Hành trình chắp cánh cho tình yêu của đôi vợ chồng mù
Vượt qua sự phản đối, ngăn cấm của người thân, bạn bè vợ chồng chị Lê Thị Hồng Năm đã cùng nhau viết nên câu chuyện tình đẹp mà không phải ai cũng làm được.
Chuyện tình của hai mảnh ghép bất hạnh
Giữa dòng người tấp nập nơi phố thị, hình ảnh cặp vợ chồng người bị mù nắm chặt bàn tay nhau đi bán hàng rong mưu sinh khắp các tuyến đường tại TP. Buôn Ma Thuột (tỉnh Đắk Lắk) không kể nắng, mưa khiến nhiều người chứng kiến không khỏi xúc động lẫn sự nể phục. Thế nhưng, mấy ai biết được đằng sau cái nắm tay không rời ấy là cả một chặng đường đầy sóng gió, lẫn nước mắt của hai số phận kém may mắn. Đó chính là câu chuyện của anh Tống Hoàng Trung Hiếu (SN 1980, quê tỉnh Thanh Hóa) và chị Lê Thị Hồng Năm (SN 1977, trú tại TP. Buôn Ma Thuột)
Trong căn phòng trọ nhỏ bé, chị Năm không ngần ngại nắm lấy tay anh Hiếu rồi kể cho chúng tôi nghe về mối nhân duyên với người chồng cùng cảnh ngộ của mình. Chị kể: “Tôi là con út trong gia đình có 5 anh chị em ở huyện Vĩnh Lộc (tỉnh Thanh Hóa). Thế nhưng, chỉ sau hai ngày sau khi sinh, mẹ phát hiện con mắt trái của tôi nhắm nghiền. Nửa tháng sau đó, con mắt còn lại cũng không thể mở ra để quan sát, nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Lúc đó, mẹ vội đưa tôi đến bác sĩ thăm khám thì mới hay biết, do sinh thiếu tháng nên cả hai con mắt của tôi đều đã bị mù và không có cách nào để chữa trị”.
Dù vậy, gia đình vẫn không ngừng hy vọng, đưa chị Năm đi điều trị khắp nơi với mong muốn tìm lại ánh sáng cho cuộc đời của con gái mình. Thế nhưng, cho đến năm chị 18 tuổi, kinh tế gia đình ngày càng kiệt quệ, bố mẹ đành bất lực từ bỏ việc chữa trị, tìm lại đôi mắt sáng cho con. Cho đến năm 2001, sau khi mẹ qua đời, chị Năm phải nén nỗi đau thương để lặn lội đi bán tăm kiến tiền về nuôi bố.
Tình yêu thương đã giúp cho anh chị vượt qua nhiều khó khăn, trở ngại.
“Từ bé, mọi sinh hoạt của tôi hầu như đều do mẹ lo liệu. Vì thế, khi mẹ đột ngột qua đời, tôi suy sụp, tưởng mình không thể gượng dậy được. Tuy nhiên, nghĩ đến bố, tôi đã không cho phép mình bỏ cuộc mà cố gắng vượt qua khó khăn. Với niềm đam mê được đi hát nên tôi quyết định đi theo 1 đoàn ở Hà Nội đi hát để bán hàng rong mưu sinh với mức lương từ 300-400.000 đồng/tháng. Thế nhưng, sau nhiều tháng lao động vất vả, tôi trở về với hai bàn tay trắng vì không được trả đồng lương nào” – chị Năm tâm sự.
Video đang HOT
Ít năm sau, sau khi bố mất, vì không muốn trở thành gánh nặng cho các anh, chị của mình nên chị Năm quyết tâm bước ra đời đi làm kiếm tiền tự lo cho bản thân. Trong một lần tình cờ, người bạn thân của chị ở Đắk Lắk mượn điện thoại của anh Hiếu gọi cho chị Năm. Biết được anh Hiếu là người có cùng cảnh ngộ, chị Năm ngỏ ý nhờ người bạn thân của mình làm mai cho anh chị với hy vọng có thêm một người bạn. Thế nhưng, chỉ một thời gian ngắn sau đó, anh Hiếu và chị Năm đã đem lòng yêu thương nhau dù chưa một lần gặp gỡ, gần gũi nhau. Tuy nhiên, khi tình yêu của anh chị chưa kịp hé nở thì bị bạn bè, người thân hai bên gia đình ngăn cản, phản đối kịch liệt. Mọi người lo ngại, liệu hai con người mù lòa lấy nhau về thì làm gì để sống và làm thế nào để vượt qua những khó khăn, cản trở trong cuộc sống.
