Hạnh phúc luôn ở quanh ta
Tôi và anh học cùng từ nhỏ, đến năm cuối cấp 2 chúng tôi bắt đầu để ý và viết thư cho nhau.
Chúng tôi ở nông thôn mà thời ấy yêu đương ở tuổi học trò là điều tối kị. Chuyện vỡ lở ra khi một bạn học cùng lớp cướp lá thư tôi viết cho anh mà chưa kịp đưa. Sau đó là những lời đàm tiếu và những chuyện mà người đã cướp thư của tôi dựng lên, tôi như một kẻ tội đồ. Anh cũng im lặng và chúng tôi không dám nói chuyện, hỏi han gì nhau nữa.
Tôi chịu đựng như thế và lao vào ôn thi tốt nghiệp cấp II (lớp 7). Kết quả thi của tôi không tồi và tôi được tuyển thẳng vào cấp III (lớp 8), còn anh cũng thi đỗ. Tôi cũng không nhớ là các bạn cùng học lớp 7 có ai trượt tốt nghiệp không nhưng nghỉ học gần hết, cả lớp chỉ còn lại 5 người đi học tiếp, trong đó có tôi và anh. Năm học lớp 8 anh học cùng trường với tôi nhưng khác lớp, thi thoảng tôi mới nhìn thấy anh, có lần giáp mặt anh chỉ hỏi tôi xã giao thôi, sau đó thì anh chuyển trường.
Mọi chuyện lắng xuống, tính tôi sôi nổi, nghịch ngợm và vô tư trở lại. Một buổi chiều muộn tôi đi bộ ở trường về thì anh cũng ở trường về, chúng tôi đứng lại nói chuyện một lúc và tôi cảm nhận được anh vẫn yêu tôi, nhưng rồi chúng tôi cũng không liên lạc gì nữa. Thi đỗ tốt nghiệp cấp 3 thì cả tôi và anh đều trượt đại học, chúng tôi đi học ôn thi lại nhưng gia đình tôi không đủ tiền cho tôi đóng học phí, tôi đành bỏ về nhà tự ôn, có lẽ anh không biết điều đó mà tôi viết thư cho anh nói rằng tôi sẽ đi bộ đội. Sau đó anh cho tôi mượn sách và tôi đã quyết tâm học.
Ban ngày tôi đi làm ruộng của hợp tác xã, tối về thắp đèn dầu (mà là dầu madut-dầu máy) để học. Tôi học vì tình yêu của tôi. Bố mẹ anh là công chức nhà nước, tôi không học thì lấy anh thế nào được và tôi vẫn cảm ơn cuộc đời có anh thì tôi mới có ngày hôm nay. Tôi thi đỗ đại học Sư phạm, còn anh thì không đỗ và anh học trung cấp. Mãi sau này tôi mới nghĩ lại tại sao ngày ấy tôi không giúp đỡ anh để anh học tốt hơn. Biết tôi đỗ Đại học anh đến nhà tôi và chính thức nói lời yêu tôi.
Chúng tôi yêu nhau suốt những năm tôi học ở Hà Nội (từ 1979-1983). Ngày tôi mới đi học anh gửi cho tôi cả đôi giày, đôi tất để tôi học quân sự, chia cho tôi từ những tập nháp (là những bệnh án, đơn thuốc của năm cũ- bố mẹ anh làm nghề Y), đến gói thuốc đánh răng bột, từ cái bóng điện đến những viên thuốc mà cô bạn cùng phòng tôi phải phát ghen với tôi.
Tôi yêu và nhớ anh vô cùng nhưng những năm sau tôi không còn cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi vì thế mà tôi luôn giận dỗi. Rồi ngày ra trường của tôi cũng đến (năm 1983). Nhà trường không phân công công tác mà cho giấy giới thiệu để tự tìm nơi công tác, nhà tôi nghèo nên tôi không liên hệ được. Tôi lại ở nhà làm ruộng. Còn anh đi làm ở đâu cũng không cho tôi biết. Đến tháng 9 âm lịch năm 1983 (tôi nhớ vì tôi đi hội Chùa Keo về) tôi nhận được thư của anh. Sau đó tôi lên thăm anh.
