Hạnh phúc tử thần
Tôi đã cất giữ những bí mật cho riêng mình, nó đã bóp nghẹt trái tim tôi từng ngày…
Chị ngồi, mắt thẫn thờ nhìn lên bầu trời tối đen vì cơn mưa chiều, cũng như cuộc đời chị, mới 30 tuổi mà đã nhận lấy “án tử hình” do chính người mà chị đã dành trọn tuổi xuân, gia đình để đánh đổi.
19 tuổi, chị gặp anh, anh hơn chị 2 tuổi nhưng có nhiều “thành tích” ăn chơi, nghiện ngập. Không hiểu duyên phận thế nào mà gắn chặt cuộc đời anh chị ngay lần đầu gặp mặt.
Khi ấy chị là công nhân, còn anh vừa ra trại. Trong tay anh không có gì ngoài tấm thân gầy, xanh xao nhưng… chị vẫn trao hết tình cảm cho anh. Chị như con thiêu thân lao vào cuộc đời anh, mặc cho gia đình, bạn bè khuyên bảo. Chị vẫn im lặng bên anh, khóc thầm khi thấy anh lao vào con đường cũ, có ai hiểu được vì sao chị lại can tâm trao cuộc đời mình cho một người như anh?
Trước khi gặp anh, chị cũng có mối tình đầu rất đẹp, chị yêu như chưa từng được yêu, nhưng có lẽ ông tơ bà nguyệt không ưu ái cho chị được hưởng hạnh phúc.
Người tình đầu của chị cũng sống buông trôi, tập tành ăn chơi theo chúng bạn xấu và dính vào ma túy. Khi đó chị gặp anh. Anh ngăn cản, kéo chị về với thực tại và cùng chị vượt qua cám dỗ chết người ấy. Nhưng rồi anh đã để chị đi một mình, còn mình lại trượt dài trên con đường nghiện ngập. Chị vẫn âm thầm hy vọng ngày nào đó anh vì chị mà quay lại.
Video đang HOT
Sáu năm anh đi trại là 6 năm chị thăm nuôi anh, xa nhau hơn 100 cây số nhưng đều đặn mỗi tháng chị vẫn đến động viên, an ủi. Anh hứa hẹn rất nhiều cho cuộc sống sau này, anh sẽ cùng chị đi hết quãng đường còn lại của cuộc đời.
Liệu anh có thể cùng chị sống lặng lẽ với hạnh phúc tử thần này không? (Ảnh minh họa)
Chị đã vì anh mà quay lưng lại với gia đình, chị là người con bất hiếu. Chị bỏ ngoài tai cả những lời miệt thị từ gia đình anh. Họ xem chị cũng là thành phần giống như anh. Chị im lặng và vẫn hy vọng… Đám cưới diễn ra, không vòng vàng, không xe hoa, ngoài những lời chúc của bạn bè.
Cuộc sống tưởng sẽ hạnh phúc khi đã trải qua bao sóng gió. Nhưng càng hy vọng lại càng tuyệt vọng, anh không quay lại con đường cũ, nhưng lại lao vào cờ bạc. Anh không lao động, không thích kiếm tiền bằng chính công sức, anh sống phụ thuộc vào đồng lương ít ỏi của chị. Kiệt sức, chị nằm viện cả tháng, anh cũng không chăm sóc chị. Cái giá mà chị phải trả là “bản án tử hình” trong lần xét nghiệm: chị nhiễm HIV!
Những hy vọng tốt đẹp cho cuộc sống đổ sụp dưới chân chị. Lòng chị đau như ai xát muối. Chị suy sụp hoàn toàn, người thân lẫn bạn bè chẳng ai biết được vì sao cưới nhau chưa được bao lâu mà chị cứ ốm lăn lóc như người chết đi sống lại. Lúc đầu ai cũng bảo chị ốm nghén nhưng mãi chẳng thấy chị có thai.
Rồi cũng qua đi giây phút kinh hoàng hoảng loạn ấy, thế nhưng thỉnh thoảng trong đêm khuya, ý nghĩ cái chết dội về khiến chị không cầm được nước mắt. Chị vẫn giữ bí mật riêng trong lòng.
Cho anh biết thì chị sợ anh không đủ can đảm để nhận lấy sự thật. Nhìn anh vẫn vô tư mà lòng chị đau như cắt, cuộc đời này chứng kiến nỗi đau và sự bất hạnh của chị là đã quá đủ. Chị không thể vì một giây phút hạnh phúc được làm mẹ mà sinh ra một đứa trẻ có khả năng nhiễm HIV.
