Hành trình trở lại của “người rừng” 40 năm sống ở hang đá
Những ngày đầu năm 2014, thông tin về “ người rừng” Bùi Văn Toán (tên thường gọi là Út Toán, trú tại bản Phiếu, xã Tiền Phong, huyện Đà Bắc, tỉnh Hòa Bình) được lan truyền khiến nhiều người không khỏi tò mò.
Theo đó, ông Toán đã bỏ nhà vào sống trong hang núi 40 năm, đoạn tuyệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Về thăm “người rừng” vào những ngày cuối năm khi ông đã trở lại cuộc sống hiện đại và chuẩn bị đón cái Tết đầu tiên bên người thân sau 40 năm sống cảnh “ăn lông ở lỗ”, chúng tôi được ông kể về quãng thời gian ở rừng và lý do quyết định về lại bản.
Những hồi ức về rừng
“Người rừng” vốn là cựu chiến binh từng tham gia kháng chiến chống Mỹ. Ông nhập ngũ năm 1970 khi vừa mới lập gia đình được mấy ngày. Năm 1975, ông xuất ngũ với niềm vui hân hoan ngày đất nước hòa bình. Nhưng ngày trở về cũng là ngày người lính ấy phải đối mặt với nghịch cảnh phũ phàng. Cha mẹ mất, người vợ từng thề non hẹn biển đã quên nghĩa phu thê đi theo người đàn ông khác. Cay đắng hơn, người đó lại chính là bạn thân một thời từng chăn trâu, cắt cỏ với ông. Quá đau đớn trước hiện thực nghiệt ngã, ông đã bỏ lại tất cả và vào cánh rừng Lắn hoang vu sống cuộc sống như thời nguyên thủy. 40 năm sau khi người dân bản Phiếu đã dần quên cái tên Út Toán trong ký ức thì ông lại trở về. Không còn là người thanh niên tuấn tú, lực lưỡng năm nào, ông Toán giờ già nua, khắc khổ. Có lẽ, cuộc sống khốn khó và phải sinh tồn nơi rừng thiêng nước độc đã khiến ông già hơn tuổi rất nhiều.
Ông Toán hiện đang sống cùng gia đình người cháu gái tại bản Oi Nọi, xã Tiền Phong.
Chia sẻ về quyết định trở về với cuộc sống bình thường của mình, “người rừng” Út Toán cho biết, tất cả quyết tâm “làm lại cuộc đời” đều là nhờ có đại đội trưởng Tự (ông Ngô Xuân Tự – từng là đại đội trưởng của ông Toán ngày cùng ở đơn vị trong Quảng Trị). Sau khi đọc được bài báo viết về “người rừng” với tên gọi Út Toán và nhận ra đó là đồng đội năm nào, ông Tự đã đích thân lặn lội từ Hà Nội lên khu rừng Lắn xa xôi để kéo ông Toán trở về với cuộc sống hiện đại. “Mới đầu ông Tự tới, tôi cứ tưởng công an xã đến bắt tôi trở về, đang tính bỏ chạy thì ông gọi tên tôi. Mừng rỡ nhận ra nhau sau bao năm xa cách, chúng tôi ôm chặt nhau rồi khóc ngon lành giữa cánh rừng già bạt ngàn. Chúng tôi tâm sự với nhau rất nhiều, hiểu được sự đớn đau và bất hạnh trong cuộc đời tôi, ông Tự không nói gì nhiều mà ra lệnh: “Tôi yêu cầu đồng chí rời khỏi hang Lắn ngay lập tức. Thế là tôi theo đồng chí ấy về Hà Nội”, ông Toán nhớ lại.
Chia sẻ với chúng tôi về trường hợp “người rừng” Bùi Văn Toán, ông Đinh Mạnh Tưởng – chủ tịch UBNX xã Tiền Phong cho biết: “Mọi thủ tục để giúp ông Toán hòa nhập với cộng đồng phía chính quyền đã hết sức hỗ trợ. Ông ấy đã được làm lại giấy CMND, nhập hộ khẩu. Còn các thủ tục về hưởng chế độ người già cô đơn, cũng như trợ cấp chiến tranh và những thủ tục liên quan đến thời gian tham gia kháng chiến của ông, chúng tôi cũng đã chuyển lên cấp trên. Về phía xã, chúng tôi sẽ cấp cho ông Toán một miếng đất làm nơi ở và quyên góp nhân dân trong xã ủng hộ kinh phí để giúp dựng cho ông một căn nhà. Hi vọng với nghĩa tình của bà con dân bản sẽ, ông Toán sẽ sống khỏe, sống vui tại địa phương nốt phần đời còn lại”.
