Hậu 8-3, vài lời với các bà vợ
Hôm nay, chúng tôi, cánh đàn ông, cánh làm chồng đã thoát kiếp nạn 8-3 và mạnh dạn có đôi lời muốn gửi tới chị em, những người đã thống lĩnh thiên hạ suốt ngày hôm qua.
Kính thưa các bà vợ!
Hôm nay, chúng tôi, cánh đàn ông, cánh làm chồng đã thoát kiếp nạn ngày 8/3 và mạnh dạn có đôi lời muốn gửi tới chị em, những người đã thống lĩnh thiên hạ suốt ngày hôm qua.
Chả là, sáng nay, chúng tôi mê mệt trên giường, vừa mở mắt ra đã thấy đầu óc quay cuồng, chân tay mỏi rã rời. Nghĩ lại chuyện đêm qua. À thì ra, tối qua, tôi bị vợ hành cho một trận nhừ tử. Nấu ăn từ sáng, chiều, tối. Vợ không thương chồng còn gọi cả tá chị em tới nhà, quây quần ngồi chém gió, nói xấu chồng. Còn mấy cánh đàn ông chúng tôi hì hục nấu nướng, công việc mà chúng tôi chưa bao giờ làm. Làm xong, các bà cũng không đứng dậy dọn dẹp.
Chúng tôi làm luôn việc bưng bê, phục vụ. Có gì cần là đàn ông phải đứng dậy,phụ nữ được phép ngồi. Ăn xong, các bà lại ngồi uống nước chè, tán gẫu, còn chúng tôi rửa bát, quét nhà, lau chùi cả một mớ hỗn độn đằng sau đó, mệt thật!
Đừng có lên mặt dạy chồng phải làm gì, và cũng đừng có sai chồng rửa bát. Hết mùa xuân phục vụ mấy bà rồi. (ảnh minh họa)
Hôm qua, tôi còn nhớ mang máng, các bà bắt chúng tôi đám lưng, bóp chân, bóp vai, bóp đủ thứ trên đời sao cho thỏa cái đam mê của các bà. Còn chúng tôi chỉ biết phục tùng như kẻ ăn người ở. Không làm thì biết tay. Vì 8-3, các bà có quyền đánh đấm, chửi bới, tùy quyền. Làm cho tốt, không tốt thì thôi rồi. Ngày này, các bà được đặc cách mà.
Video đang HOT
Tôi sợ, hết cả hồn, không dám cãi cọ gì, không dám nói gì, cứ thế là y lệnh. Nói thật, phải đến nửa năm nay, từ cái ngày 20-10 ấy ,tôi chưa bị một trận mệt mỏi nhừ tử thế này. Trách sao lại sinh ra mấy ngày của đàn bà, còn đàn ông chúng tôi chẳng được tận hưởng cảm giác ngày mình được lên tiên là như thế nào.
Hôm qua, chúng tôi chạy hùng hục đi mua hoa về tặng mấy bà vợ. Không có quà, có hoa, các bà la ói om sòm, chửi bới ầm ầm, bảo chồng vô tâm, vô trách nhiệm.
Bây giờ, nghĩ lại vẫn còn sợ. Thôi thì, cũng đã qua cái ngày kinh hoàng… Nhưng thưa với mấy bà vợ, các bà đã thực sự tỉnh chưa? Bây giờ là thời đại của chúng tôi, là ngày của chúng tôi… Hôm nay, các bà nhớ đừng có đi làm về muộn, đừng có quên đi chợ nấu nướng.
