Hạnh phúc nào cho tôi
Tôi thấy mình đã đi đến đoạn đường lầy lội nhất, bản thân mình dơ bẩn và đáng khinh bỉ.
Nhìn lại chặn đường hơn 1 năm qua, tôi không nghĩ mình đã đi xa đến như vậy. Tôi đã từng nghe nói tâm lý tuổi lên ba, tuổi dậy thì và hồi xuân… đó là những giai đoạn thay đổi tâm lý nhiều nhất và ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của con người. Nhưng tôi lại thấy tâm lý của giai đoạn đầu thực sự bước vào xã hội mới thực sự đáng sợ. Cuộc sống an toàn trong sự bao bọc của gia đình và môi trường nhỏ bé với những người bạn trong sáng của thời sinh viên đã cho tôi luôn có cái nhìn mầu hồng về mọi việc. Một cuộc sống hồn nhiên vui tươi đã thay đổi rất nhiều sau cột mốc “Nước mắt chảy ngược” ấy. Khi đọc lại chính những tâm sự mình viết ra hơn 1 năm về trước tôi đã không thể nói ra được cảm xúc của chính bản thân mình lúc này.
Hơn 1 năm cuộc sống của tôi đã có nhiều thay đổi so kể từ đó. Tôi đã nghĩ rằng mình đã tìm được ánh sáng, tìm được lối đi khi gặp anh, người đã đọc những tâm sự đó và động viên tôi rất nhiều. Nhờ anh tôi đã có thêm động lực hoàn tất khóa luận, kết thúc buổi thuyết trình với con điểm xuất sắc. Tôi đã thấy mang ơn anh rất nhiều và ngày qua ngày nói chuyện tôi đã dành cho anh một tình cảm đặc biệt. Nhưng có lẽ niềm vui không đến với tôi được lâu hơn tôi mong đợi. Nhận lời yêu anh và chưa kịp cảm nhận hạnh phúc thì cũng là lúc tôi chết lặng khi biết anh đã có gia đình. Thất vọng và hụt hẫng tôi đã tìm cách liên lạc với anh qua điện thoại nhưng người bắt máy là em trai anh. Tôi đã nói với người em trai về chuyện tôi quen biết anh và muốn xác nhận có phải tôi đang là người chen chân và gia đình người khác hay không? Em trai anh đã không gọi lại cho tôi như đã hứa mà người gọi là anh, anh thừa nhận và bảo anh trai anh tin tưởng ở anh và tùy anh quyết định cuộc sống của mình. Vậy là tôi đã tin và yêu anh qua những lời anh nói rằng anh không hạnh phúc và cho anh 1 năm, anh sẽ li dị vợ. Nhưng từ khi đó tôi mang trong mình cảm giác tội lỗi và niềm tin tôi dành cho anh không còn trọn vẹn.
Trong thời gian đó tôi đã xin được một công việc bán thời gian ở gần nơi tôi ở. Người quản lý ở đó có ý theo đuổi và tôi đã nghĩ là mình sẽ đón nhận sự đeo đuổi này để quên anh, để rời xa cảm giác tội lỗi đó. Và tôi đã nói với anh chuyện tôi quen người quản lý đó, tôi xin lỗi anh và sẽ không đến với anh như tôi đã hứa. Tôi hiểu lúc đó tôi đã nhẫn tâm với anh và tôi đã thấy có lỗi với anh rất nhiều. Cũng như mọi chuyện tình cảm nếu toan tính thì sẽ nhận được toan tính. Khi tôi nghĩ mình đã lựa chọn thì sẽ phải chịu trách nhiệm đến cùng cho lựa chọn đó, tôi đã không liên lạc với anh nữa và tôi quan tâm và chăm sóc chu đáo cho người quản lý tôi quen. Nhưng trong hơn 1 tháng quen tôi thì anh quản lý cũng kịp quen thêm một cô gái gần nhà ở quê. Sau lần anh về quê anh đèo theo cô gái ấy vào giới thiệu với tôi là bạn anh và anh giúp cô ấy đi nộp hồ sơ xin việc. Cảm thấy đắng cay vì sự thật đó, chúng tôi chia tay và tôi cũng nghỉ việc ở công ty. Một thế giới mù mịt quanh tôi, không niềm tin và hi vọng. Có lẽ do tôi phụ người nên phải nhận lại trái đắng như vậy.
