Hạnh phúc vay mượn!
Người phụ nữ rải tàn tro của một mối tình ấy trước khi quyết định rẽ sang một con đường khác.
Nếu như cuộc đời tôi không có cái ngày… gã đàn ông đầu tiên lấy đi đời con gái của mình thì có lẽ, cuộc sống sau này sẽ không gieo cho tôi nhiều nỗi đau đến thế!
Khi chia tay… em sẽ rất chán chường và hụt hẫng ư? Sẽ cảm thấy cô đơn và hoang mang vô cùng? Sẽ thấy trong lòng vừa xen lẫn cảm giác đớn đau, vừa ân hận, vừa nuối tiếc? Và hơn hết sẽ cảm thấy tuyệt vọng!
Tiếc. Cho dù ai trong số những người phụ nữ kia mặc dù chẳng có lỗi lầm cũng bị bỏ rơi, cũng bị những gã đàn ông tồi để lại cho họ một cuộc sống buồn đau hay những tháng ngày đầy khó khăn, tủi phận.
Bạn sẽ hỏi tại sao tôi cay đắng, tôi chua chát và tôi khóc thay cho họ những người con gái, những người vợ hết lòng vì cái nghĩa yêu thương? Vì họ đều là đàn bà, họ đã hy sinh tất cả từ niềm vui, sở thích đến thói quen, tính cách vì người đàn ông họ yêu thương và dĩ nhiên, họ trở thành người đàn ông phụ thuộc. Sự phụ thuộc ở đây không phải là hoàn toàn như nói về một người phụ nữ yếu đuối hay kém cỏi, hiền lành và an phận… mà ở đây tôi nhắc đến chính là họ đang phụ thuộc cảm xúc vào đàn ông, vào người mình yêu.
Khi tôi nghĩ về sự mất mát của phụ nữ, bao gồm cả người đang yêu và người từng làm vợ, tôi có thể hiểu, có thể cảm thông, có thể rơi nước mắt bởi vì tôi từng biết về cảm giác đó, biết về cuộc sống của những ngày sau chia tay.
Tôi cũng từng có một vài người yêu, đến rồi đi đôi khi lặng lẽ, đôi khi vô tình hay cả ngang nhiên rũ bỏ một cách vô cảm. Tôi lẽ ra đã không khắt khe đến vậy, không cay đắng khi nói về tình yêu về đàn ông nếu như tôi dễ dãi, hay chỉ cố gắng hiểu như tự an ủi về một chữ Duyên, chữ Phận chưa tới. Và nếu như cuộc đời tôi không có cái ngày… gã đàn ông đầu tiên lấy đi đời con gái của mình thì có lẽ cuộc sống sau này sẽ không gieo cho tôi nhiều nỗi đau đến thế!
Video đang HOT
Nếu như… gã đàn ông đầu tiên không lấy đi đời con gái của mình thì có lẽ ,cuộc sống sau này sẽ không gieo cho tôi nhiều nỗi đau đến thế!
Có ai đó cũng đang khóc như tôi đúng không? Cũng đang bị dày vò rối tung trong mớ tình cảm: oán hờn, hận thù rồi lại tự trách bản thân không tốt, không đủ chăm lo, không đủ nghị lực cố gắng giữ lấy người yêu, người chồng của mình? Cũng có ai kia đang mong ngóng, hy vọng người đó nhận ra mình đang vì họ mà thủy chung, mà hy sinh cả bản thân và chờ đợi người đàn ông trở lại?
Những đêm nước mắt đầy vơi hay những đêm đớn đau tận đáy lòng vì sự mỉa mai , chửi rủa và sự khinh bỉ của mọi người… rồi lại khóc một mình. Khi cô đơn, khi phải đối diện về thực tại hay lại tiếp tục tưởng tượng đến quá khứ với những “nếu như” “giá mà” về cuộc sống lứa đôi, về những tháng ngày hạnh phúc.
