Hạnh phúc muộn của người đàn ông bất hạnh bị heo cắn nát ‘cậu nhỏ’
Bị heo cắn nát &’của quý’ và mất đi 1/3 chiều dài vốn có, anh Thuận rơi vào trạng thái hoang mang tột độ. Chàng thanh niên sống thu mình, tự ti vì mất đi bản lĩnh “đàn ông”. Nhờ tình yêu thương của một người đàn bà lỡ một lần đò, hạnh phúc đã mỉm cười với họ.
Không dám lấy vợ vì bị lợn nái làm hỏng “của quý”
Đó là trường hợp của anh Nguyễn Công Thuận (tên nhân vật đã thay đổi) trú tại Tân An, Long An – người được bác sĩ tái tạo phần da d.ương v.ật bị rách nát, bong tróc te tua, nhìn không ra hình thù. Anh Thuận là một trong nhiều trường hợp được Tiến sĩ Nguyễn Thành Như – Nguyên trưởng khoa Nam học Bệnh viện Bình Dân, TP. HCM phẫu thuật tái tạo lại lớp da bị bong tróc.
Câu chuyện t.ai n.ạn hi hữu này xảy ra trong một lần anh Thuận vào chuồng heo giữ con heo nái nặng cả tạ để phối giống. Trong lúc không để ý và chủ quan nghĩ heo hiền như đất, bất giác anh Thuận thấy “của quý” đau nhói. Hóa ra miệng con heo nái đang ngậm chặt vào “của quý” của anh mặc sức anh tìm kế thoát.
Khi người nhà vào hỗ trợ, con heo nái mới nhả chiếc quần đùi ra nhưng phần “của quý” của anh đã bị nát. Người nhà nhanh chóng đưa anh Thuận đi cấp cứu tại bệnh viện. Các bác sĩ khẩn trương cầm m.áu và băng bó vết thương, tuy nhiên, phần d.ương v.ật bị hư hỏng nặng. “Cậu nhỏ” của chàng thanh niên 24 t.uổi bị rách nát lớp da bên ngoài, buộc các bác sĩ phải cắt bỏ da để tránh n.hiễm t.rùng.
Sau một thời gian điều trị, sức khỏe anh Thuận khá hơn nhưng tinh thần rơi vào hoảng loạn khi biết mình không thể quan hệ t.ình d.ục được vì “của quý” đã hỏng. 24 t.uổi, anh Thuận vẫn chưa từng nếm trải mùi vị tình yêu. Đối với những thanh niên trai tráng như anh, hỏng “của quý’ chẳng khác nào bản án t.ử h.ình về lòng tự trọng đàn ông. Tin tức đồn đại khắp nơi. Nhiều người cùng chơi với anh ngỡ ngàng, bàn tán không ngớt.
“Ngày ở viện về, vì hiếu kỳ, người ta kéo tới nhà tôi rất đông. Không chỉ mất “của quý” mà một bên t.inh h.oàn cũng bị con lợn nái xơi mất, tôi lo lắng sợ giọng nói của mình cũng bị biến đổi. Nỗi sợ hãi, ám ảnh đến mức ngày nào tôi cũng đứng trước gương để tự nói, tự nghe xem giọng nói có bị thay đổi hay không. Rồi người ta lại ngó xem tôi có bị rụng râu, rụng lông chân tay không. Những tháng ngày đó với tôi như cực hình. Bản thân tôi cũng sợ mình thành gã thái giám” – anh Thuận tâm sự.
Khi sức khỏe hồi phục, ngắm lại “bảo kiếm”, anh Thuận thực sự mặc cảm, tự ti. Khi cương lên, “của quý” chỉ còn 5,6 cm. Mất khoảng 1/3 chiều dài so với ban đầu. Không chỉ thế, phần thân d.ương v.ật cũng không được che chắn bởi lớp da như trước mà hoàn toàn là sẹo lồi lõm.
Anh Thuận khép mình trong thế giới cô độc. Anh không còn đi chơi như trước, thậm chí chuyện nói tiếng yêu cũng trở thành xa xỉ. Mặc dù bác sĩ cho rằng còn một bên t.inh h.oàn thì anh vẫn có thể sinh con nhưng Thuận không tin. Anh nghĩ chẳng có người phụ nữ nào dám lấy anh.
Video đang HOT
Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi, năm 28 t.uổi, anh sang Biên Hòa, Đồng Nai làm công nhân sản xuất vỏ hộp kẹo. Tại đây, anh quen chị Vũ Thúy Loan (quê Thanh Hóa). Chị loan vừa l.y h.ôn do hai vợ chồng không có con. Khi nghe bạn bè cùng xưởng làm việc kể về chuyện anh Thuận, chị Loan thấy thương anh vô hạn. Thấy anh Thuận cứ lầm lũi làm lụng, ngại giao lưu, tiếp xúc với người ngoài, chị Loan càng thương anh hơn. Nhiều lần Loan muốn gần gũi trò chuyện với Thuận nhưng đều bị lòng mặc cảm của anh đẩy ra xa.
