Hạnh phúc nhân lên gấp bội khi được làm con dâu mẹ
Về làm dâu gia đình anh, tôi thật sự là cô gái may mắn nhất thời hiện đại. Mẹ chồng yêu thương tôi như con đẻ của bà, mẹ là người mẹ chồng tuyệt vời nhất.
“Con dâu chị sướng thật, mới chửa có mấy tháng đã nghỉ làm ở nhà chơi, chẳng phải làm gì”, trước câu nói của một bà cô bên đằng bố chồng tôi, mẹ chồng thản nhiên đáp: “Ôi dời, ngày xưa mình đã khổ lắm rồi, sao lại để con cái khổ tiếp chứ”. Mẹ chưa bao giờ coi tôi là con dâu, với mẹ tôi như đứa con gái vừa đẻ thêm vì mẹ vốn chỉ có ba người con trai lộc ngộc. Chồng tôi là con trai cả, 30 tuổi mới kết hôn – cái tuổi ở vùng nông thôn người ta đã có hai con rồi. Không biết bố mẹ chồng đã phải sốt ruột thế nào.
Chồng hay trêu tôi: Vợ là con dâu đầu tiên của mẹ nên tha hồ được “sủng ái”, giờ còn đẻ được cháu đích tôn cho ông bà nữa, khỏi lo địa vị bị lung lay nhé. Là con dâu đầu lại còn đẻ được cháu trai, được yêu quý là điều đương nhiên nhưng với mẹ đó không phải lý do mẹ dành tình cảm cho tôi. Con người mẹ là thế, giàu tình cảm và thương người, chịu thương chịu khó, hy sinh vì con cái bao nhiêu năm qua nhưng chưa một câu than thở, trách móc ai.
Nhiều hôm có hai mẹ con ngồi mâm cơm mẹ lại rơm rớm nước mắt kể về những ngày tháng cơ cực với cuộc sống bên nhà chồng. Mẹ kể tôi nghe như kể cho một người bạn, như để được giải tỏa những tủi phận bao năm, có lẽ phần nào đó muốn con dâu biết mà trân trọng cuộc sống hiện tại. Nghe mẹ nói, các cụ ngày xưa lạc hậu lắm, nghe lời những cô con gái mà hắt hủi bố chồng tôi, thành ra vợ con cũng bị vạ lây. Nhà có tới gần 10 người con, mỗi bố chồng tôi là con trai mà không hiểu sao ông bà lại ghét bố mẹ chồng tôi đến thế. Đã vậy, kết hôn được năm năm mẹ mới sinh chồng tôi, nguyên nhân do sức khỏe và tính chất công việc của bố chồng thường xuyên xa nhà nhưng mẹ vẫn phải dấm dúi đi chữa một mình, không dám kêu ai. Chuyện sinh đẻ đều là ở người phụ nữ, quan niệm đó có lẽ đến giờ vẫn còn ở nhiều người chứ đừng kể tới cái thời của mẹ. Nghe vậy đã đủ hình dung rằng mẹ phải hứng chịu bao ấm ức, thiệt thòi.
Hồi lấy bố chồng tôi, gia đình mẹ kịch liệt phản đối vì mẹ chồng tương lai của mẹ là một người nổi tiếng đanh đá khắp làng nhưng mẹ không sợ, quyết tâm lấy bố. Đúng như đồn thổi, không biết bao nhiêu bữa cơm nhà mẹ chan đầy nước mắt, bao lần chồng tôi và các em phải nhịn đói vì mâm cơm bị bố chồng hất ra ngoài sân, vì cứ đến bữa ăn bà lại chửi mắng bố mẹ chồng tôi, bố chồng không thể cãi lại mẹ nên chỉ có thể làm vậy. Còn nhiều chuyện đau lòng khác mẹ đã trải qua, tôi nghe mà không kìm được nước mắt.
Mẹ vẫn chịu đựng, cố gắng làm lụng vì các con, không một lời cãi lại bố mẹ chồng. Mẹ đúng là tuýp phụ nữ tiêu biểu của thời xưa. Với tôi mẹ còn hơn thế, mẹ giống như bà tiên trong chuyện cổ tích vì chưa bao giờ oán hận những người từng đối xử tệ với mình. Mẹ chồng của mẹ khi bệnh nặng, không một đứa con gái nào của bà tới chăm sóc, có chăng chỉ là một hai lần qua thăm cho xong nghĩa vụ. Chỉ mẹ ở bên chăm sóc bà từ chuyện ăn uống, nghỉ ngơi đến vệ sinh tại chỗ trong khi đó hàng ngày mẹ vẫn phải lo cơm áo gạo tiền, chuyện ăn học cho các con vì bố chồng gần như không làm ra kinh tế.