Từ bỏ con đường học lên thạc sỹ một lần sau ngày làm tốt nghiệp và bỏ việc công ty sau gần nửa năm cùng với không tìm được một công việc nào sau đó tôi đã đánh mất niềm tin ở ba mẹ. Tôi biết được điều đó sau một lần trò chuyện với mẹ. Mọi thứ xung quanh như nghẹt thở và u ấm, tôi đã lại lên yahoo và tìm anh nói chuyện. Không như lần trước anh nghe mọi tâm sự của tôi nhưng anh không còn động viên và an ủi nữa và anh cũng như ba mẹ cho tôi biết anh cũng không có niềm tin dành cho tôi nữa. Với tôi thế giới như sụp đổ nhưng tôi chỉ biết trách bản thân mình mà thôi, chính tôi đã lựa chọn thì chính tôi phải nhận lấy những gì lựa chọn đó mang lại. Thất nghiệp, khoản tiền tiết kiệm ba mẹ cho tôi đi xin việc dần hết, niềm tin ba mẹ không còn, niềm tin ở anh ấy không còn và cộng thêm cảm giác tội lỗi do sự phụ tình của tôi với anh, tôi đã đón một cái Tết đắng và u ám tột cùng.
Những ngày đó tôi suy nghĩ và tìm cho mình hướng đi. Mặc cho sự phản đối của ba mẹ, ăn Tết xong tôi đã mang hành trang vỏn vẹn 3 triệu vào Sài Gòn xin việc. Tôi đã đi với niềm tin tôi sẽ lấy lại niềm tin của ba mẹ và ở anh. Tiếp sau đó là gần 3 tháng thất nghiệp, cầm tấm bằng loại Khá trên tay nhưng không một nơi nào nhận vì lý do, chuyên ngành không phù hợp, chưa có kinh nghiệm làm việc nhà máy, không đòi hỏi trình độ Đại học. Tôi đã một mình chạy xe từ SG đi Thủ Dầu Một, Mỹ Xuân, Vũng Tàu và khắp các quận ở SG để đi nộp hồ sơ và phỏng vấn. Nhưng không một nơi nào nhận. Ngay cả những công việc tạm thời như phục vụ bàn hay quầy bánh cũng lắc đầu vì sợ tôi xin được việc sẽ nghỉ và họ lại phải tuyển người khác. Tôi có chút may mắn khi một trung tâm gia sư nhận cho dạy với mức lương 1 triệu 8/tháng. Nhưng với giọng miền Trung tôi đã bị chê là học sinh không hiểu những gì tôi nói nên buộc thôi việc. Khoảng tiền 3 triệu tôi mang theo và 6 trăm nghìn nhận được khi đi dạy, sống trong gần 3 tháng thất nghiệp đất SG với tôi thật sự là một sự khó khăn lớn, nhưng tôi không thể nhận thêm tiền từ ba mẹ hay người bất kỳ người nào. Nhưng khéo co thì ấm, tôi cũng chi tiêu đủ trong thời gian đó.
Video đang HOT
Tôi mong mọi thứ khép lại, quá khứ sẽ được ngủ yên và tôi sẽ tìm thấy được niềm vui (Ảnh minh họa)
Đến khi tôi tuyệt vọng nhất thì một công ty thương mại nhận tôi vào làm sale. Khi đó niềm vui với tôi không thể tả được, tôi đã có một công việc, một công việc thật sự. Trong thời gian xin việc khó khăn đó, tôi đã liên lạc với anh, anh là người đã thành đạt ở nơi này. Với tôi khi đó nếu nhận được sự động viên của anh như ngày đầu quen biết thì sẽ là động lực rất lớn với tôi. Nhưng như anh nói với tôi khi chúng tôi nói chuyện lại, anh đã đánh mất niềm tin ở tôi và với anh thật khó để lấy lại. Tôi cứ nghĩ mình cố gắng xin việc và sống tốt thì anh sẽ thay đổi suy nghĩ. Và tôi luôn ở cạnh anh khi anh gọi tôi, tôi nghĩ mình sẽ bù đắp lại những đau khổ tôi mang đến cho anh khi trước. Nhưng thật đắng cay khi anh nói “anh đã từng yêu em”, “anh đến với em chỉ vì tình dục”… tôi chẳng biết phải làm gì lúc đó, chỉ biết là khi trời sáng thì chiếc gối cũng đã ướt đẫm nước mắt. Thế nhưng tôi đã yêu anh thật sự, tình yêu tội lỗi và không lối thoát. Tôi chỉ cầu mong đó không phải sự thật và vẫn nuôi hi vọng về tình yêu với anh.