Với bản tính không ngại khó, khổ và không ngừng vươn lên trong cuộc sống, chị Năm và anh Hiếu đã quyết tâm cùng vượt qua mọi rào cản, sự ngăn cấm để nuôi dưỡng tình yêu của mình. Cho đến ngày 18/9/2009 (âm lịch), được sự ủng hộ của bạn bè, anh Hiếu và chị Năm đã có một đám cưới đạm bạc không người thân, không tiệc tùng, ngoài đôi nhẫn cưới chứng minh cho tình cảm của anh chị.
Mơ ước một lần được đi thi hát
Chị Năm dọn dẹp phòng trọ sau một ngày đi bán rong trở về.
Sau khi nên duyên vợ chồng, anh Hiếu và chị Năm đã đi đến nhiều nơi để kiếm kế mưu sinh bằng việc hát dạo, bán hàng rong. Thế nhưng, cuộc sống diễn ra không mấy dễ dàng. Nói đến đây, anh Hiếu cho hay: “Thời gian đầu đi bán, mỗi ngày hai vợ chồng chỉ kiếm được 100-200.000 đồng nên không đủ chi phí phục vụ sinh hoạt và trả tiền trọ. Do đó, mỗi bữa hai vợ chồng phải ăn chung một tô mì để tiết kiệm chi tiêu. Đáng nói, vào giữa năm 2017, sau khi chuyển về Đắk Lắk để mưu sinh chưa được một tháng thì tôi bị té từ trên gác trọ xuống dẫn đến gãy chân. Một thời gian dài sau đó, mọi gánh nặng kinh tế đều đè lên vai vợ. Khó khăn là vậy nhưng tình yêu đã trở thành động lực giúp chúng tôi từng bước vượt qua mọi khó khăn và luôn cảm thấy rất hạnh phúc”.
Không chỉ ngưỡng mộ trước tình yêu bất diệt của vợ chồng anh Hiếu, nhiều người dân trong xóm trọ còn ngạc nhiên bởi chưa từng nghe tiếng to, tiếng nhỏ, hay cãi vã của đôi vợ chồng tật nguyền này. Theo đó, sau khi kết thúc một ngày bán hàng rong vất vả ngoài đường, vợ chồng anh Hiếu lại dắt tay nhau trở về phòng trọ và san sẻ công việc nhà cùng nhau. Trong căn phòng trọ nhỏ bé, chật hẹp, trong lúc chị Năm lọ mọ chuẩn bị bữa cơm thì anh Hiếu phụ giúp vợ lau dọn phòng, gấp chăn mền. Cứ thế, sau gần 10 năm sống chung, dù cho cuộc sống có đối diện với nhiều trở ngại, vất vả nhưng căn phòng nhỏ của anh chị vẫn luôn đầy ắp tiếng cười và tình yêu thương.
Khi được hỏi về việc sinh con, chị Năm lặng đi rồi nói: “Dù tật nguyền nhưng là một phụ nữ, tôi cũng khao khát được thực hiện thiên chức làm mẹ, muốn có một đứa con bi bô gọi ba mẹ mỗi ngày. Thế nhưng, với hoàn cảnh như hiện nay, vợ chồng tôi không dám nghĩ đến việc sinh con. Bởi không chỉ sợ con cái sinh ra bất hạnh như mình mà chúng tôi còn lo không lo được cho con có một cuộc sống sung túc, đầy đủ như bao đứa trẻ khác”.
Vừa dứt lời, chị Năm bất ngờ cất tiếng, hát lên ca khúc Vu Lan nhớ mẹ như một lời tri ân, tưởng nhớ đến người mẹ quá cố của mình. Hơn thế, chị chia sẻ: “Với sở thích ca hát từ nhỏ, tôi luôn mơ ước một lần được tham gia thi hát để thỏa mãn đam mê của mình. Thế nhưng, với một người tật nguyền, mù lòa như tôi thì ước mơ có lẽ cũng chỉ là ước mơ…”.
