Hành trình tìm về nhà của thiếu nữ mất tích 21 năm
Trói chặt chị Vân trong hòm tôn gắn dưới gầm ôtô, anh Hải phóng vun vút trên con đường đầy ổ gà ở Quảng Đông (Trung Quốc). Đi được 60km, anh mở hòm tôn và tái mặt khi thấy người phụ nữ cứng đơ, phủ đầy bụi.
Trong căn nhà hai gian lợp proximăng nằm giữa cánh đồng ở xã Thất Hùng (Kinh Môn, Hải Dương) chị Nguyễn Thị Vân (37 t.uổi) – người mất tích 21 năm trở về, và anh Hải (39 t.uổi) – ân nhân giúp chị trốn thoát đã kể về hành trình hơn 21 năm đau đáu nhớ gia đình sau khi bị bán sang Trung Quốc.
21 năm trước, chị và 3 người bạn đã bị lừa bán sang Trung Quốc làm vợ những người đàn ông lớn t.uổi. Sau vô số trận đòn thừa sống thiếu c.hết, thiếu nữ 16 t.uổi chấp nhận làm vợ người hơn mình 20 t.uổi. Tại ngôi nhà nằm trên đỉnh đồi ở vùng hẻo lánh của tỉnh Quảng Đông, thiếu nữ Hà Nội bắt đầu cuộc đời làm vợ nơi xứ người trong t.ủi n.hục và nỗi nhớ nhà từ đó.
Năm bị lừa bán sang Trung Quốc, chị Vân mới 17 t.uổi. Ảnh nhân vật gia đình cung cấp.
Sau hơn một năm, hai người có con đầu lòng rồi sau đó đứa thứ hai, thứ ba lần lượt ra đời (con thứ hai mất khi còn nhỏ). Có với nhau 3 mặt con, chị nghĩ chắc chồng sẽ đồng ý cho gọi điện về nhà nhưng vừa nghe vợ đề đạt, chồng đã chối phăng và bắt đầu giám sát, ngắt cả điện thoại bàn.
Lần bỏ trốn đầu tiên lúc đứa con gái đầu của chị khoảng 6-7 t.uổi. Hôm đó, đợi đến gần sáng, chị bỏ trốn nhưng do không thông thuộc đường rừng nên loanh quanh vài quả đồi thì nhà chồng tìm được. Người vợ bị cảnh cáo, dọa cắt gân tay, gân chân.
Bẵng đi một thời gian, chị Vân lại cùng một phụ nữ Việt Nam khác rủ nhau trốn. Chạy được một đoạn đường khá xa, cả hai đói khát và bị đoàn người cưỡi ngựa, đi xe máy đuổi theo nên đành… quay về. Lần ấy, chị lĩnh đòn nhừ tử.
Video đang HOT
Những ngày ở Trung Quốc, chị Vân hay kể cho các con về gia đình ở Khâm Thiên (Hà Nội), về ông bà ngoại và 4 bác trai. Các con cũng hay hỏi chị ông bà thế nào và muốn được về thăm họ. “Mỗi lần thấy con hỏi, những kỷ niệm ngày xưa lại ùa về và thôi thúc tôi phải trốn. Tôi nhớ gia đình và tự hỏi không biết bây giờ bố mẹ ra sao. Có lẽ họ chẳng còn nữa rồi”, chị Vân cúi đầu tâm sự.
Lần thứ ba, chị trốn cùng con gái lớn khi ấy đã 16-17 t.uổi. Lúc bị bắt lại, chị bị cách ly, nhốt ở ngôi nhà trên đồi. Căn nhà có hai buồng, chồng chị ở buồng ngoài canh chị ở buồng trong. Mọi sinh hoạt từ ăn, uống và tiểu tiện, chị đều phải “giải quyết” trong căn buồng ấy.
Bên dưới quả đồi nhà chị có nhóm 6 tài xế người Việt thường hay chở vật liệu xây dựng. Nghe thấy có người Việt mới sang, chị thường xuống chân đồi để được nói chuyện bằng tiếng mẹ đẻ, để thấy gần gũi, đỡ nhớ nhà. Rồi chị gặp anh Hải (quê Hải Dương) sang đây được gần 2 năm.