Có ai đó đang đau khổ như tôi đúng không? Sau quãng thời gian sự tin tưởng vào tình yêu, một tình cảm thiêng liêng nhất mà luôn nghĩ sẽ là đơm hoa kết trái cho một mối tình nhưng cuối cùng lại là sự chia ly, mà giữa kẻ ở người đi đôi khi là một khoảng không trống rỗng, cả hai như rơi xuống vực thẳm, người mạnh mẽ thì dũng cảm bước đi, kẻ ở lại thì hụt hẫng trong nỗi cô đơn, không hiểu vì sao lại chia tay, vì sao lại hết yêu, càng không thể tin về sự ra đi của người ấy… Họ gọi đàn ông là kẻ vô tình, là kẻ cắp yếu hèn, là kẻ phản bội… coi họ như vật vô cảm nên đến nhanh đi nhanh không lời giải thích, như vết cắt ngang tim xoáy sâu vào tâm hồn vốn đa cảm của người phụ nữ để rồi họ sụp đổ…
Có ai đó đang nhớ như tôi đúng không? Cũng đang cố gắng làm chủ trái tim mình, sẽ không vì ai kia mà phạm sai lầm, không nghĩ đến người đàn ông từng bội bạc lòng tin, cảm xúc, từng coi thường đàn bà, đề cao cái danh giá của chữ “trinh” mà phủ đầu mọi chuyện, là kẻ ngụy biện lạnh lùng bước ngang qua đời một người phụ nữ, đạp lên cái nỗi đau của họ không thương tiếc, mặc cho nước mắt đang rơi trên khuôn mặt kia như đang van lơn, níu kéo, đang gắng giải thích, đang chứng mình tình yêu thật cao cả…
Họ không cần mượn một bàn tay, một bờ vai để dựa, không cần phụ thuộc vào đàn ông, không cần thứ tình yêu vay mượn trong chốc lát…
Đàn ông sao quá vô tâm, hờ hững với nỗi đau của người mình từng nói lời yêu thương, lời ước hẹn tưởng như chân thành, sâu sắc, tưởng sẽ cùng nhau nhìn về một hướng, sẽ đi con đường rộng mở trước mặt, con đường tìm đến tương lai, hạnh phúc trọn vẹn…
Nếu vậy tôi đâu phải nhớ, như ai đó bây giờ? Tôi cũng phải dặn lòng cố nhớ để mà quên, nhớ từng chi tiết, nhớ bờ môi, ánh mắt lạnh nhạt, những câu nói vô tình sắc lẹm như cứa vào da thịt, như đâm thẳng vào tim, phũ phàng đang tâm đẩy ngã một người phụ nữ yếu ớt đã kiệt sức, hao mòn… đôi mắt trũng sâu, khuôn mặt như trùng xuống nhưng nếp gấp của nỗi buồn u uất, phảng phất trên khuôn mặt xanh xao đang ngồi đó và rồi, ngước nhìn kẻ từng vai kề, má ấp bằng một ánh mắt như cháy lên khi nhận ra sự thật phũ phàng… nhưng quyết tâm như đang thiêu đốt tất cả, kí ức, kỉ niệm, vui buồn, cả cái niềm tin yêu, hy vọng và cả cái đớn đau, bất hạnh từng cam chịu….
Người phụ nữ như xé toạc quãng thời gian vàng ngọc bên nhau, can đảm đứng dậy, quay lưng… những bước đi chậm rãi, thanh thản nhưng không vô vọng. Người phụ nữ rải tàn tro của một mối tình ấy trước khi quyết định rẽ sang một con đường khác. Ngã rẽ cuộc đời, chỉ một mình, đơn độc nhưng họ không còn khóc. Họ mỉm cười vì cuộc đời đã ban tặng cho họ nghị lực để sống, để dũng cảm bước đi… Họ không cần mượn một bàn tay, một bờ vai để dựa, không cần phụ thuộc vào đàn ông, không cần thứ tình yêu vay mượn trong chốc lát, không cần vui vì tự hào, ngưỡng mộ quá một người đàn ông, coi đó là vũ trụ… để rồi cứ quay vòng trong sự hy sinh, mất mát cho đi mà không bao giờ nhận lại.
Họ cũng không cần chứng minh lòng tốt, sự bao dung, cao thượng… nhưng người phụ nữ sẽ không đòi lại bất cứ thứ gì từ người đàn ông để nhận về cái hạnh phúc như được nghe, được hứa hẹn… Là cái hạnh phúc không hình thành từ trái tim của người đàn ông, chỉ là cái hạnh phúc vay mượn không nên giữ!
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Hối hận thế sao anh?
Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi...
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn.
Anh đã giận dữ nói: "Thật sai lầm và thất vọng" khi anh gọi em dậy dọn dẹp quán xá vào buổi sáng sớm... nhưng vì quá mệt nên em không nghe thấy.