Từ rừng Lắn trở về, ông Toán được ông Tự đưa về Hà Nội chăm sóc. May mắn gặp lại người đại đội trưởng năm nào rồi nhận được tình cảm, sự sẻ chia và tình thương chân thành, ông dần muốn trở lại cuộc sống bình thường. Nhưng ông cũng biết không thể mãi nhận sự cưu mang của người đại đội trưởng. Vậy là sau thời gian được ông Tự chăm sóc, sức khỏe đã hồi phục, ông Toán xin trở lại địa phương. Anh Tuấn (vợ anh Tuấn là con của chị gái ông Toán – PV, hiện đang chăm sóc ông) cho biết sau 1 tháng từ Hà Nội về, “người rừng” vần còn tỏ rõ sự sợ sệt và xa lạ với những đồ dùng hiện đại: “Đang đi trên đường, ông giật thót nhảy vào vệ cỏ mỗi khí có chiếc xe máy chạy tạt qua. Hay như đang cầm chiếc điện thoại lên xem, ông bỗng sợ hãi quăng vội xuống sàn nhà chỉ vì nó đổ chuông khi có người gọi đến. Thậm chí có lần khi đài công cộng mở lên, ông đứng lại hàng giờ để nghe. Mỗi khi có ai đó đi qua nhìn thì ông lại bảo, cho tôi nghe nhờ một chút”.
Về ở với cháu được khoảng 2 tháng, ông Toán tiếp tục được một nhà hảo tâm khác đón về Hà Nội giúp đỡ. “Thầy Hải ở Trung tâm nhân đạo đào tạo việc làm cho người khuyết tật đã làm thủ tục nhận tôi về trung tâm. Tại đây, tôi được các bạn, các thầy hướng dẫn cho làm tăm tre và được chăm sóc rất tốt; tôi được mặc những bộ quần áo rất đẹp, được xem ti vi, được nghe đài… Tuy nhiên, sự ồn ào náo nhiệt của phố thị tôi không thể quen nổi. Tiếng xe, tiếng còi tàu chạy cả ngày cả đêm như gợi lại tiếng bom, tiếng đạn nơi chiến trường. Vì thế, tôi lại xin thầy Hải được trở về địa phương”, ông Toán kể. Một lý do nữa khiến ông muốn trở về là vì nhớ rừng. Tâm sự với chúng tôi, “người rừng” thú thật 40 năm gắn bó với rừng núi khiến ông quen hơi, không phải một sớm một chiều mà quên được. Ông hồi tưởng lại cuộc sống “nguyên thủy” ấy: “Ngày nào cũng vậy, tôi thường dậy rất sớm rồi túc tắc chuẩn bị đồ nghề đi săn. Bắt được con thú nào, tôi lại lấy đuôi của nó treo lên gác bếp cho thật khô. Nhưng tôi không bao bắt các con thú lớn mà thường chỉ giết thịt loài chuột, loài sóc hoặc rắn. Tôi treo đuôi của các con vật lên gác là để tính ngày, tính tháng và tính năm. Theo đó, mỗi ngày tôi sẽ bắt một con chuột. Thịt của nó thì dùng làm thức ăn hàng ngày, còn đuôi tôi lại treo lên “gác bếp” để đánh dấu cho một ngày đã qua. Còn để đánh dấu cho một tháng, tôi sẽ bắt và cắt đuôi một con sóc”. Ông Toán cho biết thêm có những hang, ông chỉ cần đi qua hít hít vài cái là biết có chuột hoặc có rắn hay không. Thậm chí, nhiều hang chuột, ông còn biết trong hang có chuột đực hay chuột cái. Theo “người rừng”, đó không chỉ là kinh nghiệm, là bản năng sinh tồn nơi rừng sâu, mà còn là những bí mật mang tên “bùa chú” mà chỉ những người Mường Ao Tá mới biết.