Có thể tổ ấm vốn đã buồn ấy sẽ thanh thản hơn khi không phải ngày đêm đau lòng nhìn con thơ vô tội đang mang “bản án tử hình” giống cha mẹ. Nhưng làm sao tổ ấm của chị có thể quạnh quẽ chừng ấy ngày tháng? Liệu anh có thể hiểu nỗi đau của chị? Liệu anh có thể cùng chị sống lặng lẽ với hạnh phúc tử thần này không?
Tôi đã suy nghĩ, đắn đo khi viết ra những tâm sự này. Tôi đã cất giữ những bí mật cho riêng mình, nó đã bóp nghẹt trái tim tôi từng ngày, và phải giấu chặt trong lòng, đôi khi muốn tìm một ai đó để tâm sự nhưng vẫn không đủ can đảm nói ra vì sợ những ánh mắt kỳ thị của người thân và xã hội. Nhưng nếu tôi cứ mãi giữ bí mật này, tôi e là mình không chịu đựng nỗi.
Mong rằng sẽ có người cảm thông và chia sẻ cùng tôi. Viết ra được những dòng tâm sự này, thật sự thấy trong lòng nhẹ nhõm phần nào. Hy vọng rằng một ngày không xa, trên đất nước và cả thế giới này sẽ có ánh mắt, lòng cảm thông cho những người đang mang căn bệnh thế kỷ này, để chúng tôi có thể sống và cống hiến hết những gì mình có cho xã hội, cho quãng đời ngắn ngủi còn lại.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em không can đảm đi ra khỏi đời anh
Sao cuộc đời này giống nhau quá anh nhỉ, có những người con gái đang yêu những người có gia đình và em cũng là một trong số đó. Em ray rứt lắm anh biết không?
Em yêu anh nhiều lắm và em không dám nghĩ đến ngày em sẽ xa anh mãi mãi nó như thế nào nữa. Em không dám nghĩ đến anh.
Anh đến vơi em thật nhẹ nhàng, đến với em bằng cả tấm chân tình. Em hạnh phúc khi bên anh và cũng quay quắt đau đớn đến chừng không thể sống nỗi khi chia tay anh. Nỗi nhớ về anh tràn ngập trong tim em. Em cố gắng bằng cách lao đầu làm việc, học hành xong mệt lã người ngủ thiếp đi. Những ngày tháng của em lại bắt đầu như thế và kết thúc như thế. Đã bao lần em quyết định vứt anh ra khỏi em nhưng em thất bại. Em không làm được khi tình yêu dành cho anh quá lớn. Anh biết không, yêu anh em cũng là một con hồ ly tinh cướp chồng người khác. Hồ ly tinh cũng đau lòng lắm anh có biết hay không?
Bao đêm em khóc vì tình yêu không lối thoát và nghĩ có tội với ba mà vì đứa con gái cưng của ba má đang làm cái chuyện mà trên đời này không tha thứ được. Em không can đảm để đi ra khỏi đời anh. Thà em đau khổ, em chịu được tất cả.
Anh, từ lúc anh yêu em, em biết anh cũng vằn vặt đau khổ nhiều lắm, một bên là vợ một bên là em. Vì tình nghĩa anh không thể bỏ người ấy để lấy em nhưng em biết anh đã yêu em thật lòng. Anh biết vì sao em lại khóc trước mặt mẹ anh, em thương mẹ, thương ba và thương anh. Gia đình anh đã trãi qua nhiều biến cố.
Anh có can đảm buông tay em ra không? Còn nhớ lúc em nằm viện, anh đã lo lắng cho em như thế nào. Trong suốt cuộc đời còn lại chắc em không thể tìm đâu ra một tấm chân tình như thế. Thôi thì, người em yêu hạnh phúc thì em hạnh phúc và em nguyện sẽ hết cuộc đời này em vẫn mãi ở sau lưng anh. Khi nào anh thật sự cần em thì anh sẽ có quyết định dứt khoát.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Yêu anh nhưng em không còn đợi anh nữa Anh ạ, em đã không còn đợi nữa. Từ trong sâu thẳm trái tim em em biết còn yêu anh nhiều lắm. Mỗi khi nghĩ về anh em thấy mình thật vui vì có người để mình nhớ tới. Và biết rằng ở nơi xa ấy có người cũng đang yêu và nhớ đến mình. Đó có phải là tình yêu không khi:...