Anh vẫn “giữ” cho tôi và chúng tôi vẫn “như thế”, không vượt quá giới hạn. Tuy nhiên cảm xúc dâng trào cả anh và tôi đều không làm chủ được nên đã ….(chỉ bên ngoài thôi), thế mà tôi lại có thai. Trời đất như sụp dưới chân tôi, tôi xơ xác. Ngày đó tôi không hiểu tại sao tôi lại có thể có thai vì thật ra anh chưa đi sâu vào trong tôi. Tôi đã định nói thật với bạn anh đang học năm thứ 5 Đại học Y để nhờ phá thai. Nhưng rồi lại sợ, sợ đau, sợ lộ, sợ tai biến… khỏi phải nói tôi hoang mang đến mức nào, công việc chưa có mà lại ở nông thôn … Tôi cũng không cho anh biết vì trong lá thư cuối cùng anh viết cho tôi có câu: “Nếu em không về được TB thì anh xin vẫy tay đó… “. Tôi đã đến nhà bạn tôi và nói chuyện với mẹ bạn và mẹ đã giúp tôi sinh nở.
Sau đó, tôi đã bó con trai tôi trong bụng để tiếp tục che dấu thiên hạ. Đến khi sinh ra con trai tôi chỉ được hơn một kg, tôi ân hận quá, nhưng rất may là cháu khỏe mạnh không bị sao. Nhưng quả thật ngày đó tôi còn quá trẻ con và không hiểu biết nên mới làm như vậy. Lậy giời là bây giờ cháu đã trưởng thành và to lớn như bất kỳ chàng trai nào.
Video đang HOT
Tôi lấy lí do đi liên hệ công tác để vắng nhà cho bố mẹ tôi yên tâm. Sau đó tôi về trường Đại học Sư phạm xin đi đạy học ở vùng biên giới, gần nhà bạn tôi để có điều kiện thăm con. Bấy giờ lương giáo viên chúng tôi chưa đủ ăn nói gì đến việc nuôi con, tôi nhờ cậy mẹ của bạn và chính vì vậy khi chồng tôi bây giờ nói yêu tôi thì mẹ bạn đã khuyên tôi lấy anh ấy, dặn tôi giấu con để mẹ nuôi cho và tôi đã nghe theo. Mẹ đã sinh ra tôi lần nữa.
Tôi nói với chồng tôi về mối tình đầu của mình. Chồng tôi bảo chỉ yêu và lấy con người hiện tại của tôi, anh không bận tâm về quá khứ và không biết tôi có con riêng. Có lần tôi kể câu chuyện của bạn tôi (chính là của tôi) với chồng tôi xem anh ấy phản ứng thế nào thì chồng tôi bảo: Đứa con riêng về sẽ làm khổ người chồng vì đã trót giấu rồi. Và tôi cũng không sao nói thật được với chồng mình.
Năm tháng trôi đi biết bao biến cố của cuộc đời, với sự giúp đỡ của mẹ và vợ chồng bạn tôi, với cá tính mạnh mẽ tôi đã vượt qua tất cả. Tôi đã không sợ bất kỳ một điều gì, và chồng tôi chắc dù anh không vui nhưng cũng đã tha thứ cho tôi. Con trai của tôi đã có gia đình, mỗi khi nhắc lại những chuyện đã qua con tôi lại ôm cổ mẹ: mẹ không dũng cảm thì làm sao có con bây giờ. Đó là niềm hạnh phúc vô giá của mẹ con tôi. Vợ chồng tôi sống hạnh phúc, tôi có hai con gái nữa, một cháu là giảng viên Đại học đã lấy chồng, còn một cháu học đại học năm thứ ba. Tôi vẫn sống sôi nổi và vui ve như ngày nào.