Thèm được trông nồi bánh chưng
Video đang HOT
Chỉ vào chiếc áo mới lên người, ông Toán chia sẻ: “Đây là áo mới đại đội trưởng Tự mua cho, mặc áo mới mà thấy ấm áp lạ kỳ. Còn nhớ những năm tháng sống trong rừng, phải hứng những cơn gió rét thấu xương của núi rừng Tây Bắc, tôi không thể nào chợp mắt được. Mặc dù trước đó đã gom rất nhiều gốc cây khô để sưởi ấm nhưng hễ chợp mắt, lửa tàn thì lại giật mình tỉnh giấc bởi cái lạnh đánh thức”. Những ngày trở lại với bản làng, tinh thần ông Toán vui lên rất nhiều, mọi người trong bản đến thăm, đến trò chuyện cùng ông cả ngày, cả đêm. “Ông nói như thể bao năm nay chưa được nói và sợ mọi người nói mất phần vậy. Nhưng giờ ông cũng trầm tính hơn rồi. Thỉnh thoảng tôi đi làm nương, làm rẫy kêu ông ở nhà trông nhà nhưng ông không chịu mà nhất định đòi đi theo. Thậm chí những ngày mùa thu hoạch, ông còn đòi đi gánh sắn, gánh ngô cùng tôi. Nhưng vợ chồng tôi không cho làm, ông già rồi gánh được bao nhiêu. Sợ ông buồn lại bỏ vào rừng nên tôi để ông trông mấy con trâu”, anh Tuấn chia sẻ.
“Người rừng” đã trở lại cuộc sống hiện đại
Cũng theo anh Tuấn thì hồi mới về bản, sau bữa ăn sáng là ông Toán lại leo lên ngọn núi của cánh rừng Lắn nhìn về phía hang đá, nơi trú ngụ của ông suốt 40 năm. Anh Tuấn cho biết: “Tôi đã dẫn ông lên xã làm lại giấy chứng minh nhân dân, xin nhập hộ khẩu và làm các thủ tục cần thiết để ông được là một người bình thường. Tất cả mọi giấy tờ, sổ sách đều đã thất lạc. May mắn các bộ xã họ cũng linh động và tạo điều kiện để ông hòa nhập với cộng đồng”. Khi hỏi ước gì trong năm mới Ất Mùi, “người rừng” cho biết, ở trong rừng lâu ông cũng quên khái niệm về năm mới, về ngày tháng… nhưng những phong tục, tập quán hay cách cúng lễ mội dịp Tết đến xuân về thì chẳng thể nào quên. Ông tâm sự: “Tôi chỉ mong có một ngôi nhà nhỏ và làm một cái bàn thờ để thờ cúng cha mẹ. Ngày còn trong hang, tôi phải làm bát hương bằng gốc nứa và đặt bàn thờ trên vách đá. Tôi cũng muốn được ngồi hàng giờ bên nồi bánh chưng, lâu lắm rồi không được ngửi thấy mùi thơm của bánh. Tôi nhớ ngày nhỏ thường ngồi trông nồi bánh chưng nghe mẹ kể nhiều chuyện về làng bản, về phong tục đón Tết… Nghĩ lại đã thấy thật ấm áp”.
Theo Đạt Đỗ (Gia đình & Xã hội)
'Người rừng' 14 năm quên tiếng người, không áo quần, nhai cá sống
Rất nhiều câu chuyện kỳ lạ diễn ra xung quanh cuộc sống của 'người rừng' 14 năm quên tiếng người, không quần áo, nhai cá sống...
'Người rừng' 14 năm quên tiếng người, không áo quần, nhai cá sống
'Cu Lớn' năm nay đã 14 tuổi nhưng chỉ mới biết nói bập bẹ tiếng người, sống hoàn toàn theo bản năng. Em không chịu mặc quần mà chỉ mặc một 'cái áo' 'yêu thích' xám xỉn rách rưới từ nhiều năm nay. Có nhiều lần người trong làng mặc quần, thay áo mới cho nhưng em đều vứt đi, chỉ khi đưa lại cái áo đó cậu mới chịu mặc. Thân hình em nhỏ thó nhưng chân to. Mái tóc dài, mặt mày luôn lem luốc, chỉ có ánh mắt có vẻ tinh khôn. Cậu bé thường xuyên xuất hiện tại khu vực chợ Truồi, có khi trèo lên đến đèo Phước Tượng, loanh quanh ở đó nhiều giờ, có khi nhiều ngày một cách khó hiểu. Kinh hãi hơn, ban đêm em thường hú như vượn khi đi lại.
