Hạnh phúc ‘vỡ òa’ của cô gái bị bệnh đục thủy tinh thể bẩm sinh
Hôm đó là ngày vui nhất trong cuộc đời Nga, cô nhận được vô số lời chúc phúc thay vì những câu chế giễu đùa cợt như trước kia. Sau khi khách khứa về hết, Trung đã ngà ngà say…
Từ khi sinh ra, Nga đã bị căn bệnh đục thủy tinh thể bẩm sinh, cũng chính vì vậy mà bố mẹ cô lúc nào cũng lo lắng vì Nga khó có thể tìm được 1 người yêu như những người bình thường khác.
Nhiều năm trước, bố mẹ Nga đã dẫn cô đi chạy chữa khắp nơi từ đông y đến tây y nhưng đều không được, người ta nói căn bệnh đó sẽ theo cô đến suốt đời. Nghe vậy, Nga tủi thân và tự ti vô cùng. Khi đi học, cô được xếp vào lớp người mù, các bạn bình thường không ai chơi với Nga vì chê cô bệnh tật.
Năm Nga 20 tuổi, 1 lần đang đi từ trên cầu thang của lớp học xuống thì bị bước hụt khiến cô giật mình suýt ngã nhưng đúng lúc đó, 1 bàn tay to lớn đỡ lấy cô:
-Cô không sao chứ?
Nga không nhìn thấy mặt anh ta, nhưng nghe giọng người đó rất ấm áp, Nga cười nói:
-Cảm ơn..tôi..không sao.
Sau hôm đó, cô mới biết đó là thầy giáo y tế trẻ vừa chuyển đến trường, mặc dù không nhìn thấy vẻ đẹp trai của thầy nhưng Nga lại tương tư thầy từ sau lần vô tình chạm mặt đó. Cuối cùng, 1 lần Nga lấy hết dũng khí quyết định tỏ tình với anh ta nhưng không ngờ bị bạn bè trêu chọc còn anh ta thì chỉ cười nhạt:
-Em nghĩ là tôi sẽ yêu em à? Hay hành động hôm đó đã khiến em hiểu nhầm, tôi là người tốt bụng, thấy ai đáng thương là tôi giúp thôi nhưng tôi không thể yêu 1 người mù được.
Nghe xong câu đó, mặt Nga nóng lên bừng bừng vì xấu hổ, sau lần ấy, cô càng khép mình hơn vì sợ mọi người chế giễu.
1 thời gian sau, bỗng nhiên có người họ hàng xa đến nhà nói 1 chàng trai ở thị trấn muốn hỏi cưới Nga làm vợ, cả gia đình Nga nghe chuyện đó thì sốc nặng, Nga vặn hỏi người kia:
-Anh ấy có biết cháu là người mù thế này không?
Video đang HOT
Người họ hàng trả lời:
-Biết, biết chứ, bác đã nói rồi mà, hơn nữa nó nói từng gặp cháu 1 lần rồi nhưng cháu không biết nó đấy.
-Anh ấy là người thế nào ạ?
-Nó tên Trung, khỏe mạnh bình thường, gia đình buôn bán khá giả, nó nói yêu những cô gái bây giờ toàn bị đòi hỏi này nọ, những người đó chỉ yêu vì vật chất còn cháu thì khác.
…
Nga nghe thấy người có tư tưởng như vậy thì rất ưng ý, lại bị bố mẹ giục cưới nhanh không thì mất mối ngon, Nga liền đồng ý gặp Trung để bàn chuyện cưới xin.
Sau mấy lần nghe anh nói chuyện, Nga đồng ý kết hôn. Ngày cưới, Trung nói:
-Vì em không nhìn thấy gì nên anh không muốn tổ chức đám cưới hoành tráng làm gì, để dành khoản tiền đó sau này chúng ta còn làm ăn sinh sống, con cái nữa.
Nga gật đầu đồng ý:
-Vâng, em không cần 1 đám cưới xa hoa, miễn chúng ta có thể yêu thương nhau là được rồi.
Hôm đó là ngày vui nhất trong cuộc đời Nga, cô nhận được vô số lời chúc phúc thay vì những câu chế giễu đùa cợt như trước kia. Sau khi khách khứa về hết, Trung đã ngà ngà say, anh bế thốc vợ vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Sau khi đặt vợ lên giường, Trung nằm vật ra bên cạnh vì quá mệt. Lúc đó, nghĩ chồng đang muốn tân hôn nhưng lại thích cảm giác được chiều chuộng, Nga liền lần mò chủ động.
Thế nhưng, vừa định cởi đến chiếc quần bên trong thì Nga giật bắn mình rút tay lại khi sờ phải thứ khác lạ đó.
Như chưa tin hoàn toàn, Nga lại đưa tay sờ 1 lần nữa, lần này cô sờ mó 1 hồi thì phát hiện ra rõ ràng chiếc chân bên trái của Trung là chân giả. Lúc đó, Trung tỉnh dậy thấy tay vợ đang sờ vào đùi mình thì anh hiểu vợ đã biết mọi chuyện, liền nắm tay vợ:
-Anh xin lỗi, thật ra anh không cố tình lừa em đâu, anh chỉ sợ em chê anh, thực lòng, anh biết em từ lâu rồi nhưng không dám tỏ tình vì anh cũng tự ti.
Nghe vậy, Nga rớt nước mắt:
-Sao anh ngốc thế, em cũng đã từng có cảm giác như anh, tự ti và sợ hãi, chúng ta đều là những người khiếm khuyết, có thể ghép với nhau thành 1 đôi lành lặn đã là rất may mắn rồi. Em biết xã hội rất khắc nghiệt, họ chê bai chế giễu người xấu, họ chỉ tung hô những người đẹp, vậy nên thế giới của em và anh khác xa họ, chỉ có chúng ta đồng cảm với nhau. Cảm ơn anh đã yêu thương em.