Anh đã sai lầm khi lựa chọn em sao anh? Vậy mà khi mới đến bên em, anh đã nói gì nhỉ? Nào là trong tình yêu đừng bao giờ nói rằng hối hận hay sai lầm bởi điều đó sẽ làm cho đối phương thấy bị tổn thương. Hay anh nghĩ đơn giản rằng em là người vô tư nên không biết tổn thương là gì, để rồi anh cứ vô tư nói những lời "làm đối phương tổn thương"?
Em không quá vô tư để mà không biết đau đâu anh ạ. Em là một con người, em cũng biết suy nghĩ đủ để hiểu rằng anh không tôn trọng em. Trên danh nghĩa em chưa là gì của anh cả nhưng em vẫn chấp nhận hy sinh, chấp nhận chịu đựng những lời dị nghị, đàm tiếu của những người xung quanh để chung sống với anh, cùng anh quán xuyến quán xá, chăm lo cho công việc trong những buổi đầu khó khăn nhất, để rồi em bê trễ công việc học hành. Từ một sinh viên giỏi, năng động của nhà trường em đã không không còn tham gia vào bất kì hoạt động nào của nhà trường, học lực thì giảm sút xuống mức trung bình bởi công việc đã chiếm hết thời gian của em. Anh thì vẫn cứ vô tư trong khi em âm thầm tuyệt vọng, hụt hẫng và cả xấu hổ với chúng bạn và thầy cô khi thấy mình "xuống dốc" như vậy. Liệu rồi em sẽ như thế nào nếu bố mẹ và cả gia đình biết em chung sống trước hôn nhân với anh, trong khi em còn đang đi học. Em tin mọi người sẽ thất vọng nhiều lắm khi tất cả mọi người đều kì vọng vào em, giành tất cả những gì tốt nhất cho em? Nhưng anh tình lại cố tình không hiểu.
Em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình
Đã từ bao giờ anh trở nên ích kỉ như vậy khi anh áp đặt cả việc học tập của em, anh không cho em tham gia vào bất kì hoạt động nào cả. Lúc nào anh cũng mỉa mai em: "Ừ thì em quan hệ rộng, em biết nhiều". Em thất vọng về anh nhiều lắm. Vậy mà trước kia đã có rất nhiều lúc em thấy mình may mắn vì có được người đàn ông tâm lý, hiền lành như anh bên cạnh để mà sẻ chia, làm chỗ dựa. Kể từ ngày mở quán, có đồng ra, đồng vào cũng là lúc anh thay đổi tính tình, trở nên nóng nay, cộc cằn, sẵn sàng quát tháo, chửi mắng em khi em làm điều gì đó không vừa ý anh, anh ngang nhiên đánh bạc trước mặt em. Sao những lúc như thế anh không nghĩ xem em đã làm được những gì hay anh chỉ nghĩ được rằng em phải có trách nhiệm trước công việc của anh?
Giờ thì em hiểu, em sai nhiều lắm khi em quyết định chung sống cùng anh, để cho anh phải coi thường em. Dẫu biết là mình sai mà chẳng thể mạnh mẽ, quyết đoán để sửa sai.
Anh à, anh đã và đang ngày càng làm cho em mất đi niềm tin, sự yêu thương và tôn trọng đối với anh. Chẳng vui gì phải không anh? Em đã quyết định rồi, em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình. Em mong sự ra đi của em sẽ làm anh thay đổi để anh sống tốt hơn với người sau. Sau bốn năm thương yêu để rồi em phải quyết định như thế này, em đau lắm nhưng em mệt mỏi lắm rồi không thể bước tiếp được nữa.
Em xin mượn lời của ai đó có tâm trạng như em để làm lời kết cho hai chúng mình:
" Em chưa bao giờ tập buông tay... Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi... Em sợ phải đánh mất. Nhưng sự thật là khi em cố gắng giằng co với tất cả như vậy em đã đánh mất thật nhiều.
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn".
Em chỉ có thể chúc anh hạnh phúc, sáng suốt hơn với sự lựa chọn sau, để anh không bao giờ phải thốt lên hai từ "sai lầm", để cho một ai đó không phải tổn thương như em. Nhé anh!
Quyên Lê (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Giấc mơ xưa Em vẫn nhớ anh, nhớ thật nhiều...! Hôm qua trong giấc mơ của em có anh anh ạ, chúng mình nắm chặt lấy tay nhau trong suốt cả giấc mơ như thể nếu thả tay ra anh hoặc em sẽ biến mất ấy... Trong giấc mơ em thấy mình quay về những nơi mà chúng ta đã từng đến, thật vui và hạnh...