly hôn khá lâu, công việc làm ăn tốt. Một hôm, tôi quen anh trên mạng. Được biết anh là môt doanh nhân thành đạt, lúc đầu chúng tôi chỉ vui vẻ trao đổi thông tin với nhau về cuộc sống, công việc làm ăn… riết rồi chúng tôi có tình cảm với nhau lúc nào không hay.
Chúng tôi thấy mến nhau, nhớ nhau mỗi khi lên mạng không thấy nhau. Là 1 phụ nữ đã thất bại trong hôn nhân, nên tôi rất cẩn trọng trong tình cảm, tôi luôn giữ khoảng cách với anh. Thực lòng, tôi cũng mến anh, nhưng thực tế không cho phép chúng tôi được toại nguyện. Anh là người đã có vợ và có 1 đứa con.
Qua những cuộc nói chuyện, tôi biết anh rất quý gia đình của mình. Nhưng anh vẫn nhận có tình cảm đối với tôi. Lý do tại sao thì anh không lý giải được. Tôi quý, tôn trọng gia đình của anh, tôi không muốn phá vỡ nó, vì tôi không muốn gia đình anh tan vỡ giống như vết xe đổcủa tôi ngày trước. Tôi chỉ muốn làm bạn với anh, cùng chia sẻ vui buồn với anh qua tin nhắn, chat chít.
Thời gian qua đi, anh nói anh quý mến tôi vì tôi là 1 phụ nữ kiên cường, biết vượt qua nỗi đau ly hôn, mạnh mẽ, thành đạt trong cuộc sống và nuôi dạy các con nên người.
Chúng tôi đến với nhau trong sáng, thật sự tôi thấy rất hạnh phúc khi ở bên anh. Tôi chỉ cho phép tình cảm của cả hai dừng lại ở những cái ôm siết nhẹ và những nụ hôn cháy bỏng (Ảnh minh họa)
Nhiều lần, tôi đã từ chối gặp mặt anh, vì sợ tôi không làm chủ được tình cảm của mình. Và tôi sợ sự thật khi gặp nhau rồi, có thể làm thất vọng hình tượng của nhau…
Cho đến 1 ngày tôi không còn thấy anh lên mạng nữa, liên lạc với anh nhiều lần nhưng không được, tôi cứ tưởng anh cũng như bao người đàn ông khác, khi chinh phục phụ nữ không thành thì bỏ cuộc… Nhưng sự thật không phải như vậy. Tình cờ tôi được biết anh bị đột quỵ và tai biến nặng. Tôi hối hận vô cùng vì đã nghĩ sai về anh. Tôi âm thầm lặng lẽ theo dõi anh từng ngày qua 1 người bạn, giúp anh điều trị châm cứu và chạy chữa nhiều nơi…
Dần dần, anh cũng hồi phục. Chúng tôi gặp nhau, anh đã ôm chầm lấy tôi trong sự ngỡ ngàngcủa tôi và bao nhiêu người khác xung quanh. Anh không hề mắc cỡ. Anh bảo tôi ác vì đã ngăn cản anh đến với tôi trong suốt những năm qua. Anh biết hết sự giúp đỡ của tôi trong thời gian qua. Anh bảo anh không thể xa rời tôi được giây phút nào nữa.
Video đang HOT
Chúng tôi đến với nhau trong sáng, thật sự tôi thấy rất hạnh phúc khi ở bên anh. Tôi chỉ cho phép tình cảm của cả hai dừng lại ở những cái ôm siết nhẹ và những nụ hôn cháy bỏng.
Hai năm nữa trôi qua, tình cảm của anh và tôi không hề thay đổi và có chiều hướng tốt hơn. Tôi không biết phải làm sao để từ chối anh được nữa, trong tôi đang giằng xé rất nhiều. Nếu đến với anh, tôi sẽ có tội rất lớn với gia đình anh, vợ anh. Còn từ chối anh thì chắc chắn tôi sẽ đau khổ lắm.
Giờ tôi không biết phải làm sao? Anh rất có trách nhiệm với gia đình của mình. Chị Tâm An ơi, tôi phải làm gì lúc này?
Đọc tâm sự của chị, tôi thấy chị là một người phụ nữ giàu nghị lực, mạnh mẽ, tài giỏi.
Chị đã vượt qua cú sốc ly hôn một cách phi thường, chị vẫn yêu đời, chăm sóc các con tốt và vô cùng thành đạt. Mong muốn tìm kiếm cho mình một bờ vai vững chắc là điều hoàn toàn đúng đắn và cần thiết, là mong mỏi mà ai trong hoàn cảnh của chị cũng muốn.
Qua tâm sự của chị, tôi thấy anh ấy là một người đàn ông tốt, hai người đến với nhau nghiêm túc chứ không phải đùa bỡn qua đường. Chị là một người phụ nữ có lòng tự trọng, nghiêm túc khi khước từ gặp mặt anh ấy trong suốt 7 năm, khi biết anh ấy gặp biến cố, chị đã dang tay giúp đỡ anh vượt qua khó khăn.
Tình cảm mà anh chị dành cho nhau rất đáng tôn trọng. Nhưng thật tiếc, trên pháp luật, anh ấy là người đã có gia đình, là chồng là cha của một người đàn bà và những đứa trẻ. Đúng như chị đã cân nhắc, chuyện chị đến được danh chính ngôn thuận với người đàn ông này là điều khó xảy ra, bởi ngoài việc có gia đình, anh ấy vẫn yêu thương vợ con hết mình. Việc anh ấy bảo yêu cả gia đình lẫn chị là điều không thể, trái với pháp luật.