Văn Nguyên
Theo phunuonline.com.vn
Lấy chồng nghèo được 3 hôm, dâu mới sững sờ phát hiện hóa ra chồng là 'rich kid'
Vừa làm quen với nhịp sống thiếu thốn ở căn nhà tranh vách đất được vài hôm, Nhung đã sững sờ khi phát hiện ra bí mật giấu kín về gia thế nhà chồng.
Vốn dĩ cứ vài ngày trên báo lại xuất hiện một tin bài khiến người ta phải chú ý như: 'Tưởng mình là con nhà nghèo cho đến khi bố mẹ bất ngờ tiết lộ về đống tài sản kếch xù' hay 'Cô gái được người yêu giàu có thử lòng bằng cách giả vờ sống nghèo khổ, đi xe rách'... Nhưng đúng là có nằm mơ, Nhung cũng không thể ngờ được rằng có một ngày mình lại trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện 'thần tiên' kiểu cổ tích đời thật như vậy.
Nhung gặp Tiến trong một lần tình cờ đến một khu du lịch khá nổi tiếng. Nhung lần đầu tiên đến đây cùng nhóm bạn cấp 3, còn Tiến khi đó tự giới thiệu là nhân viên trồng cây. Vì đi trong khu rất rộng nên Nhung bị lạc, may sao cô nhờ được Tiến chỉ đường về phòng giúp khi anh tha thẩn đi trong vườn hoa. Thấy Nhung nói chuyện nhẹ nhàng, chân thật, Tiến xin được kết bạn làm quen.
Sau lần gặp đấy, hai người hay hỏi han nhau qua điện thoại. Hôm gặp mặt lần thứ 2, Tiến đến đón Nhung đi dạo. Nhung cứ nhớ mãi hình ảnh anh chàng cao gầy lơ ngơ trên chiếc xe cub không thể cũ hơn, tiếng máy nổ còn to hơn cả một chiếc công nông đời cũ, mặc bộ quần áo công nhân màu xanh còn nguyên những vệt đất lốm đốm, đến đón cô đi chơi. Hôm đó, Nhung diện một chiếc váy hoa ngắn dịu dàng. Cô thoáng thấy nét mặt hơi bất ngờ của Tiến khi thấy mình ngồi luôn lên chiếc xe cũ đầy bụi, không một chút ngần ngại.
Những lần gặp sau, Tiến thường đưa Nhung tới những chỗ công cộng như bãi biển, công viên, bảo tàng... Anh chưa một lần đưa cô đi ăn ở nhà hàng. Thay vào đó, với thời thú nhận thành thật rằng mình 'nghèo, lương thấp, vẫn ở nhà thuê' nên Tiến chỉ đãi Nhung những cốc nước mía ven đường hay món quà lưu niệm rẻ tiền mà anh mua ở cổng vào của khu du lịch nơi anh làm việc.
Thời điểm quen Tiến, Nhung đang có không ít vệ tinh vây quanh, có cả những đối tượng con nhà khá giả, nhà xe đề huề nhưng cô đều từ chối vì không có chút cảm tình nào với họ. Riêng Tiến, chàng trai nhà nghèo này lại khiến trái tim Nhung rung động. Cô yêu anh vì sự chỉn chu, giản dị, trái tim nhân hậu, luôn biết quan tâm, giúp đỡ người yếu hơn mình. Bất chấp sự phản đối của gia đình, Nhung nhận lời cầu hôn của Tiến chỉ sau nửa năm tìm hiểu. Cô nhìn thấy ở anh một sự bình yên đến kỳ lạ, nghị lực và sự cứng rắn khó giải thích - những điều Nhung cần ở một người chồng lý tưởng.
Đúng như tưởng tượng của Nhung, căn nhà nơi Tiến ở đúng nghĩa là một căn nhà tranh vách đất. Đến mức, hôm đến nhà anh chơi lần đầu tiên, Nhung còn nói đùa: 'Chúng mình đúng nghĩa là một túp lều tranh, hai trái tim vàng đây rồi!' khiến Tiến phải bật cười. Lúc đó, anh nắm chặt bàn tay vợ sắp cưới và nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm nghị nói rằng: 'Em yên tâm. Chỉ cần em thật lòng chấp nhận cưới anh, anh nhất định sẽ không để em phải khổ'. Thấy Tiến bỗng dưng nghiêm túc, Nhung hơi lạ nhưng cũng không để tâm thêm gì.