Một lần chị Loan viết thư tay gửi cho anh Thuận, trong thư chị mong muốn được làm bạn và nói chuyện nhiều hơn với anh. Dù hơn anh Thuận 1 t.uổi nhưng chị Loan vẫn xưng hô anh – em thân tình. Chị kể về cuộc đời bất hạnh của mình rằng chị không thể có con vì mắc chứng co dạ con. Chị kể về đời sống vợ chồng khốn khổ trước kia khi không nhận được sự thông cảm của chồng, bạn bè và gia đình xung quanh. Nỗi cô đơn, buồn khổ của chị từng nếm trải giống như những âu sầu anh Thuận đang trải qua. Chị muốn nói với anh rằng, chị thực lòng quan tâm tới anh, con người anh chứ không phải vì sự tò mò, hiếu kỳ giống như đám đông ngoài kia.
Tìm lại hạnh phúc vợ chồng nhờ phẫu thuật
Tìm lại hạnh phúc vợ chồng nhờ phẫu thuật. Ảnh minh họa.
Từ khi bị t.ai n.ạn, Thuận không dám nghĩ đến chuyện lấy vợ. Khi nghe tâm sự của chị Loan, anh bắt đầu có suy nghĩ về một mái nhà riêng của mình. Anh mạnh dạn trò chuyện và chia sẻ với Loan nhiều hơn. Tình cảm giữa hai người ngày càng gắn bó. Hơn 1 năm sau, anh Thuận cầu hôn chị Loan trong sự chúc phúc của bạn bè cùng công xưởng. Đám cưới của họ vỏn vẹn 6 mâm cỗ. Anh Thuận nhớ “chúng tôi muốn tiết kiệm, mở rộng thì nhiều người đến, họ lại bàn tán, chúng tôi không muốn như vậy”.
Sau khi kết hôn, anh Thuận mở cửa hàng bán hoa quả, chị Loan cũng nghỉ ở xưởng sản xuất hộp bánh kẹo và phụ giúp chồng buôn bán. Nhờ tính tình dễ gần, hoạt bát nhanh nhẹn, cửa hàng của vợ chồng anh Thuận lúc nào cũng nườm nượp khách ra vào. Anh chị cố gắng k.iếm t.iền và chắt chiu để đi làm phẫu thuật thẩm mỹ cho “cậu nhỏ”. Anh Thuận vẫn có thể “chiều” vợ trong chuyện chăn gối nhưng không được như người khác.
Hai năm sau, vợ chồng anh lên TP. HCM khám bệnh. Bác sĩ tư vấn anh có thể làm phẫu thuật kéo dài thêm d.ương v.ật và tái tạo lại đầu d.ương v.ật ở góc độ thẩm mỹ.
Tiến sĩ Như cho biết khi khám cho bệnh nhân, ông đã nghĩ ngay ra cách phẫu thuật kéo dài “của quý” để giúp bệnh nhân dễ dàng tiểu tiện và quan hệ vợ chồng. Các bác sĩ phải cắt dây chằng để kéo dài “của quý” dài ra thêm 3 cm. Thành công của kỹ thuật này là các bác sĩ đã cố định được khoảng cách “rời ra” bằng cách đệm một phần cơ bụng vào giữa vị trí d.ương v.ật và xương mu. Sau đó, bệnh nhân chờ hồi phục phần mổ kéo dài, bác sĩ lại làm phẫu thuật tái tạo lại phần da bị tróc.
Bác sĩ Như cho biết khi xảy ra t.ai n.ạn bị chó cắn hay heo cắn, các bác sĩ thường dùng biện pháp cứu chữa là chôn “tấm thân không còn áo” vào trong bìu để da bìu bám vào bên ngoài. Việc phẫu thuật tách d.ương v.ật và tạo hình được thực hiện sau đó từ 1 – 3 tháng, tuy nhiên trường hợp của bệnh nhân Thuận để quá lâu. Với kỹ thuật điều trị này, hầu hết bệnh nhân được cứu đều phục hồi khả năng sau đó. Tuy nhiên theo các bác sĩ, nếu d.ương v.ật bị tổn thương nặng hơn, tức không chỉ “bóc vỏ”, thì chưa thể nói trước điều gì.
Sau khi phẫu thuật thành công, anh Thuận đi khám về sinh sản làm xét nghiệm t.inh d.ịch đồ, kết quả vẫn có t.inh t.rùng như bình thường. Một bên t.inh h.oàn bị hỏng đã được phẫu thuật đặt t.inh h.oàn nhân tạo vào. Anh chị đang lên kế hoạch sinh con. Buồng trứng của chị Loan tốt, anh chị có thể lấy trứng và t.inh t.rùng thụ trộn bên ngoài rồi làm thụ tinh trong ống nghiệm, sau đó nhờ người mang thai hộ. Kỹ thuật này khá tốn kém và chi phí nhờ người mang thai hộ cao nên anh Thuận sẽ chờ thêm 1 – 2 năm nữa.