Trung ôm chầm lấy vợ và bật khóc vì hạnh phúc.
Bình An / Theo Thể thao Xã hội
10 năm chữa hiếm muộn không thành, xin con nuôi thì bị bệnh, em chỉ muốn chết cho xong
Sao người ta có con dễ dàng thế mà vợ chồng em năm lần bảy lượt vẫn hỏng, đến khi xin được đứa con nuôi thì lại bị bệnh...
Các mẹ ạ! Bây giờ điều em nghĩ đến duy nhất chỉ là cái chết. Em muốn mình chết đi để chồng đi lấy vợ khác, có được đứa con mà 10 năm nay vợ chồng em long đong, lận đận mãi vẫn chưa gieo mầm được.
Nhiều lúc em chỉ muốn tự tử cho xong (Ảnh minh họa)
Nguyên nhân là từ phía em, ai cũng biết hết, vậy mà chồng nhất quyết không bỏ em, vẫn yêu thương em hết lòng nên em thương lắm. Kết hôn được 2 năm, em cũng đã mang thai được một lần. Con đủ 9 tháng 10 ngày nhưng đau đớn là chưa kịp sinh ra thì bị chết lưu. Lý do là gì em không nhớ nữa, mà đúng hơn là không muốn nhớ, đau lòng lắm các chị ạ. Chồng em mang con đi chôn lúc em còn chưa tỉnh, cả đời sinh được một đứa con vậy thôi mà chưa một lần được nhìn mặt. Không biết kiếp trước em đã làm gì mà kiếp này khốn khổ đến thế.
Sau cái chết của con, em đau buồn mất 5 tháng rồi lại tự an ủi rằng, phải phấn chấn, vui vẻ để con sớm về với mình. Thế mà chờ đợi mải miết vẫn không thấy đâu. 8 năm tìm con, vợ chồng em không biết đã đi tới bao nhiêu nơi nữa, em đã tiêm bao nhiêu mũi thuốc, uống thuốc nam bắc, chắc bã thuốc phải chất to như đống rơm, vậy mà...
Mới đầu, chồng em cứ nhận lỗi là do anh để bố mẹ anh và họ hàng không chì chiết em nhưng rồi sự việc cũng lộ, nhà anh giận lắm, em sống khốn khổ, vừa đau vì không có con, vừa buồn vì không được cảm thông, động viên. Chỉ có chồng em và phía nhà em là hết lời an ủi, tìm mọi cách để em vui.
Vợ chồng em là công chức bình thường thôi, chẳng có tiền để chữa, bố mẹ em cho, họ hàng cho rồi may mắn được cơ quan chồng giúp đỡ, chữa từ đó đến nay cũng đã tiền tỷ rồi mà không một lần thành công. Cực chẳng đã, chúng em đành nhận con nuôi.
Em sống khốn khổ, mãi mà chưa có được đứa con (Ảnh minh họa)
Đứa trẻ là con thứ 8 trong một gia đình người dân tộc. Vợ chồng em nhận nuôi khi cháu mới được một tháng tuổi. Thằng bé trông khỏe mạnh, hồng hào, rất bầu bĩnh. Thấy cháu ngoan ngoãn, kháu khỉnh nên bố mẹ chồng em cũng chấp nhận, không lời ra tiếng vào nữa. Đời em tưởng vậy là tạm ổn thì khi con được 4 tháng lại phát hiện cháu bị bệnh tan huyết bẩm sinh thể nặng.
Vậy là từ đó đến nay đã gần một năm, tháng nào vợ chồng em cũng phải đưa con đến Viện huyết học để truyền máu. Trả lại con thì bố mẹ cháu không nhận mà nuôi cháu thì vợ chồng em đến kiệt quệ kinh tế. Bệnh của con cũng nặng rồi, sống chẳng được bao lâu nữa. Cứ nhìn cháu em lại bật khóc, không thể kìm được.
Thế rồi, hơn hai tháng trước, mẹ cháu tự nhiên xuống nhà em rồi bế cháu về. Chị ấy bảo nghĩ thương em quá nên thôi để nhà chị lo cho cháu. Nhà chị ấy cũng không giàu có gì nên em và chồng bàn nhau mỗi tháng sẽ gửi ít tiền để giúp đỡ.
Đẻ con không được, xin con nuôi cũng không xong, giờ em chỉ muốn chồng đồng ý bỏ em đi lấy vợ khác. Vậy mà anh không đồng ý. Trước đây em đã có 3 lần bỏ đi, thế mà anh vẫn tìm em về được. Lần nào em về cũng thấy anh hốc hác. Anh nói không tìm được em, anh không ăn không ngủ được.
Chẳng biết kiếp trước anh nợ em gì mà kiếp này lại phải cùng em gánh khổ như thế. Em buồn lắm các chị ạ, giờ chẳng biết phải làm sao cho đúng, chả nhẽ hai vợ chồng cứ sống với nhau như vậy đến chết thì thôi, không cần con cái gì nữa? Em bảo chồng ra ngoài tìm con mang về cho em nuôi mà anh cũng không chịu. Em chẳng biết phải làm sao nữa, xin các chị cho em lời khuyên.
Theo Phunutoday
Tôi muốn bỏ thai để hủy cưới với anh Cứ nghĩ tới tương lai anh lo ăn nhậu chơi bời là tôi không muốn cưới nữa, tôi sợ con sinh ra lại phải chịu khổ. Ảnh minh họa Tôi 28 tuổi còn anh 30, chúng tôi quen nhau đuợc 6 năm. Anh là người ham vui, thích nhậu nhẹt. Chuyện là vừa rồi tôi phát hiện mình mang bầu, tính đến nay...