Video đang HOT
Mẹ nói trong cuộc đời được an ủi nhất bởi hai câu nói, một là của bố chồng tôi khi gia đình nhà chồng xúi bố bỏ mẹ vì không sinh được con, bố nói “Đã là vợ chồng dù không sinh được con cũng nhất quyết không bỏ nhau”. Câu nói thứ hai là của mẹ chồng mẹ trước lúc bà lìa trần thế: “Trời ơi, tôi có con dâu hiếu thảo ngay trước mắt mà như mù không biết”. Con người mẹ ít học, vất vả, lam lũ cả đời vậy mà tâm hồn thật trong sáng và giản đơn. Tôi thực sự yêu và khâm phục mẹ, vì thế chưa bao giờ nghĩ mẹ là mẹ chồng, chỉ muốn gọi là mẹ mà thôi.
Đến hôm nay, ba người con của mẹ tuy không phải ông này bà nọ nhưng ngoan ngoãn, tự lập, anh em hoà thuận, trên kính dưới nhường, bảo ban nhau học tập, làm việc. Mẹ vẫn còn vất vả lắm, hai người con chưa lấy vợ, giỗ tết các cụ mẹ vẫn phải lo nên vẫn làm việc. Quan niệm của mẹ cũng như cuộc sống ở vùng quê là thế, bố mẹ phải lo dựng vợ gả chồng cho con cái dù nhà nghèo đến mấy. Nói mẹ làm ít đi, làm cho vui tuổi già thôi nhưng tính mẹ như cô Tấm, có khi nào chịu ngồi yên, luôn tham công tiếc việc; còn sức khoẻ, còn làm được việc là mẹ làm tới cùng. Động lực của mẹ vẫn vậy thôi, vì con và giờ vì cháu.
Mẹ là như thế đấy, tôi chỉ ước mẹ có thật nhiều sức khoẻ, sống lâu để chúng tôi có nhiều cơ hội phụng dưỡng, nhiều thời gian ở bên mẹ hơn. Mẹ sẽ là tấm gương lớn cho những nàng dâu hiện đại như chúng tôi noi theo dẫu biết rằng 10 cô con dâu như tôi cũng không thể sánh bằng mẹ.
Theo VNE
Bi kịch em dâu cướp chồng
Đúng là trớ trêu, đời không mấy ai đọc được hết chữ ngờ. Cô em dâu mà tôi yêu quý, người con gái lúc nào tôi cũng thông cảm, chia sẻ, lại là người cướp mất chồng của tôi.
Tôi thật sự không bao giờ dám nghĩ tới chuyện đó. Không hiểu nổi, tại sao hai con người ấy lại làm ra cái việc ngu ngốc này, để người đời sỉ vả. Người ta nói, đó có thể là tình yêu đích thực, nên họ đã vượt qua dư luận để đến với nhau. Nhưng tôi không tin là thế. Vì dù sao, tình yêu cũng cần có đạo lý, không thể cứ nói yêu là yêu được. Vậy thì xã hội này loạn rồi.
Cô em dâu của tôi, trớ trêu thay, lại là cô đồng nghiệp cũ. Ngày đó, khi tôi chưa chuyển công ty, khi mới vào công ty này, cô ấy là người ân cần, hỏi han tôi nhiều nhất. Tâm lý là người mới, khi được quan tâm, gần gũi, bao giờ cũng có được cảm giác dễ chịu hơn. Thế nên, tôi gần như thấy quý mến cô ấy ngay từ những ngày gặp mặt. Và dần dần, chúng tôi thân thiết với nhau, hay đi ăn cùng nhau, vui vẻ cùng nhau.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. Cô ấy rất thoáng, không ki bo dù là cũng không phải người giàu có gì. Sinh ra ở tỉnh lẻ, lại lên thành phố bươn trải, không giống như tôi, có gia đình ở Hà Nội nên mọi thứ đều dễ dàng. Vậy mà cô ấy cũng cố gắng nhiều, vượt qua khó khăn và có công việc ổn định.
Vì quý mến co ấy nên, tôi đã chủ động giới thiệu cô ấy cho em trai của mình. Hi vọng là hai người có thể hợp nhau và yêu nhau, lấy nhau thì càng tốt. Tôi cũng hết lời ca ngợi cô ấy với em trai tôi, và họ gặp nhau. Dường như là hẹn hò được tầm 5 tháng thì hai người yêu nhau, tình cảm thắm thiết.