Khi tôi đi làm, tôi đã vùi đầu vào học tập sản phẩm và cách làm việc, gặp những người bà con lâu không liên lạc để quên anh, để không nghĩ đến anh nữa. Nhưng chỉ 25 ngày tôi đã thất bại, tôi lại liên lạc với anh khi đọc tin nhắn anh hỏi thăm tôi. Lại nhen nhóm hi vọng, lại chạy đến với anh khi anh gọi, nhưng tôi đã chẳng vui vẻ gì sau khi gặp anh về. Những cái ôm hờ hững, anh chỉ cần tôi để anh được giải tỏa mà thôi, anh nào có hiểu những cảm giác của tôi. Sau 1 năm như lời anh nói trước đây, anh vẫn chưa li dị và mọi chuyện không có gì thay đổi ở anh. Tôi thấy mình đã đi đến đoạn đường lầy lội nhất, bản thân mình dơ bẩn và đáng khinh bỉ. Tôi muốn dừng lại, muốn chấm dứt mối quan hệ này, nhưng tôi vẫn chưa làm được khi hằng ngày vẫn nhớ anh, nhớ những kỷ niệm ngày đầu gặp nhau.
Những dòng tâm sự tôi gửi tới anh hi vọng anh hiểu thì với anh chỉ là &’em ồn ào quá’. Vô tâm, lạnh lùng và hờ hững, anh đã không còn là anh của ngày đầu tôi gặp nữa. Và tôi cũng không còn là cô gái hay cười nói vui vẻ ngày nào nữa. Tôi đã thành một người đàn bà, một kẻ đáng khinh nhất. Một kẻ đáng khinh và không đáng nhận được bất kỳ sự yêu thương nào nữa.
Công việc sale cũng không dễ dàng gì với một cô gái tỉnh lẻ như tôi ở đất SG này, trong công ty đồng nghiệp không thân thiện, cạnh tranh, giành giật nhau ngay chính văn phòng của mình, chỉ chờ mình có thiếu sót nào là có chuyện bới móc. Ra ngoài gặp khách hàng, mỗi người một kiểu. Cũng có người thân thiện, ngay thẳng, tốt bụng và nhiệt tình, nhưng cũng có người cơ hội, hợm hĩnh và mánh khóe. Tôi đã thật sự mệt mỏi khi đến công ty phải đề phòng từ mọi phía, khi ra ngoài gặp khách hàng phải tìm mọi cách chối từ những lời gạ gẫm, tán tỉnh.
Có lẽ vẫn còn may mắn với tôi khi gặp chị, một người cũng làm sale nhưng phong thái nhã nhặn và hiền tính. Tôi đã xin nghỉ việc ở công ty và qua chỗ chị làm. Mặc dù ngoài kia vẫn có những khó khăn, nguy hiểm rình rập nhưng tôi đã có cảm giác an tâm và nhẹ lòng hơn khi là đồng nghiệp của chị. Chị chỉ bảo tôi từ cách ăn nói với khách hàng, trình bày bảng thông tin và cách đối xử với đồng nghiệp sao cho mọi người thoải mái nhất.
Tôi mong mọi thứ khép lại, quá khứ sẽ được ngủ yên và tôi sẽ tìm thấy được niềm vui trong công việc cũng như trong học tập. Hi vọng nơi quê nhà ba mẹ sẽ lại tin tôi như khi còn bé.
Theo VNE
Anh lén lút 'ăn ngủ' với người ly dị chồng
Tôi chia tay sau khi biết được sự thật phũ phàng về anh nhưng anh lại đeo bám, khiến tôi không thể quên.
Tôi quen anh khi vào làm cho một công ty. Ban đầu nơi xa lạ, thân gái một thân một mình không bạn bè thân thích, anh đã giúp đỡ tôi trong cuộc sống. Tình cảm lớn dần lên theo những gì anh đã giúp tôi. Với tôi lúc đó, sự nhiệt tình của một người khác giới giống như phao cứu sinh giữa biển cả mênh mông. Chẳng ai nói với ai, tự chúng tôi cảm nhận tình cảm dành cho nhau, tự chăm sóc và lo lắng cho nhau. Đây có lẽ cũng chính là sai lầm mà sau này tôi đã phải nhận.
