Hạnh phúc tưởng chừng như thế!!!
Chúng tôi gặp nhau tưởng chừng “như trong mơ”… (Ảnh minh họa)
Có lẽ trong cuộc đời ai cũng có những bước ngoặt và anh chính là bước ngoặt trong đời tôi. Tôi bắt gặp anh trong một dịp thật tình cờ và chúng tôi quen nhau như một định mệnh.
Và những ngày nghỉ cũng qua nhanh, tôi lại lao vào công việc đời thường… Chiều hôm ấy, chuông điện thoại reo và giác quan cho tôi biết đó là anh. Có một cái gì đó “thú vị” trong lần trao đổi đầu tiên. Thế rồi, hàng ngày chúng tôi cùng chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống, cùng trải nghiệm những “vị ngọt” vị đắng trong cuộc đời, tôi cảm nhận được sự đồng cảm và càng quý mến nhau.
Video đang HOT
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”. Chuyện gì đến tất nhiên sẽ đến, linh cảm như báo trước cho sự hội ngộ. Một ngày cuối tháng 5 năm 2009, tôi ra đón anh tại sân bay và hồi hộp chờ đợi… chúng tôi gặp nhau tưởng chừng “như trong mơ”.
“Xa lạ quá mà sao gần gũi quá”. Hai tâm hồn quyện chặt vào nhau, anh chăm sóc thương yêu tôi và tôi thầm cảm ơn sự “tinh tế” ở anh.
Hai ngày hạnh phúc bên nhau, tôi tạm xa anh, nỗi nhớ nhung cứ dâng tràn, tôi vừa hạnh phúc vừa lo lắng, tôi e sợ những ngày ngắn ngủi sẽ trôi qua như “gió thoảng mây bay” nếu như anh không trở lại. Thời gian chờ đợi đúng là những tháng ngày dài, tôi đã thấm thía thế nào là “một ngày chờ đợi dài như một thế kỷ”. Tôi nằm lỳ ra hàng giờ để suy nghĩ về những ngày đã qua, như cái gì đó đang dâng lên rồi lắng dịu, có lúc tôi thấy mình đang hạnh phúc nhưng lại sợ nó bỗng nhiên “oà vỡ”, vụt biến đi.
Có lẽ trong cuộc đời ai cũng có những bước ngoặt và anh chính là bước ngoặt trong đời tôi… (Ảnh minh họa)
Một tuần xa nhau, cái cảm giác sợ hãi dần tan biến khi hàng ngày anh vẫn liên lạc như một minh chứng cho tình cảm chân thành. Anh trở lại và hiện diện trước tôi, tay trong tay, mặt đối mặt. Chúng tôi chọn “Biển” là nơi tận hưởng những ngày hạnh phúc vì tôi biết tuổi thơ anh có những năm tháng dài gắn bó với biển.
Nhớ lắm buổi sáng chúng tôi loanh hoanh tìm quán nước. Nhớ buổi chiều tắt nắng chúng tôi cùng nhau dạo trên biển cát trắng tinh khôi. Mấy ngày qua, anh biết “gu” uống café buổi sáng của tôi. Café “Lan Rừng” đã in đậm trong tôi. Lãng mạn hơn những buổi tối anh chở tôi dạo trên từng con phố, tôi tinh ý thấy anh chậm lại khi ngang ngôi trường xưa; anh lẩm bẩm đếm từng hàng cây cổ thụ và kể cho tôi nghe về những người bạn từ thuở 13 đã từng gắn bó với anh suốt 7, 8 năm trường trong ngôi trường “thiếu sinh quân” thân yêu (Vũng Tàu) với những trò “tinh quái” “ngỗ nghịch” và có khi bốc đồng đánh nhau đến “mẻ đầu, sứt trán” vậy mà họ vẫn yêu thương nhau như tình ruột thịt.
Muà hè năm ấy tại Sài Gòn (quán Ngon), tôi đã gặp những người bạn “nối khố” của anh. Trong niềm vui, họ gọi nhau bằng những cái tên làm tôi khó quên “Nhơn hí”, “Quân cận”, Tường xì dầu… Anh nói: thời đó đứa nào cũng có biệt danh riêng và nó gắn bó đi theo bọn anh đến hết cuộc đời.
Thời vang bóng đã xa, thoắt đã gần hết đời người, mấy mươi năm gặp lại nhau, tóc xanh đã điểm bạc, thế nhưng một điều gì đó thật thiêng liêng, tôi từng chứng kiến họ gặp nhau thật đời thường, thật gần gũi như “lũ trẻ”.
Có hạnh phúc tưỏng chừng như thế!!! Không ai có thể níu thời gian trở lại, “Bạch Dinh” là điểm dừng trước khi chúng tôi rời xa thành phố biển.
Đỗ Quyên (Biên Hoà) gửi tặng Đỗ Ngọc Châu (California) biệt danh “Châu nghé”)
kieuquyenbh@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)