Lúc đầu, cả hai xem nhau là anh em, bạn bè và tâm sự về cảnh ngộ. Anh Hải đã có vợ và hai con ở quê. Sau khi l.y h.ôn, anh lưu lạc đến Quảng Đông kiếm sống. Trước khi gặp chị Vân, anh từng giúp một số cô gái trốn về nước trót lọt. Đồng cảm, cả hai đến với nhau lúc nào không hay.
“Càng gần anh ấy, tôi càng muốn trở về. Ở bên này, cuộc sống thiếu thốn tình cảm, không có sự quan tâm hay những câu nói nhẹ nhàng như “anh, em”. Với chồng, tôi chỉ là món đồ được mua về. Chúng tôi không có chuyện gì để nói và đ.ánh v.ợ suốt ngày”, chị Vân kể.
Sau nhiều ngày quan sát lịch trình và thời gian biểu của chồng chị Vân, cả hai thống nhất đợi hôm ông ấy đi vắng, anh Hải sẽ tới giải cứu chị.
Hiện tại, chị Vân cùng anh Hải sống trong căn nhà cấp bốn giữa cánh đồng ở Hải Dương.
Ngồi cạnh vợ trong căn nhà nhỏ tuềnh toàng ở Hải Dương, anh Hải thỉnh thoảng đỡ lời chị Vân khi thấy bà xã hướng ánh mắt về phía mình. “Tôi xô cửa vào, rồi đặt Vân nằm vào trong chiếc thùng sắt hàn sẵn dưới gầm xe. Để không bị rơi giữa đường, tôi buộc chặt cô ấy lại. Nếu ngồi trên cabin sẽ rất dễ bị phát hiện, vì vậy, tôi nghĩ ra cách để Vân dưới gầm ôtô”, anh kể.
Lúc mới lên xe, chị nhớ mình còn mở mắt ra xem đường và nhìn ngó xung quanh nhưng sau đó chị quá sợ hãi và không còn biết gì. Anh Hải cho hay, quãng đường bỏ trốn từ nhà chị Vân là đường đất và nhiều ổ gà nhưng anh phải chạy nhanh nhất có thể.
Đi được 60 km về đến cổng xưởng nơi anh Hải làm việc, anh bỏ lại chiếc xe cùng toàn bộ giấy tờ trên đó rồi bế chị Vân lên chiếc xe con đã bố trí sẵn. Để thuê được chiếc xe này anh phải bỏ ra gần 30 triệu đồng để những người Việt có “m.áu mặt” ở đó “bảo kê” thì mới trót lọt.
Lúc lôi chị ra khỏi gầm xe, anh tái mặt khi thấy chị người cứng đơ, phủ đầy bụi, cát và mắt không mở được ra. Sau một hồi hô hấp nhân tạo, chị mới dần tỉnh lại. Trên đường đi, cả hai vào nhà người Việt xin quần áo, đồ ăn và nước uống rồi lại đi tiếp. Để tránh bị phát hiện, cả hai liên tục thay đổi phương tiện di chuyển, lúc đi xe tải, đi tàu hoặc ôtô khách. Số t.iền tích cóp suốt thời gian làm việc bên Trung Quốc, anh Hải dành hết cho cuộc giải cứu này.
“Đói, khát nhưng phải đợi đến đêm cả hai mới xuống xe mua đồ ăn vì không dám lộ diện ban ngày. Không có giấy tờ tùy thân nên cả hai sợ bị bắt”, anh Hải kể lại.
Ròng rã 4 ngày đêm, hai người về đến cửa khẩu Móng Cái (Quảng Ninh) khi trong túi không còn một xu. Anh Hải gọi điện về cho bố ở quê để “cầu cứu”. Bố mẹ anh ra đón và bất ngờ khi trông thấy cậu con trai râu tóc để dài, người gầy gò đi cùng cô gái thấp bé.