Thức ăn trong tủ lạnh đã hỏng hết rồi, mua đồ khác đi. Nay tôi thích ăn cá chép om dưa, nhớ đừng về muộn quá, làm cho ngon và đừng quên kèm rau sống. Nay tôi thích uống rượu vang, tiện thì tạt qua hàng rượu mua một chai về, cho có không khí. Tôi còn thèm cả lòng lợn, nên cấm được quên…
Hôm qua, chúng tôi chạy hùng hục đi mua hoa về tặng mấy bà vợ. Không có quà, có hoa, các bà la ói om sòm, chửi bới ầm ầm, bảo chồng vô tâm, vô trách nhiệm. (Ảnh minh họa)
Tối về cơm canh mà không sẵn sàng, các bà đừng có trách tôi. Tôi thích ăn cơm khô, không thích ăn cơm dẻo, liệu liệu mà cho nước. Đừng có lên mặt dạy chồng phải làm gì, và cũng đừng có sai chồng rửa bát. Hết mùa xuân phục vụ mấy bà rồi. Nay là 9-3, các bà tỉnh lại đi nhé…
Tôi sẽ về sớm ăn cơm, sẽ tạt qua chợ mua mấy quả chanh, quả ớt. Sẽ đi đón con ở trường, sẽ không léng phéng gì với cô giáo của con. Tôi sẽ hoãn cuộc nhậu tối nay với các đồng chí ở cơ quan để về ăn cơm với vợ như lời bà dặn… Đúng 7h tối tôi có mặt. Nhớ đấy, phải cơm canh ngon lành… không là chết với tôi. Tôi á, tôi là chồng đấy, tôi sợ gì mà không nghe lời vợ…!
Theo Khám phá
Xin các bà đọc để hiểu những nỗi khổ của đàn ông chúng tôi
Đàn bà chỉ cần một cái bánh hay gói hướng dương là có thể kể khổ về chồng, chúng tôi thì cần đến một mâm nhậu mà cũng không dám kể khổ về vợ.
Khi chúng tôi, vẫn những gã đàn ông cần mẫn của đại gia đình bé nhỏ đang hối hả cà phê để bàn chuyện khủng hoảng di cư ở Châu Âu, nạn đói kinh niên ở Châu Phi hay giá xăng vừa tăng ở trong nước...thì vâng đàn bà, vẫn là đàn bà đang than mình khổ.
Mà đàn bà có khổ thật không? Ô hay, chúng tôi, những gã đàn ông đang ngồi đây đều nhất trí đồng tâm không hề run sợ mà khẳng định rằng: Đàn bà rất là khổ.
Đàn bà là mẹ ta, người đã sinh ra ta qua những cơn đau quằn quại, là người vất vả nuôi ta khôn lớn trưởng thành. Nhạc sĩ Phú Quang đã cho ra đời một tác phẩm có tên MẸ trong đó có câu rằng: "Mẹ là người đầu tiên, Là người đàn bà mãi mãi, Không bao giờ phản bội".
Đàn bà sẽ là chị ta, người đã phải bế bồng ta những ngày thơ bé, là người ta mỗi dịp hết tiền đều chăm chỉ hỏi chị có khỏe không...và đàn bà đó là vợ ta, mà vợ ta người gánh vác cho ta từ chuyện cơm nước bé mọn đến quản trị ngân khố gia đình. Từ đối nội là dạy chồng chăm con đến đối ngoại là hỏi han thăm hỏi nhà chồng, niềm nở với bạn bè của chồng.
Đàn bà khổ, đàn bà xứ ta càng khổ. Tôi tin vậy. Nhưng xin thưa đàn bà còn là những người ưa than thở. Họ tưởng rằng chúng tôi, những thằng đàn ông vai u thịt bắp không dám khóc mỗi khi buồn, những người chỉ biết rên xiết trước nhan nhản những ngày lễ phải tặng quà.... Các chị nghĩ chúng tôi là những người không khổ. Chúng tôi khổ lắm, khổ vô cùng.
(Ảnh minh họa)
Đàn bà muôn đời truyền kiếp đền thù hận những gã chồng ham nhậu nhẹt. Chúng tôi nào có sung sướng gì đâu, đàn bà hãy trải qua những cơn say, tỉnh dậy trong những hơi men chếnh choáng để biết thế nào là ngậm đắng nuốt cay. Chúng tôi ập vào nhậu cũng như đàn bà ập vào mua sắm. Đàn bà chỉ cần một cái bánh hay gói hướng dương là có thể kể khổ về chồng, chúng tôi thì cần đến một mâm nhậu mà cũng không dám kể khổ về vợ. Trong các chủ để được đưa ra để buôn, vợ trong mâm nhậu luôn hiện lên với đầy rẫy niềm tự hào. Còn đàn bà, một chị sẽ bĩu môi: Lão chồng nhà tao nó bẩn như hủi ấy, bà khác bổ sung: Còn lão chồng nhà tao thì nó sạch đến kinh người, sạch không chịu được. "Đã thế hắn lại ham nhậu và mê game nữa chứ", một đàn bà khác bổ sung. Chúng tôi vẫn bị các chị "nhậu" trong những tiệc buôn còn gì.