Khoảng 14 năm nay, ba mẹ con chị Nguyễn Thị Thanh Minh (46 tuổi, ngụ thôn Sư Lỗ, xã Lộc Điền, huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên - Huế) tá túc trong một ngôi nhà tồi tàn rách nát, sống một cuộc sống rất hoang dã, không có sổ hộ khẩu, không giấy khai sinh. Chị Minh là người có vấn đề về thần kinh, đáng thương hơn, người con đầu của chị lại kỳ quái khi ăn cá sống, vừa đi vừa hú, không chịu mặc quần khiến mọi người gọi cậu là 'người rừng'. Đầu tháng 10/2014 vừa qua, chính quyền địa phương đã tạo điều kiện giúp đỡ xây cho chị Minh một căn nhà mới, làm giấy khai sinh cho các con.
Thiếu phụ lúc điên lúc tỉnh
Sau nhiều lần dừng xe hỏi nhà, PV cũng đến được nhà chị Minh. Căn nhà nằm giữa khu dân cư đông đúc và chỉ cách Quốc lộ 1A chừng 200m nhưng xung quanh ngôi nhà cây cỏ dại mọc um tùm, bên trong chẳng khác nào một căn nhà bỏ hoang hàng chục năm.
Cửa xập xệ, tường vách rệu rã. Nhà không có bàn ghế, cũng không có giường. Nơi ba mẹ con chị Minh ngủ được lót bằng vài tấm ván giữa nền nhà, chăn mền là những tấm giẻ rách. Trong nhà không điện cũng không nước. Dù không mở cửa, ngôi nhà cũng chan hòa ánh sáng vì mái ngói trong nhà đã hỏng, lủng lỗ chỗ khắp nơi, trời mưa không có nơi để ngủ.
Trên nền nhà bằng đất lồi lõm nơi cao nơi thấp, chị Minh đặt chiếc kiềng 3 chân, đang sắp củi chuẩn bị nhóm lửa cho bữa ăn trưa. Thấy có người lạ đến nhà, mấy mẹ con tỏ vẻ lo sợ, nem nép nấp sau bờ tường cũ nát. Sau một lúc động viên, phóng viên mới tiếp xúc được với mẹ con họ. Tuy nhiên, chị Minh cũng chỉ ú ớ vài câu và luôn miệng cười. Còn cậu bé khoảng chừng 14 tuổi, trên người không mặc quần, chỉ một "cái áo" cũ rách tơi tả thì không nói được câu nào. Gọi là 'cái áo', nhưng thực ra đó chỉ là một miếng giẻ rách, dính chút vải trên cổ.
Người địa phương cho hay, chị Minh là con út trong gia đình có sáu anh chị em, hai trai bốn gái. Mẹ mất sớm, bố trước đây sống cùng với các con nhưng sau đó đã sang định cư ở Mỹ. Sau khi đi được vài tháng, ông có liên lạc và gửi tiền cho các con, nhưng từ đó đến nay bặt tin, xem như đã mất tích, nếu sống hiện giờ cũng đã ngoài 80 tuổi. Từ nhỏ, chị Minh người hoàn toàn bình thường, chị em nương tựa vào nhau sống dù nghèo nhưng rất đầm ấm, hạnh phúc. Lớn lên mỗi người mỗi cảnh, có người đã mất, có người lấy chồng ở tận miền Nam, người ở quê nhà, ai cũng nghèo khổ như ai.
Một người hàng xóm cũng là họ hàng thân của chị Minh cho biết: 'Khi còn thiếu nữ, cô Minh có nước da rất đẹp, người cao ráo, xinh gái thuộc loại nhất nhì cái làng ni. Tuy không biết chữ nhưng cô ấy có nghề bán đồ vặt ở khu chợ Truồi cũng kiếm ra tiền'. Ở cái tuổi đẹp như trăng rằm, thiếu nữ được rất nhiều chàng trai trong làng để ý và theo đuổi. Thế nhưng vào năm 22 tuổi, chị Minh bỗng nhiên đổ bệnh, hay cười nói một mình, gặp ai gây gổ nấy, bệnh phát được hai tháng thì bỏ luôn việc bán hàng.'Người quen thân mà thấy mặt mà hắn cũng chửi tới tấp, đuổi không cho vào nhà nên từ đó ít người dám qua chỗ Minh để hỏi thăm, động viên lắm', chị này nói.
