Hạnh phúc mỉm cười với cô gái 9 năm ung thư
Trong quá trình điều trị ung thư tuyến ức, chị Diệu Thúy tìm được bến bờ hạnh phúc và đang chuẩn bị mọi thứ cho lễ cưới vào tháng 11.
“Ung thư không phải là dấu chấm hết, trong chặng đường dài ấy, ta sẽ cảm nhận rõ hơn về tình thân, thậm chí tìm được một nửa của đời mình”, chị Diệu Thúy, 29 tuổi, ở Nam Định chia sẻ. Hành trình 9 năm điều trị của chị không chỉ có nước mắt, nỗi đau mà còn có những niềm vui bất ngờ. Chị sẽ tổ chức lễ cưới lần hai với ông xã kém chị 3 tuổi vào tháng 11.
Diệu Thúy lập gia đình lần đầu lúc 18 tuổi, nhưng chia tay hai năm sau đó, khi đang mang thai đứa con đầu lòng. Con tròn một tuổi, chị phát hiện khối u ở ngực. Người nhà đưa chị đến bệnh viện tỉnh kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán u mỡ.
Một năm sau, chị có dấu hiệu khó thở, ho ra máu, chảy máu chân răng, kiểm tra tại một phòng khám tư ở Hà Nội, bác sĩ bảo khối u có vấn đề nhưng không có kết luận rõ ràng. Quá lo lắng cho con gái, bố chị đưa con sang Singapore tìm bệnh.
Sau các xét nghiệm và sinh thiết, bác sĩ bảo hai bố con đi đâu đó cho khuây khỏa. Dạo ngắm cảnh xong rồi trở lại phòng khám, bác sĩ nói chị chờ bên ngoài, ông muốn gặp riêng người bố.
“Linh cảm trong tôi biết có điều không hay. Bố là người mạnh mẽ nhưng khi bước ra khỏi phòng, gương mặt ông rất buồn. Ngồi xuống cạnh tôi, sau một hồi vòng vo, bố nói &’con bị ung thư rồi, ung thư tuyến ức đã bén rễ vào xương’. Tôi lại rất bình tĩnh vì bản thân cũng mơ hồ cảm nhận được bệnh tình của mình trước đó”, chị Thúy nhớ lại.
Tuyến ức là một cơ quan nhỏ nằm ở phần ngực, phía dưới xương ức. Đây là bộ phận sản xuất ra một loại tế bào bạch cầu để bảo vệ cơ thể khỏi các bệnh nhiễm trùng. Ung thư tuyến ức là bệnh hiếm gặp, chỉ chiếm 30% trường hợp các u trung thất trước ở người lớn và 15% các u trung thất trước ở trẻ em.
Diệu Thúy và bố lúc sang Singapore khám bệnh. Ảnh: NVCC
Diệu Thúy là con gái duy nhất trong gia đình, mọi thứ đều dồn cho chị trị bệnh. Bác sĩ chỉ định truyền tổng cộng 30 toa hóa chất và xạ trị, bố và cô ruột chia nhau sang Singapore chăm sóc, mẹ thì ở nhà giúp chị nuôi con.
“Vô thuốc, tóc rụng, da xanh xao, đôi lúc nhìn vào gương thấy sợ chính mình”, chị Thúy nói. Cô gái trẻ giờ đây mới cảm nhận hết tình cảm thiêng liêng của hai tiếng “gia đình”. Thêm vào đó, nỗi nhớ con da diết nơi đất khách, tất cả là động lực giúp chị chiến đấu với bệnh tật.
Một năm sau, chị xin về Việt Nam và tiếp tục truyền thuốc tại bệnh viện K. Chị tự học cách trang điểm, đội tóc giả, tự tin bước ra ngoài gặp gỡ bạn bè. Đây cũng là lúc chị gặp Xuân Trường, cả hai cùng nảy sinh tình cảm. Trường nhỏ hơn chị 3 tuổi, anh làm việc ở Hàn Quốc, về Việt Nam thăm gia đình. Không giấu bệnh tình, chị khuyên anh từ bỏ tình cảm nhưng anh không đồng ý.