Đàn ông chúng tôi khổ vì luôn phải kẹt giữa một đàn bà là người đẻ ra con mình và một người đàn bà khác đẻ ra mình. Lịch sử ghi nhận, mẹ chồng và nàng dâu thường có những va chạm như thể họ sinh ra là để đối trọng với nhau và đàn ông chúng tôi được đặt ở giữa để cân đối những xung đột luôn có nguy cơ bùng phát và leo thang.
Trong nhà tôi luôn nhường nhịn để vợ tôi làm những việc nhỏ tùy theo sức của mình, còn những việc lớn hơn tôi luôn giang tay giành lấy (tiếc thay từ khi lấy nhau đến giờ chưa có việc nào thật sự lớn để tôi làm). Đàn bà là những cái máy nói, trời ơi, họ nói đi nói lại một chủ để cứ như thế cái gã đàn ông ngồi trước mặt là sa mạc bao la và họ là những đợt mưa bát ngát tưới bao nhiêu cũng được vậy. Chúng tôi phải cam chịu để nghe, thỉnh thoảng còn phải tỏ ra hào hứng tham gia vào câu chuyện nữa. Mà toàn những chuyện tào lao công sở nho nhỏ đàn bà. Trong khi thể giới đang nhiều chuyện phải lo, chiến tranh, khủng bố, bọn IS hoành hành. Trong nước thì vật giá leo thang, kinh tế chưa khởi sắc, công ty chúng tôi vẫn làm ăn thua lỗ thì nàng lại chưa một lần đề cập. Đàn bà là cái máy nói nhưng đàn bà có bao giờ là cái máy nghe như chúng tôi đâu.
Đàn bà thường quở trách chúng tôi vì lỡ mua một thứ đồ đắt tiền nào đó, nhưng đàn bà có thể bê vác về để chật tủ những thứ quần áo, giày dép ngang tiền tiêu vặt của chúng tôi trong vòng một tháng mà đàn bà dè sẻn cấp cho.
Đàn bà nhiều thứ phải lo, đàn ông chúng tôi phải lo nhiều thứ. Chúng tôi không dám về nhà muộn vì sợ vợ phiền, chúng tôi khi gác chân lên ghế xem ti vi và chuyển kênh thỉnh thoảng vẫn sợ đàn bà lúi húi trong bếp cô đơn nên vẫn phải ném về phía đó mấy câu đong đưa.
Đàn bà là những người không bao giờ hiểu được. Mỗi lần tôi làm đàn bà giận là đàn bà lại hét vào mặt tôi: Anh cút ra khỏi nhà này luôn đi, đi theo cái đam mê bóng banh của anh đi. Tôi như một đứa trẻ biết lỗi khoanh tay nói với đàn bà: Em đuổi anh đi cũng được, nhưng chờ anh trả xong nợ ngân hàng cái nhà này đã chứ. Đàn bà luôn đuổi chúng tôi, nhưng mỗi khi chúng tôi toan đi là đàn bà như giẫm phải than nóng, họ la hét và hiện tượng đĩa bay, bát bay lại xuất hiện. Đàn bà khổ mà, chúng tôi cũng khổ chứ đàn bà.
Theo Khampha
Tai tôi như ù đi khi biết được bí mật đằng sau món quà 20/10 sớm của chồng Anh bảo cô gái đó cũng là người tốt và thậm chí khi nghe anh kể về gia đình và vợ, cô gái đó chính là người gợi ý anh nên mua tặng vợ ô tô... Tôi và anh đều sinh ra và lớn lên ở thủ đô. Chúng tôi cùng ở một khu phố, học cùng nhau từ thời mẫu giáo cho...