Hạnh phúc nhé, người tình của em
Đã đến lúc em bước ra vũng lầy và tìm cho mình một con đường mới tươi đẹp hơn.
Anh biết rất rõ là em đã có tình cảm thực sự với anh, nhưng chỉ là cả em và anh đều nhận ra giá trị của hai từ “im lặng”.
Thỉnh thoảng buồn em lại viết lên face với những câu thơ, nhắc lại kỉ niệm nhẹ nhàng bâng quơ một cách có chủ đích, chẳng phải cái gì đáng nhớ đối với anh: Cách đây một năm, một kỉ niệm không bao giờ quên; Im lặng nhé, người em yêu; đôi lúc trên đường đời tấp nập, ta vô tình gặp lại người xưa; tự nhiên lại thấy nhớ một người… mỗi khi vô tình gặp người ấy trên đường hoặc vào một dịp nào đó. Bạn bè, người thân chỉ nhìn thấy hình ảnh của em, một cô gái vô tư luôn mỉm cười sảng khoái và trong sáng nên không nghĩ đó là cảm xúc thật của em, chỉ có anh và em mới biết câu nói đó dành cho ai thôi anh nhỉ?
Anh biết không, có những đêm nỗi nhớ anh trong em cồn cào, da diết. Em quằn qoại, lăn lộn một mình mà không biết nói cùng ai, bởi em biết sẽ không có ai giúp được và em chấp nhận im lặng.
Em sợ lắm khi nghe được những lời của người ta nói về mình, nhưng em biết phải làm sao, em chỉ muốn là chính em trong thế giới này. Bố mẹ sinh ra em không cho em xinh đẹp như người ta, không cho em học giỏi như người ta, không cho em nhanh nhẹn như người ta nhưng em không ngại vì điều đó, em vui vì bố mẹ cho em hình hài lành lặn, cho em một tâm hồn trong sáng, tạo điều kiện để em có thể tốt nghiệp cao đẳng phục vụ cho công việc của mình sau này.
Em biết trong trái tim anh không có chỗ trống cho em mà sao em vẫn ngu dại đâm vào? (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cuộc đời thật trớ trêu phải không anh, yêu anh mà không dám nói vì biết rất rõ câu trả lời của anh? Anh đã từng nói với em sau một thời gian không liên lạc: Ngày xưa anh tán mà không yêu anh? Em chỉ biết cười một tiếng và im lặng. Em biết anh đã từng để ý đến em, nhưng tình cảm của anh không thật lòng khi anh là một chàng trai cũng như bao chàng trai khác, đa tình và thích đùa giỡn tình cảm. Biết nhưng sao em vẫn yêu anh? Câu hỏi đến hôm qua không có câu trả lời.
Quãng đường 1,5 km sao mà dài thế, rộng thế, em đi mãi, chờ mãi cũng chỉ thỉnh thoảng bắt gặp bóng dáng quen thuộc đến xa lạ của ai đó lướt qua một cách vô tình. Nhưng với em thế là quá đủ!
Em biết trong trái tim anh không có chỗ trống cho em mà sao em vẫn ngu dại đâm vào? Em ngốc lắm phải không anh. Đôi lúc em cố tìm kiếm bóng hình anh, em mong nhìn thấy anh và ai đó, có thể là người con gái yêu anh hoặc anh yêu, chỉ thế thôi em sẽ thoát khỏi cơn mộng mị và mở lòng với người con trai khác đang dang tay đón em.
Bây giờ, khi em nhìn thấy anh chở một cô gái ngồi sau xe anh, em buồn lắm, em đau lắm, em biết chỗ ngồi ngày nào không còn dành cho em nữa, chiếc nón hồng em vô tình nhìn thấy trên xe anh ở quán cafe cũng đủ em nhận ra điều gì đang xảy ra. Tạm biệt anh nhé, minhon, hết hôm nay thôi em sẽ không yêu anh nữa, đã đến lúc em bước ra vũng lầy và tìm cho mình một con đường mới tươi đẹp hơn. Hạnh phúc nhé, người tình của em.
Theo VNE
Không ở nữa thì ly dị có sao đâu?
Vợ tôi gào lên: "Anh chết đi! Sao lại hành hạ vợ con thế này". Nhưng cô ấy càng nói, tôi càng hăng. Hình như có một thứ gì đó đang cuồn cuộn chảy trong tôi khiến tay chân không chịu ở yên một chỗ. Và thế là tôi cứ vung tay lên.
Sau mỗi lần như vậy, khuôn mặt thường ngày vốn trắng trẻo, xinh xắn của vợ tôi lại có thêm vài vết bầm. Nhưng cũng tại cô ta. Ai bảo cứ thích nói làm gì?
Lan là cuộc hôn nhân thứ ba của tôi. Chúng tôi yêu nhau khi tôi đang hục hặc với người vợ thứ hai của mình. Nói cho công bằng, Lan không phải người thứ ba. Chỉ là tôi quá chán cô vợ thứ hai lè phè của mình nên đi tìm cái mới. Và tôi gặp Lan. Tôi ly hôn rồi mới tiến tới với người vợ hiện thời của mình.
