Hạt bụi
“..thì anh hôm nay và tình yêu của anh cũng là bụi trong mắt em thôi” Anh đã nói rât nhiêu câu xin lôi, anh đã biêt sai và anh sẽ sửa sai.. nhưng em cảm thây tình thương và lòng tin em dành cho anh đã bị tôn thương rât nhiêu.
Ngay cả đên phút cuôi cùng anh vân không thực lòng được với em. Đã là vợ chông mà anh đê cho em rơi vào trạng thái đó, anh thât không phải người chông tôt như anh đã nói. Ngày hôm qua em không hê có cảm giác ghen, không hê anh ạ, mà trong em chỉ đọng lại ba từ “thât vớ vân”.
Anh có thê nhớ thương môt người chỉ sau vài lân gặp? Tình yêu sét đánh của anh dành cho môt cô bé chỉ mới 20 tuôi? . Vây biêt bao tình cảm, tình nghĩa vợ chông thì sao đây anh? Anh đã quá coi thường em và coi thường cả những gì mình đang có.
Em đau, em rât đau anh ạ. Em đã châp nhân lời xin lôi của anh và đê anh có thêm môt cơ hôi, nhưng khi vừa tỉnh dây, em lại cảm thây môt nôi đau trào lên đên nghẹn ngào. Biêt tin, biêt thương từ đâu đây khi người đàn ông bên cạnh em không còn là chô dựa tinh thân cho em nữa? Lời bát hát rât đùng với tình cảnh của em hiên giờ. Anh của ngày hôm nay và tình yêu của anh cũng chỉ là bụi trong mắt em thôi. Vây mà hạt bụi nhỏ bé đó đã làm em phải rơi lê ư? Có xứng đáng không anh? Rosy Zero
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh đến sau nhưng lại làm em day dứt
Mình gặp lại nhau sau 5 năm bặt tin. Và tình cờ thay, đúng ngày này 9 năm về trước mình quen nhau. Giữa anh và em chỉ là chiếc bàn nước vuông nhỏ xinh, nhưng đánh dấu cả khoảng cách chẳng bao giờ có thể thu hẹp. Em, đã yên bề gia thất với người chồng tốt bụng và những đứa con xinh xắn. Anh, vẫn cô đơn sau biết bao mối tình chóng vánh.
Ngày ấy, giữa anh và em chẳng có gì ngoài một câu hỏi và câu trả lời đơn giản. Em chẳng biết anh vui hay buồn sau câu nói: "Anh đã là người đến sau. Anh ghen với bạn trai của em". Anh vẫn quan tâm, chăm chút cho em từng việc nhỏ nhặt nhất. Mọi chuyện chỉ có thế. Nước mắt không rơi trong ngày em chào anh đến nơi làm việc mới.
Em tôn thờ triết lý chung thủy, lấy người đầu tiên mình nhận lời yêu. Vì thế ngày ấy em đã dứt khoát gạt anh ra để trở về trọn vẹn với người đầu tiên, cưới người ấy làm chồng.
Nhưng anh có biết không, em vẫn nâng niu từng kỷ niệm ít ỏi về anh. Mỗi mùa sen về, em lại nhớ gói tâm sen anh dặn em uống khi mất ngủ vì xa nhà. Mỗi năm gió mùa về, em không thể quên lần anh đưa em đi mua chăn ấm. Em vẫn nhớ như in cái dáng đi vừa tất bật vừa kiêu bạc trên con đường đất công trường bạc màu nắng gió. Nhớ những bữa cơm tập thể đạm bạc, đầy cát bụi nhưng không bao giờ thiếu tiếng cười của anh.
Giờ em đã có chồng. Em không hối tiếc về cuộc hôn nhân hiện tại. Nhưng có một cái gì đó len lỏi trong tâm hồn mỗi khi em nghĩ về anh. Không phải nỗi buồn cũng chẳng phải là niềm vui. Em cũng không thể lý giải mình vui hay buồn khi anh vui vẻ khoe vẫn chưa tìm được nửa kia cho đời mình.
Giá như ông trời cho em trở lại ngày ấy, có lẽ em sẽ không để mình phải day dứt mỗi khi nghĩ tới anh như ngày hôm nay. Em chỉ biết cầu chúc anh sớm tìm được bến đỗ bình yên, mong anh không phải một mình trong căn nhà vắng lặng sau ngày làm việc mệt nhọc, mong có một người phụ nữ dịu hiền chờ đón mỗi khi anh trở về.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Với anh, tình yêu là gì? Em bước qua sự đỗ vỡ của gia đình. Một niềm đau lớn trong cuộc đời của em. Những tưởng em sẽ chẳng thể yêu ai được, chẳng thể nhìn cuộc sống bằng một màu hồng mà em đã từng yêu. Bước vào cuộc sống với một nỗi đau trong tim, một vết rạn nứt từ sâu trong đáy lòng. Nhưng từ khi...