Video đang HOT
Năm 2013, chị mổ cắt bỏ xương ức, Trường ở Hàn Quốc nhưng luôn gọi điện động viên, rồi thu xếp về Việt Nam chăm sóc chị. Sau năm năm yêu nhau, anh chị quyết định tiến đến hôn nhân.
“Ban đầu, gia đình anh cũng ngăn cản vì tôi từng lập gia đình, có con, lớn tuổi hơn, lại mang bệnh trong người. Gia đình tôi cũng vậy, khuyên can, sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Nhưng vượt trên tất cả, hai bên gia đình cũng thương yêu, chấp nhận. Chúng tôi đã đăng ký kết hôn tháng 10/2016, tháng 11/2017 sẽ tổ chức đám cưới”, chị Thúy hạnh phúc kể.
Diệu Thúy và chồng sắp cưới. Ảnh: NVCC
Chị Thúy cho biết, sức khỏe hiện đã ổn định sau 9 năm bị ung thư, dự định sau khi kết hôn sẽ sinh con. Chồng chị cũng đã về Việt Nam làm việc. Giờ đây, thay vì đi cùng bố trong những lần tái khám, chị đã có một nửa yêu thương đồng hành.
“Hãy mạnh mẽ, đừng bao giờ bỏ cuộc, hạnh phúc sẽ mỉm cười”, chị đúc kết.
Theo VnExpress
Tai nạn khuôn mặt biến dạng nên bị bạn trai bỏ, cô gái ra sông tự tử
Cô vừa muốn chết, nhưng nụ cười, cử chỉ của chàng trai này lại khiến cô cảm thấy vui trở lại. Cô đưa tay sờ lên vết sẹo trên mặt mình. Không lẽ chỉ vì hai vết sẹo này mà cô muốn chết hay sao? Cô ngốc nghếch quá.
Cô và Hải đã có với nhau một tình yêu thật đẹp. Ai cũng nghĩ rồi cả hai sẽ sớm thành một đôi thôi. Chính bản thân cô cũng tin như vậy bởi cô chưa từng thấy ai chiều chuộng, nâng niu, yêu thương cô như vậy. Hải thường nói với cô:
-Em xinh đẹp lắm! Anh thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này!
Cô sung sướng đến quên cả thời gian khi được Hải ôm chặt trong vòng tay. Ngày nào đi qua tiệm váy cưới, nhìn chiếc váy cưới lộng lẫy treo ở đó, cô lại bật cười khúc khích. Cô tin mình sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất khi diện lên mình chiếc váy đó. Vậy mà cô đâu có ngờ...
Rầm...
Cô thấy người mình bị nhấc bổng lên rồi đập mạnh xuống đất sau cú va chạm. Cả người ê ẩm thôi, nhưng khuôn mặt cô thấy nó đau rát, cảm giác như từng mảng thịt bị xé rách. Cô kêu cứu thều thào rồi ngất lịm.
Tỉnh dậy, cô chẳng nhấc nổi người lên. Theo thói quen, cô đưa tay sờ lên mặt thì mặt cô được quấn băng kín mít. Chuyện gì đã xảy ra với khuôn mặt của cô rồi. Chợt nhớ ra, cô thảng thốt gọi tên anh. Cô bật khóc khi anh lại gần, vỗ về lấy cô:
-Mặt em... - Cô nức nở
-Em yên tâm, bác sĩ nói tháo băng sẽ không sao?
Nhưng trong cô vẫn dấy lên dự cảm không lành. Để rồi...
Cô hét lên khi nhìn vào gương. Hai vết sẹo dài khiến cho khuôn mặt thanh tú của cô biến dạng. Cô ném mạnh chiếc gương vào tường, khóc nức nở. Anh vừa nhìn thấy cô cũng ấp úng:
-Anh có chút việc, anh về trước. Em ở lại dưỡng bệnh cho tốt nhé! Mai anh lại vào.
Nhìn anh rời đi vội vã, cô hiểu, tình yêu đang rời xa cô nhưng cô vẫn tin vào thứ gọi là chân thành. Cô đâu ngờ:
-Mình chia tay đi! Em... Xấu qúa!
Cô bật cười ngây ngốc trước lời anh nói. Cô gật đầu bởi cô hiểu lúc này, bản thân cô chẳng có gì có thể níu kéo được anh ngoài tình yêu 3 năm và một khuôn mặt biến dạng.