Chúng tôi sống êm đềm được chừng 1 năm. Nói êm đềm hoàn toàn không có nghĩa là không có chuyện gì. Lan nói nhiều. Nói liên hồi kỳ trận. Mà tôi thì rất ghét phụ nữ nói nhiều. Lúc mới yêu có thể chiều chuộng, nhịn nhục được, chứ ở lâu với nhau thì làm sao mà kềm chế? Mà thói đời, cái gì làm được lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba... Tôi càng đánh, Lan càng nói. Lúc đầu nói nhỏ, sau nói to, sau nữa thì cả làng, cả xóm đều biết...
Nhưng dù đánh thì đánh nhưng tôi biết Lan không dám bỏ tôi. Đơn giản vì tôi có tiền. Cũng đơn giản là vì tôi làm cho cô ấy sung sướng trên giường. Chính Lan đã thừa nhận như vậy. "Em rất yêu anh" là câu tôi thường nghe vợ nói mỗi khi yêu cầu của cô được tôi đáp ứng. Mà tính tôi rất rộng rãi. Tôi chưa bao giờ tiếc gì với vợ. Không phải với Lan mà ngay cả hai người vợ trước cũng vậy. Tôi nghĩ, vợ chồng mà, hồi nào còn ở với nhau thì cứ hết lòng, hết dạ; khi nào không ở được thì ly hôn. Dễ mà.
Cuối cùng, tôi nhận ra một điều: Hình như tôi sinh ra không phải để dành cho gia đình. Tôi nói với Lan: "Thôi, mình chia tay đi chớ sống như vầy mệt mỏi quá". (ảnh minh họa)
Nhưng rồi mọi thứ bỗng trở nên khó khăn khi công việc làm ăn của tôi thất bại. Vợ tôi vẫn vui sướng khi lên giường nhưng không còn hân hoan mọi lúc, mọi nơi khi có tôi. Thấy rõ nhất là khi lên bàn ăn. Những bữa cơm không còn thừa mứa thức ăn khiến tôi khó chịu.
Đến lúc đó, không phải Lan mà là tôi bỗng trở nên lắm lời. Tôi không quen chịu cực, không quen ăn uống kham khổ dù vợ tôi đã nhường hết thức ăn cho tôi. Nhưng sức chịu đựng của cô ấy cũng có hạn. Ban đầu khi tôi nói thì Lan im lặng, nhưng tôi lại rất ghét khi mình nói mà không ai trả lời. Điều đó khiến tôi nghĩ rằng lời nói của mình bị xem thường. Thế là tôi bắt đầu dằn mâm, xán chén; bắt đầu càm ràm, bắt đầu la mắng...
Tất cả những điều này có lẽ tôi thừa hưởng của ông nội tôi, một ông hương lý nổi tiếng ở vùng Quảng Nam xưa. Rồi Lan cũng lên tiếng. Lời qua, tiếng lại, tay chân tôi lại ngứa ngáy. Và máu nóng bốc lên. Tôi không thể bỏ được thói quen đánh vợ. Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra. Vợ tôi không ngồi yên. Cô ấy phản ứng lại. Và do bị bất ngờ nên tôi lãnh đủ cả chén canh vô mặt. Tất nhiên là cô ấy cũng nhận lại tương xứng. Những lần sau, bữa ăn thành chiến trường là chuyện thường xuyên. Có lần Lan chọi cả cái chén kiểu vô đầu tôi phun máu...
Bây giờ tôi mới hiểu khủng hoảng kinh tế nó len lỏi vào từng bữa cơm, từng ngôi nhà là như thế nào! May mà tôi chưa có con. Mà có lẽ tôi không có con được bởi cả ba người vợ đều không ai thai nghén dù thời gian ăn ở với nhau không phải là ngắn.
Cuối cùng, tôi nhận ra một điều: Hình như tôi sinh ra không phải để dành cho gia đình. Tôi nói với Lan: "Thôi, mình chia tay đi chớ sống như vầy mệt mỏi quá". Nhưng Lan không chịu. Cô ấy bảo lúc sung sướng có nhau thì khi hoạn nạn cũng không được bỏ nhau.
Nói thì nói vậy thôi chứ tôi thấy Lan bây giờ đã thay đổi. Cô ấy không còn vui vẻ, không thích nói nhiều, không hân hoan mỗi khi lên giường... Còn tôi thì hình như cũng bắt đầu chán ngán với những bữa ăn rau nhiều hơn thịt cá, người cùng ăn thì buồn bã lặng thinh. Tôi cũng không còn đủ sức để sáng tạo, làm cho vợ vui sướng mỗi khi đêm về.
Cuộc sống như vậy thì có còn là gia đình không? Có nên duy trì hay không? Tôi bảo vợ: "Em suy nghĩ kỹ đi. Sống không được thì ly hôn, có sao đâu mà ngại?".
Nhưng vợ tôi vẫn sợ mang tiếng có hai đời chồng...
Theo VNE
Kẻ ngoài cuộc Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao Hạnh lại yêu hắn. Hai người như hai thái cực riêng biệt, đối lập hoàn toàn. Đành rằng tình yêu có lý lẽ riêng của nó và cuộc sống vốn dĩ là những mảnh ghép không mấy hoàn thiện, nhưng... Hạnh không đẹp song có duyên thầm, cuốn hút người ta ngay từ lần gặp...