Căn nhà mà hiện ba mẹ con này đang ở là nhà của ba chị để lại, vì các anh chị của chị Minh đều đã đi ở riêng. 'Lúc tỉnh thì chị ấy cũng có thể chăm lo cho con như những bà mẹ khác. Thậm chí khi không thấy các con, chị ta đi tìm, la hét hoặc nhờ người khác tìm về giúp. Mỗi lần chị lên cơn là chị lại dùng sào chọc thủng mái ngói, lấy tre rào kín hết các cửa sổ và chạy ra bụi tre trước mặt nhà để trốn. Nhiều năm nay chị Minh đi lang thang trong làng ngoài xã và sống nhờ những đồng tiền lẻ, cơm gạo của bà con xóm làng góp cho. Thi thoảng mẹ con nhà này đi bứt măng để ra chợ đổi thức ăn', một hàng xóm nói.
Con 14 năm sống xa lánh loài người
Do là người không được bình thường nên chị Minh bị nhiều gã đàn ông lợi dụng, nên cha của những đứa trẻ mãi vẫn là một dấu hỏi vì chị Minh không nhận thức được ai là người từng quan hệ tình dục với mình. 14 năm trước, chị Minh bỗng dưng mang thai đứa con trai đầu tiên, sau đó chị lại sinh thêm một cậu con trai năm nay 10 tuổi. Đó là chưa kể lần thứ ba chị sinh một bé gái, nhưng đứa bé yểu mệnh mất sớm.
Cậu bé 'người rừng' sống trong ngôi nhà xã mới xây cho
Đứa con đầu của chị, ở nhà có tên là 'Cu Lớn' năm nay đã 14 tuổi nhưng chỉ mới biết nói bập bẹ tiếng người, sống hoàn toàn theo bản năng. Em không chịu mặc quần mà chỉ mặc một "cái áo" "yêu thích" xám xỉn rách rưới từ nhiều năm nay. Có nhiều lần người trong làng mặc
quần, thay áo mới cho nhưng em đều vứt đi, chỉ khi đưa lại cái áo đó cậu mới chịu mặc. Thân hình em nhỏ thó nhưng chân to. Mái tóc dài, mặt mày luôn lem luốc, chỉ có ánh mắt có vẻ tinh khôn. Cậu bé thường xuyên xuất hiện tại khu vực chợ Truồi, có khi trèo lên đến đèo Phước Tượng, loanh quanh ở đó nhiều giờ, có khi nhiều ngày một cách khó hiểu. Kinh hãi hơn, ban đêm em thường hú như vượn khi đi lại.
Nói về khả năng leo trèo của cậu bé, một người trong thôn cho biết: 'Thằng cu này leo trèo giỏi lắm, như con vượn. Nhà tôi có 3 cây dừa, có hôm tôi thấy nó trèo mà cứ sợ nó ngã xuống thì mình lại bị mang họa, cũng may mọi chuyện đều không sao. Ban đêm nó còn trèo hăng hơn, ai mà không biết chắc chắn tưởng là ma'.
Nhiều người dân ở nơi đây còn nhớ chuyện vào mùa mưa năm ngoái, khi trời mưa mù mịt, nước ruộng dâng cao, Cu Lớn xuống đó bơi lội bắt cá, sau khi bắt được liền nhai sống một cách ngon lành.
Nhìn cảnh tượng đó ai cũng rùng mình. 'Nhưng cũng dễ lý giải vì thằng bé sống hoang dã từ nhỏ, mẹ thả cho lăn lê nên nó sống bản năng như vượn, như khỉ', một hàng xóm nói. Có điều lạ là dù sống một cuộc sống hoang dã như vậy, mọi vật dụng trong nhà rất bẩn thỉu, nước uống, thức ăn khó mà đảm bảo được vệ sinh, nhưng hiện tại ba mẹ con chị Minh chưa hề đau ốm gì.
Chính quyền địa phương khốn khổ
Ông Nguyễn Ngọc Thành, trưởng thôn Sư Lỗ chia sẻ: 'Gia đình chị Minh thuộc diện hộ nghèo của xã nhiều năm nay, mỗi tháng được hỗ trợ 180 nghìn. Nói về gia đình này thì chính quyền địa phương chúng tôi gặp rất nhiều rắc rối. Khổ nhất là vào mùa mưa bão, ba mẹ con của chị Minh cứ 'cố thủ' trong nhà không chịu di dời. Anh em chúng tôi đứng ngoài trời mưa gió, ở trong tuy mấy mẹ con ướt sũng nhưng vẫn chửi ra rả, không chịu đi, nên anh thôn phó bèn túc trực, nếu có sự cố gì thì đành cưỡng bức mà thôi. Rồi mỗi lần địa phương phát gạo, mì tôm cứu trợ hay có chính sách gì, chị Minh bảo phải mang về tận nhà mà phát chứ không chịu lên ủy ban xã ký nhận. Tôi lại phải tốn công xách về'.