Theo Doisongphapluat
Đừng “chôn cất” mình trước t.uổi 30
Tại sao phải phí hoài quãng thời gian tươi đẹp nhất của mình để vội cầm mọi thứ cảm xúc đốt vào đủ chuyện bi quan? Tại sao chưa đi đã bỏ cuộc, chưa mệt đã buông tay?
Đừng nghĩ bỏ cuộc là xong, đừng nghĩ phó mặc tất thảy cho số phận. Đừng nghĩ cứ để mọi chuyện tự diễn ra để rồi chẳng làm gì cả. Đừng để chính bản thân mình, sự lười biếng và e sợ g.iết c.hết toàn bộ hoài bão, đừng vùi mình vào sâu một góc nhỏ để rồi than vãn rằng mình luôn cô độc.
Khi người ta còn trẻ, người ta dễ dàng cảm thấy bản thân đang rơi vào khủng hoảng, người ta dễ dàng buông tay đầu hàng, bỏ cuộc, người ta dễ dàng g.iết c.hết cảm xúc của chính mình, vì quá cô đơn.
Tôi thấy có rất nhiều những người trẻ bây giờ, đang tự tay chôn cất cho bản thân họ ngay cả trong thời điểm thanh xuân phơi phới, ngay cả lúc cần mở rộng lòng ra yêu thương mọi người, ngay cả lúc phải sống mà cháy hết mình như thể ngày mai sẽ c.hết.
Tại sao phải phí hoài quãng thời gian tươi đẹp nhất của mình để vội cầm mọi thứ cảm xúc đốt vào đủ chuyện bi quan? Tại sao chưa đi đã bỏ cuộc, chưa mệt đã buông tay? Tại sao lại không thể trong khi chúng ta hẳn là vẫn đang còn rất trẻ?
Đừng bỏ cuộc, cũng đường buông xuôi, đừng nhốt bản thân mình trong cô đơn quá lâu, cũng đừng khiến cho chính mình phải ôm một vết thương mà ngày ngày liếm láp nó, day dứt về nó, oán hận nó. Bởi vì như thế là lúc bạn đang lãng phí t.uổi thanh xuân của mình vào quá khứ khi nó một đi không trở lại, sợ hãi tương lai sẽ lại tổn thương.
Vòng quay của cuộc đời sẽ rất nhanh, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ vượt ngưỡng 30 t.uổi để trở thành những người chín chắn, trưởng thành hơn. Rồi chúng ta sẽ đau đáu nhớ về quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời mình, nhớ về những gì đã làm được, những lần vấp ngã, đứng lên, đi tiếp, những lần đau khổ, những lần rơi nước mắt. Và mỉm cười.
Nếu quẩn quanh mãi trong bế tắc, một ngày nào đó chúng ta sẽ nghẹt thở mà c.hết. Nếu không thể dũng cảm bước qua những khủng hoảng tự tạo ra, không xác định được con đường mình muốn đi, điều mình nhất định phải thực hiện, chính là lúc bạn đang tự tay chôn cất cho chính mình, ở cái t.uổi vốn lẽ phải làm được nhiều hơn như thế.
Bất cứ ai đều sẽ mang trong lòng một ước muốn nào đó, có thể cao lớn, có thể chỉ bình thường, nhưng là điều chúng ta sẽ đeo đuổi cho đến cuối cuộc đời. Mặc dù đối với một số người nó có thể trốn thật kỹ, ẩn sâu trong lòng, để thử thách bạn một ngày nào đó phát hiện ra. Thì cũng xin đừng vì sự muộn màng đó mà cho rằng mình không có mục đích sống, ngơ ngác giữa cuộc đời mà tìm cách chạy trốn vào trong một cái vỏ dày để cách ly với thế giới.
Ai bắt ép chúng ta phải sống như là chỉ tồn tại? Ai bắt ép chúng ta đối diện với cuộc đời bằng ánh mắt dửng dưng, trái tim do dự, lý trí hời hợt, cảm xúc chẳng còn lại là bao? Cớ sao mà phải đọa đày bản thân mình sớm thế, để chưa hết t.uổi trẻ đã phải nằm im trong một vũng lầy mà chẳng bao giờ nghĩ cách vũng vẫy thoát ra, chỉ chấp nhận và để lún sâu hơn vào trong đó.
Hãy thức tỉnh trước khi quá muộn. Hãy mong muốn làm bất cứ một việc gì, kể cả vĩ đại hay tầm thường, hãy ước mơ, hãy đ.âm đầu vào những con đường trơn dốc, hãy yêu như chưa từng, và hãy sống đúng với con người thật của mình, dẫu cho mọi người có cho đó là lập dị.
Và nên nhớ là, ai cũng chỉ được sống một lần duy nhất mà thôi...
Theo VNE
Càng trưởng thành càng cô đơn Càng trưởng thành, càng cô đơn. Thế nên con người ta đôi khi muốn bé lại, mãi là đ.ứa t.rẻ hồn nhiên, không bao giờ cảm thấy cô đơn, lo sợ cô đơn để rồi thờ ơ với cô đơn. 21 t.uổi, thoát khỏi cái vỏ bọc của gia đình, đến một nơi không bị quản lý, không bị ngăn cản làm những...