Tôi mến anh, rồi thích anh rồi thương, rồi yêu. Nhưng tôi không hề tìm hiểu anh là người như thế nào, đang độc thân, hay đã có gia đình, bạn gái. Chúng tôi cảm nhận sự hạnh phúc khi bên nhau nhưng niềm hạnh phúc đó với tôi mong manh quá. Trong tôi linh cảm anh không thật lòng với tôi nhưng tôi đã không chịu tìm hiểu mà để mối quan hệ càng ngày đi càng xa.
Cuối tuần, tôi thường về Sài Gòn vì ở đây, tôi có những người bạn chân thành. Anh luôn là người đề nghị chở tôi về và đến thành phố, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Tôi đã nghi ngờ anh quen ai trên này nhưng vì nghĩ nếu tôi dành tình yêu cho anh chân thành thì dù anh có quen ai khác, anh sẽ nhìn nhận lại về tôi. Thời gian trôi qua và những điều ngờ vực của tôi mỗi ngày một lớn khi anh lén lút nhắn tin cho những người ẩn danh.
Đêm thứ bảy hôm đó, một đêm tôi không thể quên được. Tôi đã thức đến sáng vì những linh cảm của bản thân mình. Có lẽ tình yêu tôi dành cho anh quá lớn để tôi cảm nhận được những gì đang xảy ra.
Chúng tôi đi làm về, anh rủ tôi đi ăn với mấy người bạn của anh nhưng tôi đã từ chối vì tôi không thích những cuộc nhậu nhẹt (có lẽ anh biết điều này nên anh đã rủ tôi để tôi không có sự nghi ngờ nào về anh). Tôi đã ở nhà một mình, buồn và đợi anh. Đến 22h30, anh nhắn tin bảo anh ghé nhà tôi (vì buồn nên tôi đã không nhắn lại và chắc như những lần trước, dù tôi không đồng ý, anh vẫn qua).
Tuy không trả lời nhưng tôi vẫn đợi. Từng phút đồng hồ trôi qua 23h, 0h vẫn không thấy anh đâu. Lòng tôi như lửa cháy. 1h, 2h, tôi đã thao thức để suy nghĩ miên man. 3h, 4h, tôi không thể chịu đựng được sự tủi hận, tôi bật dậy đi vòng quanh nhà. Tôi đã gấp xong 500 bức thư gửi khách hàng mà anh đã nhờ tôi làm cho đến sáng. Tôi làm và những giọt nước mắt đã rơi. Tôi tự an ủi mình bằng cách làm để trả nợ những gì anh đã dành cho tôi thời gian qua. Dù anh không tốt, dù anh phản bội tôi thì tôi cũng sẽ không oán trách và sẽ từ bỏ tất cả. Tôi đã rơi nước mắt rất nhiều.
Đến 7h30 sáng hôm sau, anh gọi tôi đi ăn. Tôi đã cố gắng bình tĩnh để không mất kiềm chế và hy vọng rằng linh cảm tối hôm qua là sai. Tôi hy vọng để rồi thất vọng. Anh chở tôi đi ăn sáng nhưng anh không ăn. Tôi đã linh cảm đúng nhưng vẫn tiếp tục im lặng.
Hôm đó là ngày anh trực. Tôi đưa anh đi trực rồi rủ một người bạn đi uống cà phê trong lúc chờ đợi anh. Tôi chỉ muốn kiếm một ai đó có thể nghe tôi nói, có thể chia sẻ với tôi câu chuyện tối qua để lòng tôi bớt dày vò. Trưa tôi ra đón anh, anh hỏi tôi có đói không và hẹn tôi chiều về sẽ đưa tôi đi ăn vì bây giờ anh phải đi ăn với vài người bạn và vì tôi nói không đói. Tôi vẫn im lặng và cầu mong lần này anh sẽ không dối lừa tôi. Tôi ở nhà hì hục làm món rau câu nhưng trong lòng không yên. Tôi gọi điện cho anh và bảo tôi muốn ra với anh. Anh đồng ý và hẹn tôi 30 phút nữa nhưng tôi đã không đồng ý và bắt anh về gấp. Anh đã về nhưng không đưa tôi ra ngoài đó.