Tâm An rất hiểu, tình yêu là một trạng thái cảm xúc khó diễn đạt, nhiều màu sắc và dường như tình yêu không phải lúc nào cũng tuân theo lý trí. Chị đã từng vấp ngã trong quá khứ, chắc hẳn chị hiểu được sự mất mát về tinh thần quan trọng như thế nào. Chị yêu anh, nhưng chị day dứt khi đang phá vỡ hạnh phúc của người khác, lý trí bảo chị phải dừng lại. Tâm An rất hiểu chị đang khó xử như thế nào.
Nhưng chị thấy đấy, nếu cứ kéo dài mối tình này thì hơn ai hết người chịu thiệt thòi chính là chị. Vì thế, chị hãy cố gắng chấm dứt mối tình hiện tại và dành thời gian để tìm hiểu những người khác. Chị là người phụ nữ tốt bụng, nhân hậu, lại giàu tình cảm, Tâm An tin chị sẽ sớm tìm được một nửa hợp với mình.
Chị nên rời xa anh ấy trước khi mọi chuyện trở nên vượt quá tầm kiểm soát. Để không nhớ về người ấy, chị hãy dành thời gian cho bạn bè, công việc, học hành, chăm sóc con cái. Việc đó sẽ phần nào giúp chị không có thời gian để buồn bã, đau khổ. Tôi tin và hi vọng như vậy.
An tâm lên chị nhé, chúc chị có đủ nghị lực và bản lĩnh vượt qua những khó khăn trở ngại nay. Ở đời ai cũng có thể vấp ngã nhưng quan trọng là biết đứng dậy đi tiếp.
Theo VNE
Lời cuối viết cho em
Khi viết những dòng này có lẽ là lúc anh yếu đuối nhất từ trước đến giờ!
Cũng đã một thời gian rồi em nhỉ, kể từ chiều hôm đó em quyết định chúng ta nên dừng lại.
Em sợ khi chúng ta gặp nhau thì em không thể nói được ư?
Em sợ khi phải đối mặt với anh thế sao?
Em sợ em sẽ không quên được anh ư?
Có lẽ lúc anh đang hạnh phúc nhất cũng chính là lúc anh rơi vào tuyệt vọng nhất, nhưng cuộc sống đâu phải như những gì mình ước mơ đúng không em. Khi nghe những điều em nói anh như muốn tan ra, có ai ngờ bàn tay anh nắm thật chặt tưởng không bao giờ mất, không bao giờ xa anh lại để bàn tay anh cô đơn trong nỗi nhớ. Tình yêu không phải toán học, kỷ niệm không phải cơn mưa mùa hạ, rất nặng hạt để có thể cuốn trôi tất cả, và trái tim anh không phải gỗ đá để không phải buồn, phải nhỏ lệ khi em mang theo vùng trời bình yên của anh đi xa...
Những ngày qua là khoảng thời gian khó khăn với anh nhất em biết không? Đêm nằm không thể ngủ, anh sợ khi nhắm mắt lại sẽ thấy em. Anh đau lắm. Anh phải làm sao để quên em? Anh sợ nơi đó, đi đâu cũng thấy chỉ là kỉ niệm... nó như ùa về cùng một lúc khiến anh nghẹt thở.
Anh không phải là một kẻ quá từng trải. Anh chỉ là một kẻ gom nhặt mọi thứ từ thế giới và chắt lọc lại cho mình những gì tinh tuý. Anh ngại ngần khi nói yêu em. Không phải vì anh ngại ngần vì tình yêu của mình, hay phân vân liệu đó có phải tình yêu không mà ngại ngần vì đó không phải là lần nói tiếng yêu thứ n như những kẻ khác. Những suy nghĩ của anh cũng không hơn một đứa trẻ là mấy. Anh tự cho là như vậy. Nhưng với tình yêu thì anh là một kẻ si tình. Anh biết điều đó. Anh hiểu bản thân mình.
Em đã chọn con đường không có anh, em chọn rẽ lối khi chúng ta đang đi cùng nhau... Em chọn cách quay lại với họ...
Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi (Ảnh minh họa)
Anh không thể trách em khi tình yêu ấy không còn hướng về anh nữa. Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi.
Anh buồn khi nghe em nói " Lẽ ra chúng ta không nên quen nhau". Em hối hận ư? Vì tình yêu em dành cho anh hay đó chỉ là chút rung động? Chắc là không rồi vì em nói em yêu anh cơ mà. Hãy giữ chặt lấy tình yêu của mình em nhé...
Xin em đừng cùng ai đó qua những con đường mà ta đã đi, hãy để cho nó là một góc kỉ niệm của anh thôi nhé được không?
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh. Khoảnh khắc ấy anh hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu của mình và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác nhưng liệu có làm được?
Cảm ơn em đã mang anh ra khỏi thế giới đó...
Cảm ơn em đã cho anh biết tình yêu trong anh vẫn còn...
Cảm ơn em vì là "Thần may mắn" của anh...
Cảm ơn em vì những yêu thương chăm sóc đã dành cho anh...
Cảm ơn em...
Cảm ơn em vì tất cả...
Cảm ơn em người con gái anh yêu...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chẳng lẽ cứ nhắm mắt lại mà yêu? Đến giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cầu mong đó chỉ là một cơn ác mộng. Quen nhau rất lâu, chơi với nhau rất thân nhưng đến năm cuối đại học, tôi mới có tình cảm đặc biệt với Minh. Tuy vậy, tôi vẫn chưa nhận lời yêu người con trai hiền lành, chăm chỉ ấy bởi tôi còn cân phân chọn...