Hành trình vá màng trinh để lấy chồng của một cô gái 5 năm xa xứ
5 năm lao động xứ người đúng là rất khó để giữ mình. Tôi đã trải qua 4 người đàn ông. Và những người bạn gái khác của tôi cũng có nhiều cuộc tình. Lúc đó, mấy người bạn cùng ký túc thường đưa đẩy, sau này về quê lấy chồng chắc đứa nào cũng phải đi… tân trang hết.
Cả lũ lại cười ầm lên, cứ ăn chơi thoải mái đi, sau này về khó khăn quá thì đi sang Thái Lan vá lại trinh là xong hoặc lên một bệnh viện nào đó ở Kuala Lumpur (Malaysia) vá.
Trong đầu tôi, thoáng lên ý định vá trinh vì ở quê tôi người ta còn cổ hủ lắm. Mẹ tôi lúc nào cũng gọi sang dặn dò “việc gì cũng phải cẩn thận, còn phải chừa một phương để lấy chồng đấy con”. Nhưng nếu không đánh đổi liệu tôi có được nhiều việc không?
Trước khi về nước, cả nhóm chúng tôi rủ nhau lên tòa tháp đôi nổi tiếng ở Malaysia du lịch và tiện ghé qua bệnh viện hỏi về vá trinh. Chi phí để vá víu cái đó ở đây tốn khoảng 2000 đến 2300 ringgit, tức là gần 12 đến 14 triệu đồng tiền Việt. Trong 6 đứa chúng tôi thì chỉ có hai đứa mạnh dạn vào phòng thủ thuật. Chi phí cho ca vá víu đó hết 16 triệu đồng/đứa, cả tiền dịch vụ nghỉ ngơi.
Vào một ngày cuối năm 2010, cái Liên, người Hải Phòng, đang làm công nhân ở một xưởng bánh ngọt gần chỗ tôi rối rít khoe: “ở Hà Nội cũng có dịch vụ tân trang cái đó đấy, giá rẻ lắm. Mất có 4 triệu thôi. Cứ an tâm về nước làm cho rẻ, đi lại cho tiện”.
Tôi nhẩm tính, như vậy vá màng trinh ở Hà Nội rẻ bằng 1/3 so với ở đây . Tôi quyết định khi về nước sẽ đi vá víu rồi lấy chồng. Mẹ tôi cũng nhắc, đã có một mối ngon dành cho tôi. Chỉ cần tôi đồng ý thì người ta sẽ mang cau trầu đến hỏi tôi ngay.
Ngày về nước, chúng tôi về đến Nội Bài lúc 5 giờ chiều. Một vài đứa rủ nhau thuê nhà nghỉ ở gần sân bay ngày mai vào nội thành để xử lý cho dứt điểm chuyện trinh tiết. Còn tôi thì được bố mẹ lên tận nơi đón nên theo gia đình về quê.
Ngay hôm sau, dì tôi đã đưa đến nhà tôi “đối tượng” để tôi xem mặt. Anh tên là Vương. Đó là một anh chàng đã hơn tôi 2 tuổi. Anh ta chỉ làm thuê tại địa phương. Dì tôi khen anh rất hiền lành và tốt tính. Lấy vợ muộn vì không biết tán gái thôi.
Nhìn qua vẻ bề ngoài của anh, tôi biết anh là kẻ gia trưởng. Về nhà gần 1 tháng, tôi cũng hay ốm vì thay đổi môi trường. Những lần đó, anh đều đến thăm tôi.
Một lần, người chị họ của tôi mạnh miệng hỏi “này, em còn trinh không đấy”. Tôi nghe chị ấy hỏi mà mặt lạnh như tiền “chị hỏi làm gì”. Chị nói tiếp “nhà nó gia giáo lắm, mẹ nó làm giáo viên về hưu. Người ta cũng đang lăn tăn chuyện em ở bên xứ người gần chục năm, chẳng biết có còn gì không?
Một tuần sau, tôi hẹn với một bạn cùng làm chỗ tôi ở huyện khác, cùng lên Hà Nội vá trinh. Tôi xin phép gia đình lên Hà Nội thanh lý hợp đồng với công ty môi giới.
Khi gặp tôi, bác sĩ ân cần hỏi “các em đã vá lần nào chưa? Đã phá thai lần nào chưa….? Nếu người nào đã vá rồi, vá lại lần hai thì công sẽ cao hơn lần 1.
Video đang HOT
Cả hai giọng run run chưa. Xem tuổi hai đứa đều 26, 27 bà bác sĩ bảo chắc vá về lấy chồng hả? Khi nghe chúng tôi nói chúng tôi đi làm công nhân ở nước ngoài về. Bà ấy được đà “công nhân vá trinh tháng nào cũng vài chục ca”. Nghe câu vài chục ca, tôi cảm thấy an tâm hơn.