Ảnh minh họa
Những ngày sau đó là những tháng ngày tồi tệ nhất cuộc đời cô. Mỗi lần nhìn vào gương cô đều khóc rồi cô không dám soi gương, gương trong phòng đều bị cô đập bể hết cả. Cô nhốt mình trong phòng, tự gặm nhấm nỗi đau khổ. Ông trời sao lại lấy đi của cô tất cả những gì đẹp nhất như vậy. Tình yêu, nhan sắc, cô thành kẻ trắng tay. Còn gì có thể níu kéo cô lại với cuộc sống này đây. Cô muốn chết.
Cô như người dại, lang thang ra bờ sông gần nhà. Cô muốn tự tử. Chắc chỉ có cái chết mới có thể giải thoát được cô khỏi những đau khổ hiện tại. Cô bước dần xuống làn nước lạnh buốt kia với khuôn mặt xấu xí, vô cảm. Bất chợt cô dừng lại, ánh mắt nheo nheo, hướng về phía trước. Hình như có người bất tỉnh đằng trước. Cô vốn là một y tá, trước đó công việc của cô là cứu người, tự nhiên bản năng thôi thúc, cô quên mất cả việc mình đang muốn chết, cô lao nhanh đến gần người đó.
Một cậu thanh niên, nhìn quanh cô đoán cậu ta đi câu, chắc vấp chân nên bị ngã bất tỉnh. Cậu ta còn thở, cô bình tĩnh sơ cứu. Nhìn anh ta từ từ mở mắt, cổ mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm. Rồi chợt nhớ ra điều gì, cô nhanh chóng lấy tay che mặt. Khuôn mặt của cô sẽ khiến anh ta sợ hãi thì cô bất ngờ khi anh ta nói:
- Cô là cô gái xinh đẹp nhất tôi từng gặp!
Cô có nghe nhầm không vậy? Khuôn mặt cô thế này mà anh ta nói cô xinh đẹp hay sao chứ?
-Anh mới bị ngất còn yếu, cho tôi số người nhà của anh, tôi sẽ gọi họ tới đón anh về! Và anh đừng nhìn tôi nữa vì tôi rất xấu xí!
Cô nói mà miệng đắng lại.
-Cô không xấu, đó là lời thật lòng của tôi. Cô vừa cứu tôi, cô chính là người con gái đẹp nhất trong mắt tôi. Con gái xinh đẹp ở tâm hồn chứ đâu phải do bề ngoài hả cô? Cô sẽ không từ chối lời cầu hôn của tôi chứ?
-Anh muốn cưới tôi!
-Nếu em thấy anh vội vàng, hãy cho anh thêm thời gian!
Cô ngạc nhiên khi anh ta xưng hô với cô ấm áp như vậy? Chẳng lẽ có gì sai sót ở đây hay sao? Cô vừa muốn chết, nhưng nụ cười, cử chỉ của chàng trai này lại khiến cô cảm thấy vui trở lại. Cô đưa tay sờ lên vết sẹo trên mặt mình. Không lẽ chỉ vì hai vết sẹo này mà cô muốn chết hay sao? Cô ngốc nghếch quá. Tại sao cô phải đau khổ vì thứ tình yêu nhạt nhẽo Hải mang lại cho cô. Cô cảm ơn chàng trai cô vừa cứu mạng vì anh ta cũng đã vừa cứu cô. Mặc kệ lời anh ta nói có là thật hay không, cô sẽ vẫn sống vui, sống khỏe và biết đâu, tình yêu đích thực sẽ mỉm cười với cô lần nữa vì chàng trai khi nãy, đang bước theo cô mỉm cười rạng rỡ.
Linh Đan/ Theo Thể thao xã hội
Thất tình không hề đáng sợ Trái tim chằng chịt vết xước, niềm tin tan tành tựa thủy tinh đâm cứa sâu thật sâu thì sau tất thảy thương tổn ấy, em sẽ được hạnh phúc thôi... Cuộc đời có niềm vui thì ắt nỗi buồn cũng rất nhiều (Ảnh minh họa: Nguyễn Duy Dương) Tôi thương em, cô gái nhỏ với nụ cười chất chứa hàng vạn nỗi...