Mọi chuyện vỡ lở khi hôm sau tôi lấy điện thoại của anh ra xem. Tim tôi đập loạn nhịp, tay tôi cầm chiếc điện thoại không vững, cả mình mẩy tôi rung lên, lồng ngực tôi nghẹn thở, mồ hôi lạnh toát ra. Tôi đã đọc được những dòng tin nhắn trùng khớp với những gì diễn ra trước đó. Anh đã "ăn ngủ" và lừa dối trước mặt tôi với người mà theo lời anh là có hoàn cảnh rất tội nghiệp. Một chị ly dị chồng mà neo đơn, nuôi hai đứa con dại. Thật sự tôi khinh bỉ vô cùng tận. Tôi đã lấy lại bình tĩnh và quyết định chia tay với anh trong sự ôn hòa. Tôi không một lời nặng nhẹ, không trách móc. Tôi không phải là người nhu nhược và dễ dãi, nhưng có lẽ chính cách cư xử cao thượng của tôi đã để anh càng lấn tới. Anh đã không đồng ý chia tay và xin một cơ hội sửa đổi.
Với tôi, lòng bao dung sẵn có và tôi sẵn sàng tha thứ cho tất cả những ai phạm sai lầm với tôi. Tôi đã cho anh thêm một cơ hội sửa đổi. Tôi ra điều kiện anh phải cắt đứt hết liên lạc với những người anh đang có quan hệ bất chính vì trong lúc tôi cầm điện thoại của anh, tôi đã phát hiện ra những điều không hay về anh. Anh đồng ý và xin cho anh một tháng.
Chúng tôi lại vui vẻ và tôi cố gắng quên đi chuyện cũ nhưng niềm tin cho anh đã giảm. Tôi giảm đi tình yêu cho anh, giảm đi sự quan tâm vì tôi đang chờ lời hứa của anh nữa. Nếu tôi dành quá nhiều yêu thương cho anh thì anh không xứng đáng để nhận đươc điều đó nên tôi gượng ép yêu thương trong lòng của mình, để đó và chờ đợi. Ngược với tôi, anh đã có sự thay đổi rõ rệt sau đó. Anh quan tâm tôi nhiều hơn trước, ở cạnh tôi nhiều hơn, yêu thương tôi nhiều hơn (vì trước đó anh rất hững hờ với tôi) và không có những cuộc gặp với người con gái đó nữa. Những sự thay đổi của anh làm tôi vui nhưng điều tôi mong chờ vẫn chưa thấy. Trong lòng tôi vẫn có suy nghĩ nặng nề rằng anh là kẻ phản bội và niềm tin trong tôi vẫn chưa khôi phục.
Rồi tôi phát hiện anh vẫn lẽn lút nhắn tin với cô gái đó với những lời lẽ yêu thương. Họ gọi nhau bằng "chị yêu", "em yêu". Họ thỏa mãn nhau qua tin nhắn. Cái gì cũng có giới hạn và giới hạn chịu đựng của tôi đã hết. Tôi phẫn nộ thì anh lại cho tôi là người quá đáng vì anh đã yêu thương tôi hơn trước mà tôi còn trách móc anh. Tôi đã không chịu đựng được, uất ức và nói những lời tôi không thể kiềm chế. Đã bao lần tôi quyết định chia tay nhưng bất thành vì tôi đã quá yêu anh. Nhưng trong tâm trí tôi không chấp kẻ thứ 3, thứ 4 đó.
Tôi đã từ bỏ sự nghiệp để trở về lại Sài Gòn mong muốn mọi chuyện sẽ khác. Tôi sẽ quên được anh đi dễ dàng hơn. Nhưng không, anh vẫn đeo bám tôi. Anh biết tôi còn yêu anh nên cứ nhắn tin, gọi điện làm lòng tôi không quên được. Tâm trạng tôi rồi bời. Anh nói vẫn còn yêu tôi nhưng anh nhất quyết không cắt liên lạc với những người đó. Xét về nhiều khía cạnh anh là người tốt, là người có trách nhiệm. Còn về khía cạnh tình cảm, chuyện của chúng tôi như vậy, tôi phải làm sao đây? Tôi đã không tìm được cách giải quyết nên mới viết nên những dòng tâm sự này, mong các bạn đồng cảm chia sẻ.
Tôi vẫn yêu em Thời gian làm cho tình yêu của tôi dành cho em càng in hằn trong trái tim tôi. Tôi nhớ rằng trong suốt 7 năm qua em chưa bao giờ nói rằng em yêu tôi hay em có chút tình cảm gì đối với tôi, vậy mà sao tôi vẫn nhớ em? Nhớ như ngày nào, ngày nào đó em là mối tình...