Tôi nghĩ rằng, tôi đã sống tốt vì tôi có mối tình đầu lãng mạn và sóng gió. Trước kia tôi sống và học tập tốt để lấy anh, khi chia tay rồi tôi sống và công tác tốt để anh biết rằng tôi không gục ngã trước bất kì khó khăn gian khổ nào và con trai tôi là kết quả mối tình đầu của tôi. Tôi cũng đã không ân hận vì ngày đó không nói cho anh biết về con trai, bởi tôi nghĩ rằng cuộc đời này có chữ duyên thôi không đủ mà còn chữ phận. Chúng tôi có duyên nhưng không có phận nên chẳng thể đến với nhau. Và tôi cũng ơn trời đã cho tôi gặp được một người chồng tốt. Anh đã yêu thương tôi với tất cả những gì tôi có.
Kết thúc câu chuyện, tôi cũng phải nói với các bạn trẻ rằng hãy cố gắng giữ gìn, tôi cũng phải mất nhiều nước mắt lắm và là người cực kì may mắn mới có một kết thúc có hậu như vậy và nếu (lại nếu) bất trắc xảy ra hãy sống tích cực để mọi việc tốt đẹp hơn. Tất cả đó là sự chấp nhận và vươn lên, bạn sẽ tìm đươc hạnh phúc, vì hạnh phúc chỉ ở đâu đó quanh chúng ta, nếu tìm sẽ thấy phải không bạn?
Theo Eva
Hội chứng chạy trốn hôn nhân
Em là người sôi nổi. Em mê những cuộc vui nên bất cứ buổi họp mặt bù khú nào, bạn bè chỉ cần alô là em ào chạy tới. Song, có một nơi đông vui mà em không thích đến. Đó là đám cưới.
Chỉ đơn giản vì em ghét trả lời: "Cái X, Y cưới rồi. Còn mày chừng nào lên xe hoa?".
Ờ, thì chừng nào... có nhiều tiền, chừng nào mua được nhà riêng, chừng nào lương tăng gấp đôi để khỏi ăn bám bố mẹ... Em hay trả lời bâng quơ cho xong những câu hỏi kiểu ấy. Em cũng đôi lần hẹn hò, yêu đương.
Nhưng mỗi khi anh nào mở lời: "Này em, anh muốn quan hệ của mình tiến xa hơn", em bỗng thấy lạnh người.
Vấn đề nghiêm trọng đây. "Em nghĩ mình cần thêm thời gian để hiểu nhau hơn" - câu từ chối cũ rích nhưng luôn hữu hiệu.
Gắn bó với ai đó cả đời thật là điều quá sức tưởng tượng. "Phải chi lấy chồng như mua hàng trong siêu thị, được quyền đổi hoặc trả lại" - em hay đùa với đám bạn như thế và lần nào cũng nhận được vỏn vẹn một từ: "Hâm".
Lấy chồng, động từ ấy em chỉ muốn dời nó về tương lai xa tít. Đơn giản vì em sợ...
Em sợ bị lọt thỏm trong vòng vây đường gạo mắm muối. Em sợ thành mụ đàn bà đầu xù tóc rối cả ngày léo nhéo mắng con, la chồng. Em sợ tiếng "mẹ ơi, mẹ à" của lũ con nheo nhóc làm át nhạc Trịnh du dương. Em sợ vướng vào những khổ tâm giằng xé giữa bên chồng bên vợ.
Và em sợ mỗi cuối tháng ngụp lặn trong biển hóa đơn: tiền điện tiền nước, tiền gạo, tiền gas, tiền xăng xe, tiền thôi nôi, đám tiệc...
Cái list càng dài, đồng lương của em càng "suy dinh dưỡng" trong khi bão giá thì tăng.
