Hạnh phúc thực sự chỉ mới bắt đầu khi ta 30!
Nhìn một cách tích cực thì phụ nữ có nhiều thứ để hạnh phúc ở cái tuổi ba-mươi đấy chứ: tính cách mạnh mẽ và ổn định hơn, biết mình mất gì và có gì, sẵn sàng trước những cơ hội mới bất chấp mọi ý kiến tiêu cực bên ngoài.
30 là đời, mà đời có bao giờ như mơ
Nếu thanh xuân mơ mộng và tươi đẹp bao nhiêu thì hiện thực của phụ nữ 30 lại khô cằn và rạn vỡ bấy nhiêu. Phụ nữ chạm ngưỡng 30, dù muốn hay không vẫn bị mọi người xếp vào 1 trong 2 loại: “gái ế” hoặc “mẹ bỉm sữa”.
“Mẹ bỉm sữa”, tức phụ nữ của gia đình, phần lớn đứng trước 2 lựa chọn, hoặc gia đình hoặc sự nghiệp. Chọn gia đình, cơ hội thăng tiến sẽ phần nhiều vuột khỏi tầm tay. Chọn sự nghiệp, nếu may mắn được gia đình ủng hộ cuộc sống coi như yên ấm phần nào. Nhưng những va chạm giữa trách nhiệm và bổn phận không tránh khỏi gây ra xung đột, vết nứt có nguy cơ dẫn đến đổ vỡ hôn nhân.
Còn phụ nữ 30 “độc thân vui vẻ”, đã qua rồi cái thời khao khát tình yêu tuổi trẻ dại khờ, nồng nhiệt. Họ đủ tinh tế và kiên nhẫn để chờ đợi người phù hợp với mình. Họ đủ năng lực để làm giàu giá trị bản thân bằng công việc, tận hưởng cuộc sống, nâng cao kiến thức, tạo nên các mối quan hệ mới… Nhưng đâu đó vẫn có những nỗi cô đơn, chông chênh không thể gọi tên.
Dù thế nào, phụ nữ 30 đều sẽ bị cuốn vào vòng xoáy chông chênh, lấp lửng. Sợ hãi khi chọn lựa sai, nuối tiếc khi buông bỏ, lo lắng cho tương lai mơ hồ biến cuộc sống trở thành cuộc chiến tinh thần ngăn cản họ tận hưởng hạnh phúc.
Phụ nữ tuổi 30 thường phải đối mặt với nhiều nỗi lo sự nghiệp hoặc gia đình.
Video đang HOT
Đây là lúc bạn đưa ra những quyết định quan trọng cho mình: nỗ lực trong sự nghiệp, bước qua những tự ti về bản thân, tham gia vào quá trình làm mới mình hay kể cả bắt đầu những cơ hội mới theo cách mà chính bạn cũng không ngờ tới.
Khi 30, bạn hạnh phúc theo cách nào?
Rốt cuộc thì những con số chỉ là… những con số mà thôi. Có người gắn cho nó những ám ảnh, những dấu mốc “đến tuổi lại… than”! Nhưng điều quan trọng nhất với phụ nữ 30, hạnh phúc thực sự chỉ mới bắt đầu. Vậy, ngay bây giờ, bạn làm gì để tận hưởng nó?
Sống lạc quan: Khi đi qua sóng gió, hãy học cách bình thản đón nhận. Chỉ cần thay đổi góc nhìn tích cực, bạn sẽ tận hưởng cuộc sống một cách vui vẻ. Hãy cảm ơn những biến cố bởi lẽ nó đã góp phần lớn để có được người phụ nữ rắn rỏi, tự tin ngày hôm nay.
Làm đẹp mỗi ngày: Chỉ có bạn mới thay đổi được cuộc đời của chính mình. Vì thế, ngoài việc sẵn sàng cho mình tâm thế vững vàng, sự tự tin vào ngoại hình cũng sẽ góp phần không nhỏ để bạn thấy yêu đời hơn. Hạnh phúc đơn giản đôi khi chỉ là việc ngắm mình trước gương, chăm sóc làn da bất kể tuổi tác. Hơn ai hết, bạn phải yêu thương và chăm chút cho bản thân mình.