Ngày ăn hỏi và hôm cưới, mọi thứ đều chỉ chuẩn bị sơ sài ở mức vừa đủ. Hàng xóm và bạn bè khi đến dự đám cưới còn cứ chép miệng tiếc rẻ mãi, vì Nhung có thừa điều kiện để kiếm được tấm chồng tốt hơn nhiều lần. Lấy anh nhà nghèo như Tiến thì có khác gì 'bông hoa nhài cắm bãi phân trâu'. Nhưng mặc kệ mọi lời ong tiếng ve, Nhung vẫn tươi như hoa đi bên Tiến.
3 ngày kể từ sau đám cưới, Nhung đã dần quen với nếp sống mới ở căn nhà tranh. Tuy có hơi nhớ bố mẹ và căn phòng cũ nhưng cô thấy thực ra sống ở đây cũng không tệ, vì mùa hè ở đây rất mát mẻ, lại có cảm giác gần gũi thiên nhiên. Hơn nữa, trong căn nhà cũng lắp đầy đủ các vật dụng hiện đại, chẳng thua kém gì những ngôi nhà khác. Thực ra, ban đầu, căn nhà gần như trống không, chẳng có đồ đạc gì đáng giá. Nhưng Nhung để ý thấy đồ gia dụng cứ bỗng nhiên xuất hiện một cách đầy khó hiểu. Khi hỏi chồng, anh chỉ giải thích qua loa rằng vì mới nhận được lương nên anh mua để vợ đỡ vất vả.
Ngày thứ 2, một người phụ nữ lớn tuổi tự xưng là cô họ xa của Tiến đến ở cùng hai vợ chồng. Tuy là cô họ nhưng hàng ngày, Nhung để ý thấy bà làm hết mọi công việc nhà, nhất quyết không để cô đụng tay, lại xưng hô với chồng mình như giúp việc và cậu chủ.
Đến ngày thứ 3, Nhung đang chuẩn bị đi làm thì một chiếc xe ô tô hạng sang đỗ xịch ngay trước sân. Người ngồi trong xe, không ai khác mà chính là Tiến. Nhung chỉ biết há hốc mồm nhìn chồng mình ở một bộ dạng khác hẳn thường ngày, từ từ tiến đến trước mặt. Đến lúc này, anh mới chịu thú nhận tất cả. Hóa ra, anh chồng nghèo mà Nhung cưới chính là một 'rich kid' chính hiệu, bố mẹ anh vốn là một đại gia trong lĩnh vực bất động sản nghỉ dưỡng. Bản thân Tiến cũng đi du học Mỹ về, đang quản lý khu du lịch mà lần đầu tiên hai người gặp nhau. Anh mến Nhung từ ngay lần đầu cô đến gần anh hỏi đường, nhưng vì muốn tình yêu không bị tác động bởi tiền bạc, vật chất và điều kiện mà mình có nên Tiến buộc phải nói dối về thân thế. Đến nay, khi mọi người đều phải công nhận Nhung yêu anh không toan tính, Tiến mới nói sự thật cho vợ nghe.
'Mình có phải đang mơ không?'- Nhung cứ lẩm bẩm mãi không thôi và vẫn chưa thể tin được những gì đang hiển hiện trước mắt. Thật đúng là ở hiền gặp lành, số phận đã đưa đẩy Nhung đến với vị trí của một nàng Lọ Lem đích thực trong khi chính bản thân cô cũng không ngờ đến.
Theo tintuc.com.vn
Mới 30 tuổi, bầm dập quá nhiều, tôi đã không còn muốn sống Tôi quen anh năm 19 tuổi, tính đến thời điểm chia tay, chúng tôi đã ở bên nhau được 7 năm. Cứ ngỡ, tôi sẽ có một cái kết đẹp với người mà mình đã dành cả thanh xuân để yêu. Nhưng khi anh đưa tôi về ra mắt gia đình, mẹ anh đi xem tuổi thì nảy sinh vấn đề. Hình như,...