Sau hơn 1 năm hẹn hò, tôi mừng vì hai đứa tính chuyện cưới xin. Và gia đình tôi đã tổ chức đám cưới cho hai đứa. Tôi mừng lắm vì em mình chọn được người vợ tốt, ngoan ngoãn, chu đáo, ít ra với tôi là vậy.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. (ảnh minh họa)
Chúng tôi sống chung nhà khi em trai lấy vợ. Vì cô ấy là người tỉnh lẻ, lại chưa có điều kiện mua nhà riêng nên tạm thời sống chung nhà với cả bố mẹ tôi và chúng tôi. Chồng tôi cũng là người tỉnh lẻ nên không có nhà cửa, cả gia đình sống chung với bố mẹ tôi. Thật ra, sống như vậy cũng chưa tiện nhưng tôi đang đợi thời cơ, đợi có tiền thì mua nhà ra riêng. Nhưng thú thực là cũng chẳng biết đến bao giờ.
Thoáng cái đã được 2 năm, tình cảm chúng tôi vẫn rất tốt đẹp, nhất là cô em dâu, tôi thấy cô ấy lúc nào cũng ân cần, chu đáo với mọi người. Bố mẹ tôi quý mến con dâu lắm, suốt ngày khen em tôi khéo chọn vợ. Vì mọi việc trong nhà đều đến tay cô ấy. Ngay cả quần áo của chúng tôi, vợ chồng tôi, cô ấy cũng giặt, phơi và gấp. Có khi thấy cô ấy làm nhiều tôi cũng thông cảm, chia sẻ và bảo cô ấy bớt việc cho tôi. Nhưng cô ấy vẫn chịu khó làm hết.
Chồng tôi và cô ấy có vẻ rất hợp nhau. Trong bữa cơm, họ nói chuyện rất vui vẻ. Cô ấy thường hay tâm sự chuyện gia đình với chồng tôi, nhìn cách họ cười nói thoải mái với nhau, tôi cảm thấy không hài lòng lắm. Nhưng tôi không nghi ngờ gì, vì nghĩ họ cùng cảnh ngộ, sống nhờ nhà tôi nên có chung suy nghĩ, và hợp nhau như vậy.
Tôi cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường, không can thiệp cũng không nói gì. Nhưng gần đây, thấy chồng tôi cưng chiều con của cô ấy hơn con tôi, quan tâm con cô ấy nhiều, tôi mới bực mình. Tôi có góp ý thì chồng bảo tôi kĩ tính, hay nghĩ linh tinh nên đành thôi.
Giờ thì, tôi càng ngày càng khó chịu vì thái độ của hai người ấ. Ngoài mặt thì họ không tỏ ra điều gì nhưng khi tôi tinh ý để ý thì phát hiện ra, họ như kiểu có gì lén lút với nhau. Có nhiều hôm đi làm, chỉ cần chồng tôi đi trước một lúc thì cô ấy theo sau. Có hôm tôi theo dõi, thấy chồng đi và sau đó cô ấy cũng ra theo một lúc. Tôi đi theo sau, và bắt gặp, chồng tôi đợi cô ấy ở bên ngoài, cách tầm hơn 1km. Rồi hai người họ cười nói với nhau, cùng nhau đi đến công ty làm việc.
Tôi chột dạ, hay là họ có tình ý gì. Nhưng không thể có chuyện đó, vì chồng tôi nghiêm chỉnh, cô ấy cũng là người ngoan ngoãn, sao lại có thể lừa dối chúng tôi như thế chứ. Nhưng mọi chuyện đã rõ rành rành, chắc là họ đang lén lút quan hệ với nhau. Tôi đã theo dõi và phát hiện ra, buổi trưa, họ hẹn nhau đi nhà nghỉ. Vậy những gì tôi nghi ngờ là thật? Tôi choáng quá, tại sao hai con người ấy lại có thể làm ra cái chuyện động trời nay, sao họ không nghĩ đến tương lai, đến gia đình mà lại lén lút như thế. Anh không nghĩ anh đang quan hệ với ai sao? Có lớn mà không có khôn như vậy, có yêu nhau thì cũng phải cố mà kìm nén chứ. Chẳng lẽ, tôi và em tôi lại tồi tệ đến mức hai người họ chán ngấy vậy sao? Hay là bố mẹ tôi làm gì khiến họ phật ý, nên họ đã tính chuyện ngoại tình với nhau?
Lúc này, toàn thân tôi mềm nhũn, tôi không thể đứng vững, không tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy. Tại sao ông trời lại bất công, lại khiến tôi ra nông nỗi như vậy. Tôi thà là bỏ chồng, bỏ tất cả chứ không thể sống chui lủi, sống nhẫn nhịn thế này. Nhưng làm lớn chuyện này thì có lẽ, cả nhà tôi mang nỗi nhục muôn đời. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Anh chia tay vì mình đi cafe với bạn Đã chung sống với nhau và có kế hoạch kết hôn nhưng anh luôn đa nghi với mọi mối quan hệ của mình, cho rằng mình có điều gì mờ ám. Bây giờ mình mới hiểu câu "Tình ngay lý gian" làm người ta khổ đến thế nào. Bạn trai của mình lớn hơn mình nhiều tuổi nhưng cả hai rất hợp nhau....