Hơn ai hết, phụ nữ 30 hiểu đâu là thứ mình cần, cho một cuộc sống trọn vẹn.
Học cách thích nghi, hài hòa cuộc sống: Hãy quan tâm nhiều hơn đến gia đình và những người xung quanh, nhưng trên hết, hãy yêu thương và cho phép bản thân làm những điều mình muốn. Bất cứ khi nào cảm thấy không ổn, hãy hiểu rằng, đó chỉ là dấu hiệu để bạn dừng lại và làm phép toán CÂN BẰNG. Bạn cảm thấy tuột dốc trong công việc? Hãy dành 30 phút mỗi ngày, để học thêm những kỹ năng mới hoặc bất cứ điều gì bạn thích. Cảm thấy cô đơn? Hãy gặp gỡ, hẹn hò với người thân, bạn bè. Không đủ thời gian cho gia đình? Hãy can đảm tắt máy tính và về nhà đúng giờ.
Quan trọng nhất là hãy sống hết mình, dù bạn 20, 30 hay 40 tuổi. Để khi nhìn lại, bạn không hề hối hận về những “tháng năm rực rỡ” của ngày xưa.
Phụ nữ 30, hãy hạnh phúc theo cách của riêng bạn!
Theo 24h
Thanh xuân dài hay ngắn, cô đơn hay hạnh phúc thì cũng là thanh xuân chúng ta mà thôi...
"Đối với một người đi dưới mưa thì điều cần nhất không phải là cây dù mà là một người cùng đi bên cạnh dưới mưa. Và với một người đang khóc thì điều cần không phải là 1 chiếc khăn tay mà là một bờ vai để có thể dựa vào khóc."
Có những kẻ sinh ra đã cô đơn. Không hiểu là vô tình do bàn tay vô hình nào đó hay do bản thân nó tạo ra cái dáng vẻ cô độc, lạc lõng hiu quạnh ấy. Cứ tưởng rằng lúc nào cũng có thể giấu nỗi buồn sau đôi mắt nhưng cũng có những lúc nó đầy và quá tải, tất cả chỉ trực trào ra. Thật may, với lý trí vốn là bản năng của kẻ cô đơn - nó vẫn sẽ chọn một góc tối để bật khóc.
Tôi đã đọc được ở đâu đó câu nói như thế này: "Đối với một người đi dưới mưa thì điều cần nhất không phải là cây dù mà là một người cùng đi bên cạnh dưới mưa. Và với một người đang khóc thì điều cần không phải là một chiếc khăn tay mà là một bờ ngực để có thể dựa vào khóc".
Những kẻ luôn chọn đi mình như tôi và bạn, tất nhiên sẽ có những lúc muốn có ai đó đủ quan trọng để đi bên cạnh. Chắc hẳn đã có quãng thời gian bạn đã đứng lên đi tìm, và rồi tìm hoài tìm hoài không thấy. Rốt cục thì thành phố này quá bé nên ít người hay nó quá rộng để tìm ra một người. Hay cuộc sống này quá bận rộn khiến ta quên mất việc đi tìm?
Người mà hầu như ai cũng từng chờ: Bạn thân khác giới. Có rất nhiều người dành cả một quãng thời gian rất dài để đơn phương bạn thân, vì chẳng phải đó là người có quá nhiều sở thích giống mình, hợp cạ hợp guu, lại còn hay quan tâm nhau, vài cử chỉ thân mật dù mang danh nghĩa là bạn nhưng rất dễ khiến ta rung rinh nên chúng ta rất dễ nhầm lẫn và cứ âm thầm chờ nó.