Không rõ bố mẹ còn sống hay đã khuất lại sợ anh em không nhận vì mất tích đã lâu, chị Vân theo anh Hải về sống ở Hải Dương. Được bố mẹ anh Hải động viên, chị cùng anh Hải tìm đường về ngôi nhà ở ngõ chợ Khâm Thiên, nơi chị sinh ra và lớn lên. Để có t.iền lên Hà Nội, bố mẹ anh Hải đã bán đi vài tạ thóc vừa gặt và dặn dò: “Nếu trở về mà không ai nhận thì quay lại đây làm con dâu của bố mẹ”.
Theo VNExpress
Cô gái bị xăm rết lên mặt đã xinh đẹp trở lại
Vết xăm hình rết trên mặt và ngực của Nguyễn Thị Giang (Nghi Lộc, Nghệ An) đã mờ đi rất nhiều sau khi được Bệnh viện Đa khoa Quốc tế Thu Cúc (Hà Nội) điều trị.
Đều đặn mỗi tháng một lần, Nguyễn Thị Giang (21 t.uổi, quê Nghi Diên, Nghi Lộc, Nghệ An) theo mẹ ra Hà Nội chữa trị vết xăm tại Bệnh viện Đa khoa Quốc tế Thu Cúc.
"Đợt chữa trị lâu nhất, kéo dài hơn một tháng diễn ra vào cuối năm 2011, sau đó em về nhà và khoảng 30 ngày thì trở lại bệnh viện một lần để bác sỹ theo dõi, kiểm tra vết thương", Giang cho biết. May mắn cho Giang là sau nhiều đợt phẫu thuật, điều trị bằng kháng sinh, vết mực thâm tím trên mặt cô đã biến mất và liền sẹo. Tuy nhiên, theo chỉ dẫn của bác sỹ, hàng ngày cô vẫn phải bôi thuốc làm mềm da, chống viêm nhiễm, xung quanh hình rết vẫn phải bịt kín bằng băng dính.
Gương mặt cô gái đã xinh đẹp trở lại.
Tại vùng ngực, một phần da được bóc tách, để lại vết lõm khá sâu nhưng Nguyễn Thị Giang tin rằng, chỉ sau vài tháng nữa, vùng da tổn thương sẽ ổn định. Từ ngày rời bệnh viện về nhà, Giang sụt hơn 3kg. Bệnh viện Thu Cúc tài trợ toàn bộ kinh phí điều trị y tế cho Nguyễn Thị Giang, hỗ trợ cả t.iền tàu xe, ăn ở và bố trí chỗ ở cho gia đình n.ạn n.hân trong mỗi lần rời Nghệ An về Hà Nội chữa trị.
"Nếu không có sự giúp đỡ tận tình, quí báu này, tôi chẳng biết trông cậy vào ai!", bà Trần Thị Hoa, mẹ Giang nói. Chồng mất sớm, bà chạy chợ nuôi 5 đứa con. Gần đây, bà Hoa bị bệnh tim, đau nửa đầu, sức khỏe suy sụp khiến đời sống mẹ con bà gặp khó khăn.
Tháng 12/2011, Nguyễn Thị Giang bị bà chủ cạo trọc đầu, ép xăm hình rết lên mặt và ngực. Ngày 20/12, Công an TP Vũng Tàu (tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu) bắt và khám xét nơi ở Nguyễn Thị Trâm (tên thường gọi là Trâm Anh, 33 t.uổi, quê Nghệ An, trú tại đường Lê Quang Định, phường Thắng Nhất, TP Vũng Tàu) và Nguyễn Thị Hương (20 t.uổi, quê Nghệ An) về hành vi l.àm n.hục người khác.
Theo ANTD
Phê chuẩn tạm giam bà chủ xăm rết lên mặt nhân viên Ngày 4-1, Viện trưởng Viện KSND TP Vũng Tàu (tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu) Lê Anh Nuôi, cho biêt, cơ quan này vừa phê chuân lệnh khởi tố bị can và bắt tạm giam thời hạn hai tháng Nguyễn Thị Anh (Trâm Anh). Chủ quán Nguyễn Thị Anh (bên trái) cùng nhân viên Nguyễn Thị Hương bị bị công an bắt tạm giam. Viện...