May mắn, mẹ và anh trai 'tưng tưng' khác người nhưng cậu con trai 10 tuổi của chị Minh thì được mọi người đánh giá là thông minh, khôn ngoan hoàn toàn như những người bình thường khác. Ngoài ra, người thân nhất của chị Minh là một người anh trai tên Nguyễn Văn Hùng (ngụ thôn Lương Điền Thượng, xã Lộc Điền) nhưng không thấy người này quan tâm gì tới gia đình em gái.
Ông Lê Quốc Việt, Phó Chủ tịch UBND xã Lộc Điền nói về một nỗi khốn khổ khác với ba mẹ con chị Minh: 'Mười mấy năm, hai đứa con của chị Minh không hề có giấy khai sinh, mãi đến tháng 8/2014 vừa rồi chúng tôi mới quyết định phải can thiệp làm giấy cho các cháu'. Do chị Minh có dấu hiệu tâm thần nên hành trình làm giấy tờ cho gia đình này khá nhiêu khê mới đảm bảo đúng quy định. Xã phải nhờ chị ruột của chị Minh ở tận thị trấn Phú Lộc (chị này không có chồng) lên xã nhập khẩu mới đăng ký được giấy khai sinh cho 2 cháu. Do không biết cụ thể thông tin nên cán bộ xã đều chọn ngày 1/1 làm ngày sinh. Các cháu được đặt cái tên trên giấy khai sinh là Nguyễn Hiền (SN 2000) và Nguyễn Văn Hiếu (SN 2004).
Chưa hết, năm 2012 ngân sách có cho tiền để chị Minh xây dựng nhà kiên cố nhưng chị không nhận, lại chửi bới, chính quyền đành chuyển sang cho hộ khác. Vừa rồi, xã đã kêu gọi các nhà hảo tâm, các Mạnh Thường Quân giúp đỡ cho gia đình đáng thương này và kết quả được 52 triệu đồng. Ủy ban xã giao cho Ban quản lý thôn Sư Lỗ chịu trách nhiệm gọi thợ thầy, trông coi vật liệu để hoàn thiện ngôi nhà trên mảnh đất của chị Minh. Hiện tại căn nhà đã xây dựng cơ bản hoàn thiện, dự kiến khoảng cuối tháng 10/2014 sẽ đưa ba mẹ con này vào nơi ở mới, thay thế căn nhà tuềnh toàng, chờ sập trước mùa mưa bão. 'Chúng tôi đang tính đến phương án nếu mẹ con chị Minh không chịu ở nhà mới mà lại đòi ra nhà cũ, thì chắc chúng tôi phải phá cái nhà cũ đi', vị Phó Chủ tịch xã cho hay. Ông Việt vui vẻ cho biết thêm, với cậu bé 'người rừng', hiện lãnh đạo xã đang tính cách tạm thời cách ly cậu với mẹ, đưa em vào Trung tâm bảo trợ xã hội để cậu bé hòa nhập với mọi người.
Chắc chắn điều này sẽ gặp nhiều khó khăn vì chị Minh qua nhiều lần tiếp xúc, bản năng làm mẹ đều cho thấy không hề muốn xa con, sẵn sàng chửi rủa cào cấu bất cứ ai có ý định đưa con chị đi. Còn với em Nguyễn Văn Hiếu, Hội Phụ nữ, Đoàn Thanh niên xã đã thuyết phục được chị Minh, hiện em đang theo học lớp 1 trường tiểu học Sư Lỗ Đông. Người mẹ tâm thần bắt con chỉ được học buổi sáng, buổi chiều phải ở nhà với mình.
Nguồn Lê Hoàng (Pháp luật và thời đại) - Minh Phương
Ký sự Organic - Kỳ 8: Bệnh tật từ đâu tới ? Trong các sinh vật tồn tại trên trái đất, lạ lùng kỳ quái nhất là con người, càng hiện đại càng kỳ quái. Trong thiên nhiên từ cây cối, chim chóc, thú hoang cho tới con sâu cái kiến thứ gì cũng sinh sôi khỏe mạnh theo lẽ tuần hoàn tự nhiên tre già măng mọc, trong khi con người hiện đại thì...