Rồi lại bị rơi vào cái vòng luẩn quẩn phân vân: nói ra hay không vì sợ mất tình bạn lắm. Sợ nó tránh mặt, sợ không còn được chơi cùng nó, sợ không còn cảm thấy thoải mái với nó.
Có lẽ đây là người mà chúng ta dành thời gian lâu nhất để chờ và cũng dễ để đánh mất nhất nhưng lại rất khó để tránh khỏi cái rung động đầu đời ấy. Nhưng nếu đi qua rồi thì thấy nó có gì đó ngốc nghếch mà lại đáng yêu vô cùng. Mặc dù đôi lúc cũng chạnh lòng lắm, cứ có niềm tiếc nuối gì đó mà ngoái lại mãi. Trạm dừng này đừng đứng lâu quá nhé.
Cứ đứng lại chờ mãi ở một trạm dừng mà vẫn không thể gặp, thôi thì bỏ đi. Chuyến đi cuộc sống của chúng ta không thể mãi vì một người lỡ hẹn không đến mà chờ mãi vậy được. Nếu ở trạm dừng vẫn không thể gặp thì hãy cứ lên xe đi tiếp, vì biết đâu đang có ai đó chờ bạn ở trạm kế tiếp thì sao?
Còn nếu vẫn không thể gặp được thì hãy cứ bình tĩnh đi một mình tự chiêm nghiệm sự trưởng thành. Đi một mình sẽ dạy ta cách sống độc lập hơn, mạnh mẽ hơn vốn bởi tất cả xảy đến chỉ có ta một mình đương đầu. Đi một mình cũng sẽ dạy ta thoải mái, yêu bản thân hơn, trân trọng hơn những khoảnh khắc niềm vui nhỏ thôi cũng khiến ta dễ chịu.
Một mình đi ăn những món khi bản thân dở chứng thèm những món trái mùa, thảnh thơi lang thang mấy ngõ quanh co nơi khu phố nhỏ ngắm nghía những chuyển động lớn nhỏ xung quanh hay tìm kiếm vài món đồ chỉ mình hứng thú, vẫn vui vẻ hào hứng khi một mình đi xem phim dẫu cho cái khung giờ chiếu oái oăm chả có ai đi xem. Có sao đâu. Đâu phải ai cũng thấy được thú vui của việc đi một mình.
Dẫu có thể việc một mình đi qua khó khăn gập ghềnh của cuộc sống lắm lúc khiến bản thân dễ rơi vào sự im lặng, lâu quá sẽ là đi lạc vào bóng tối của trầm cảm khi bế tắc bao trùm lối thoát. Đừng quên rằng, dẫu bạn đang đi một mình nhưng đằng sau bạn vẫn luôn có gia đình, những người yêu thương bạn vô điều kiện vẫn dõi theo và luôn dang rộng vòng tay đón bạn về.
Và phía trước, một trạm dừng nào đó không xa đang có người vẫn kiên trì đợi bạn đến. Hãy cố gắng để đừng mất niềm tin, bởi nếu đánh mất niềm tin lối thoát của bạn sẽ chẳng còn. Chẳng ai có thể sống chìm mãi trong "bóng tối trầm cảm", hãy tìm ra được ánh sáng cho lối thoát, đừng chọn cách tự giết chết nó-trầm cảm.
Thanh xuân dài hay ngắn, cô đơn hay hạnh phúc , vui vẻ hay đau buồn thì nó vẫn là thanh xuân của chúng ta. Điều quan trọng là sự trưởng thành chúng ta có được sau khi đi qua quãng thời gian thanh xuân đẹp đẽ ấy.
Theo Emdep
28 tuổi, lưng chừng thanh xuân của con gái Tuổi thanh xuân là quãng thời gian người ta giàu có, có sắc xuân môi hồng, có màu mắt biếc say lòng những ai và có cả thời gian để đổi thay Tháng năm tuổi xuân của mỗi người con gái như một cơn mưa mùa hạ. Nó ồn ào tưới mát một tâm hồn bỏng cháy những khát khao, tốt tươi những...