Tôi và bạn cùng nhau đi vá trinh để xóa đi quá khứ.
Sau khi thăm khám, kiểm tra bên ngoài, chúng tôi ký vào một tờ biên bản dài dằng dặc mà chẳng đứa nào đọc nội dung nó là gì. Sau khi ký, tôi được lễ tân đưa ra quầy thu tiền.
Mỗi đứa đóng 7 triệu đồng. Nếu nằm qua đêm đến sáng mai tại đây thì mất thêm 300 nghìn đồng.
Sau khi nằm lên bàn, bác sĩ tiêm thuốc tê tại chỗ. Tôi còn cảm nhận rõ bác sĩ đang làm gì ở vùng kín của mình. Từ việc dọn vệ sinh cho đến việc dùng một chiếc kìm ép vào chỗ ấy khiến tôi giật mình. Nhưng khi thuốc tê đã ngấm, tôi chẳng còn cảm giác gì cả.
Chỉ sau 40 phút tôi được nhân viên đưa ra khỏi bàn thủ thuật và về phòng nghỉ. Hai đưa chúng tôi nằm im ngủ. Tôi chỉ thấy đau khi đã hết mùi thuốc tê. Bác sĩ động viên “đau gì, chỉ mai là khỏi. Còn không đau bằng khi đẻ đâu”. Việc đi vệ sinh của chúng tôi cũng hoàn toàn bình thường.
Đến sáng hôm sau, chúng tôi thấy người khỏe. Chỗ ấy chỉ còn đau nhẹ. Nếu đi tiểu sẽ bị sót và chúng tôi phải lau bằng nước muối sinh lý tránh nhiễm trùng. Bác sĩ dặn đi dặn lại không được đi lại mạnh. Sau khi không còn cảm giác đau nhẹ thì mới sinh hoạt như bình thường được.
Bà bác sĩ cười bảo: “Về nhà và an tâm lấy chồng thôi”.
Tôi phải cẩn thận để giữ gìn màng trinh vừa tái tạo.
Chúng tôi ra về trong niềm vui giải tỏa mà đã canh cánh trong lòng mấy năm nay. Cuối cùng cái điều đứa nào cũng lo sợ đã được giải quyết hết. Nghĩ lại khoảng thời gian đánh đổi bản thân để lấy công ăn việc làm, tôi thấy mình không quá ngu ngốc.
Bí mật vá lại màng trinh của hai chị em tôi thì chỉ có chúng tôi mới biết. Mà sắp tới, cô bạn này đi lấy chồng theo chồng vào nam thì chắc chẳng ai biết điều này cả.
Theo Phunutoday
Đêm tân hôn của cô gái từng vá màng trinh để lấy chồng
Mẹ tôi thường nói, con gái có thì, tiền có nhiều mà về quê không lấy được chồng thì cũng chẳng làm được gì cho đời cả. Con gái thì phải có chỗ dựa là chồng và các con.
Tôi nói thật, tôi chỉ cần một người chồng hiền lành, xấu đẹp không quan trọng và miễn là chuyện quá khứ đã từng qua tay 4 người đàn ông trong thời gian xa xứ của tôi anh ta không được biết.
Nhóm chúng tôi gồm 5 đứa con gái xa xứ đi làm công nhân xuất khẩu đều ở độ tuổi 26,27, chưa đứa nào có chồng, và đứa nào về nước cũng tìm cách vá trinh để lấy chồng cho hạnh phúc. Ngẫm lại, không biết chúng tôi có trả giá quá đắt cho những đồng tiền kiếm được ở nơi xứ người không, khi mà đứa nào tiết kiệm giỏi nhất thì mang về nước được khoảng 200 triệu, đứa it thì chỉ được vài chục triệu.
Tôi sẽ chôn sâu cái bí mật đi vá trinh của cuộc đời mình
Cái Mai (người Kỳ Anh, Hà Tĩnh) nói rằng, ở quê nó, phụ nữ sinh con đầu lòng thường về nhà mẹ đẻ. Nếu chồng biết không còn trinh trắng trước khi lấy họ thì họ không làm đầy tháng to mà khi sinh con đầu lòng về nhà mẹ đẻ sẽ phải ở đó mãi, chẳng khác nào chuyện trả vợ.
Chỉ cần nghe thế, đứa nào cũng rùng mình. Không lẽ, đàn ông Việt họ sang bên này cũng năm bồ, bảy người yêu mà họ về quê vẫn đòi có một người phụ nữ trong trắng? Tôi lại nhớ đến lời người bạn trai trước khi chia tay tôi để về nước trước, đã dặn dò: "Em nhớ đi vá cái đó rồi hãy lấy chồng, đàn ông ở Việt Nam không thích phụ nữ đã mất trinh đâu em. Anh chỉ mong em được hạnh phúc".