Cho nên em đúc rút một công thức và xem đó như "thành tựu" của đời mình: "lấy chồng = rước khổ".
"Độc thân vui tính" chẳng tốt quá sao, cuộc sống như được "vô trùng", được cách li khỏi con vi - khuẩn - âu - lo.
Cho đến hôm rồi, khi nhận thiệp hồng của nhỏ bạn thân. Em hỏi đám cưới chuẩn bị được gì rồi?
Bạn bảo chỉ chụp vài tấm hình cưới, chọn phóng to 700 ngàn/tấm, mướn một bộ váy cưới 600 ngàn, 200 thiệp mỗi tấm chỗ quen lấy một ngàn bảy... Đơn giản. Bình dị.
Em thoáng ái ngại. Một tương lai thiếu hụt có thể đoán trước. Vậy mà mắt bạn vẫn ngời ngời hạnh phúc. Cho đến khi... em đi ăn kem với chị bạn. Chị huyên thuyên kể về chuyến đi công tác nước ngoài. Hai chị em tíu tít. Rồi giọng chị bỗng trầm xuống khi thấy đôi vợ chồng trẻ bế bé gái xinh xinh bước vào quán.
Câu chuyện bỏ nửa chừng. Ly kem tan chảy. Chỉ có ánh mắt chị nhìn đứa bé, vừa có cái gì da diết, lại vừa như thèm thuồng. Ánh mắt của người phụ nữ ở lứa tuổi "băm" bị vây bủa trong mớ ngổn ngang học hành, công việc vẫn chưa tìm được cho mình chút hạnh phút riêng.
Và cho đến khi... em soi gương. Giật mình. 27 tuổi. Nhanh thật. Mới ngày nào còn mười chín đôi mươi. Nụ cười em chưa viền những nếp nhăn nhưng hình như sách báo nói đã bắt đầu lão hóa.
Thoáng rùng mình. 10 năm nữa em sẽ như thế nào? Những cuộc hẹn hò bù khú khép lại. Bạn bè dần xa vì ai cũng bận bịu công việc, gia đình. Lúc đó em còn lại gì? Chắc còn ánh mắt.
Ánh mắt của chị. Một ánh mắt khắc khoải, day dứt và chất chứa bao khát khao thầm kín. Và chợt nhớ ánh mắt của bạn.
Lạ thật. Một người hăm hở vì được "rước khổ", một người đau đáu vì chưa được "khổ"...
Ngày thường, cửa sổ nhà em luôn đóng im ỉm để né mớ âm thanh hỗn độn từ hàng xóm. Nhưng đêm nay em mở toang cho gió thiên nhiên ùa vào. Một không khí thật khác. Nó không mát lạnh đến tê người.
Cũng chẳng phải không mùi, không vị như cái không khí được tỏa ra từ máy điều hòa có bộ lọc ion hiện đại. Nó đem theo hơi mát của những nụ cười và cả cái oi nồng của những bực dọc, cáu gắt giữa cuộc đời thường nhật. Nó đủ đầy hương vị cuộc sống. Thật trong lành, dễ chịu. Thì ra cuộc sống không bao giờ là một môi trường chân không được "vô trùng".
Nên hạnh phúc không phải là khi em được miễn nhiễm khỏi mọi muộn phiền. Hạnh phúc chính là lúc em tìm thấy niềm vui dù nhỏ nhặt trong bộn bề những âu lo.
Theo Thế Giới Phụ Nữ
Tình yêu đi mượn Chẳng biết phải làm gì hơn để thu hút thêm tình cảm của Chi, Sơn chợt nảy ra ý định sẽ chiều lòng người đẹp bằng cách... tìm một kẻ thứ ba. Chi là cô gái xinh đẹp, sôi nổi mà bao chàng trai mơ ước. Bởi vậy, được trở thành bạn trai của nàng là điều Sơn thầm hãnh diện. Anh cố...