Vương - người con trai gia đình đang làm mối cho tôi là một người rất gia trưởng. Trong đầu tôi thoáng hiện lên một viễn cảnh "người chồng ghen tuông vì vợ không còn trinh".
Rồi tôi lại nhớ lời người chị họ gặng hỏi: "này, em còn trinh không đấy. Nhà nó gia giáo lắm, mẹ nó làm giáo viên về hưu. Người ta cũng đang lăn tăn chuyện em ở bên xứ người gần chục năm, chẳng biết có còn gì không?"
Từ khi vá trinh, tôi đều làm mọi hoạt động rất nhẹ nhàng vì tôi chỉ sợ bị rách. Thậm chí, tôi còn không dám chạy nhanh, bước dài.
Tháng 8/2011, chúng tôi làm đám cưới trong niềm hân hoan của hai bên gia đình.
Trong đêm tân hôn, chồng tôi có gặng hỏi chuyện trinh tiết. Anh bảo: "Em thú thực đi, em còn hay mất?" Lúc này, chính tôi còn chưa biết cái màng trinh đã vá lại kia có phản bội mình mà rách mất không. Nên tôi nói một cách rè rặt: "anh cứ tự tìm hiểu. Em không muốn trả lời chuyện này vì đã nghe thiên hạ bàn tán nhiều về em rồi".
Rồi anh lao vào tôi và không ngần ngại gì. Vì là người khá "kinh nghiệm" trong chuyện ấy, nên tôi biết, đó là lần đầu tiên của anh. Tôi cũng hồi hộp chẳng kém gì anh vì sợ màng trinh đã vá víu kia tố cáo hết tội lỗi của tôi.
Tôi cố tỏ ra sợ sệt, e ngại như gái lần đầu làm chuyện này. Và khi anh "công phá" được, tôi dùng 10 đầu ngón tay cấu thật đau lên tấm lưng trần của anh, giả như mình rất đau đớn. Tôi quằn quại và rên hừ hừ khiến anh vô cùng vui sướng và hả hê. Nói thật, tôi thực sự không có cảm giác gì. Cái chỗ đó của tôi đã bị mất 6 năm nay rồi và qua rất nhiều người thì làm gì còn đau đớn và "eo hẹp" nữa.
Cho đến tận bây giờ, khi ngồi tâm sự những chuyện này, tôi vẫn cảm thấy có lỗi với người chồng của mình. Vì trong cái lần đầu ấy của chúng tôi, tôi đã quan hệ với anh và không ngừng nhớ lời bác sĩ dặn: "Phải nhớ lại cảm giác lần đầu mình làm chuyện này như thế nào để tỏ vẻ đau đớn cho chồng khỏi nghi ngờ".
Tôi đã cố gắng sử dụng nghệ thuật phòng the để chồng không nghi ngờ.
Tôi đã qua mắt được chồng và tôi biết hôm sau anh có kể chuyện này với mẹ chồng. Điều tôi còn hay mất là điều mẹ anh băn khoăn từ lâu. Biết tôi là đứa con gái còn trong trắng, đoan chính nên mẹ chồng tôi tự hào lắm, đi đâu bà cũng khen tôi.
Nhìn vào bề ngoài, tôi cảm ơn cái người đã phát minh ra việc vá lại trinh lắm. Nhờ có nó mà tôi có được hạnh phúc như ngày hôm nay.
Tôi giấu chuyện quá khứ của mình bằng cách cắt liên lạc với tất cả bạn bè cùng đi xuất khẩu lao động với tôi ngày đó. Hiện tôi đang mang bầu một nàng công cháu. Khỏi phải nói là chồng tôi vui nhường nào, anh bảo: "ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng". Còn tôi, tôi lại thương con vì sinh ra là phận đàn bà lại vương vấn chuyện trinh tiết, mà không thể tránh khỏi những chuyện quá khứ như tôi từng trải qua ở xứ người.
Vì thế, những bí mật về cuộc đời tôi mà tôi đã muốn đào sâu chộn chặt dưới lòng đất, thì ngày hôm nay tôi lại mạnh dạn đưa lên diễn đàn để mong nhận được sự chia sẻ của bạn đọc.
Theo Phunutoday
Màng trinh của người đàn bà và sự ích kỉ của đàn ông Chẳng có gì dám chắc bạn sẽ cưới về một cô vợ nguyên rin và cũng chẳng có cơ sở nào để đảm bảo cái mác niêm phong đó không phải do cô ta may vá hay bỏ tiền làm mới. Lấy vợ, hãy quan tâm đến cái cách mà cô ta yêu bạn và nâng niu tình yêu của bạn, lấy vợ,...