Hạnh phúc khi yêu gái “mất zin”
Có thể với nhiều người đó là ngu ngốc nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc khi yêu.
Chắc mới chỉ nghe điều này nhiều người nghĩ tôi bị… hâm. Ở đời, làm gì có người đàn ông nào lại “chê” những cô trinh nữ. Ấy vậy mà tôi lại sợ. Bây giờ, nếu cho tôi lựa chọn yêu một trong hai người, cả hai đều tốt, đều tử tế nhưng cô “còn”, cô “mất”, có lẽ tôi sẽ lui về chọn cô đã là “đàn bà”. Tôi sợ cái trách nhiệm tày trời khi yêu một cô gái còn trinh nguyên.
Hiện tại, tôi đang tìm hiểu và yêu một cô gái. Cô ấy đã từng yêu và đánh mất cái ngàn vàng với người tình cũ. Có thể với nhiều người khi biết điều đó họ sẽ cảm thấy sốc, cảm thấy không chấp nhận được vì bạn gái không còn trong trắng khi đến với mình. Nhưng với tôi, tôi đã thở phào nhẹ nhõm khi biết điều đó. Vì tôi hiểu rằng, quan trọng là con người của cô ấy hiện tại, còn quá khứ đã qua rồi. Và tôi cũng không còn phải trăn trở về những áp lực, về cái trách nhiệm của một người đàn ông tử tế khi yêu một cô gái… còn trinh.
Tôi trân trọng bạn gái mình, tôi thấy cô ấy tốt và tôi hài lòng về mọi điều. Mấy người bạn của tôi thường nói tôi ngốc khi từ chối những cô gái mới lớn, chưa mảnh tình vắt vai để gắn bó với một cô đã từng “yêu sâu đậm”. Nhưng chỉ có tôi mới hiểu vì sao tôi làm thế. Tôi thực sự cảm thấy sợ và mệt mỏi nếu như tôi yêu một người con gái còn trinh. Vì nếu cuộc tình đó không thành, tôi sẽ bị ám ảnh cả đời về việc đã “cướp đi cái ngàn vàng” của cô ấy.
Cách đây 7 năm, tôi đã từng yêu một cô gái. Đó là mối tình đầu của cả hai chúng tôi. Hai đứa lớn lên cùng nhau, học cùng lớp. Có thể nói đó là một tình yêu đẹp, đầy đam mê và rực lửa. Tất nhiên, cũng giống như nhiều đôi trai gái khác, khi cảm xúc dâng trào, chúng tôi đã không kiềm chế được bản thân mình. Hai đứa đã đi quá giới hạn. Lúc đó, tôi cũng xác định sẽ cưới cô ấy vì tôi hiểu hành động của mình có nghĩa là như thế nào.
Nhưng rồi chúng tôi bắt đầu cãi nhau, giận dỗi và mâu thuẫn. Những trận cãi vã nhiều tới mức chúng tôi sợ phải gặp nhau. Mỗi lần cãi nhau, cô ấy đều trách cứ tôi nếu tôi không chịu làm lành. Cô ấy gọi tôi là gã Sở Khanh chỉ vì tôi đã cướp mất đời con gái của cô ấy để rồi bây giờ không coi cô ấy ra gì. Thực sự trong lòng tôi hoàn toàn không nghĩ vậy. Chính sự khác biệt trong tính cách làm chúng tôi bất đồng chứ không chuyện giờ cô ấy đã không còn gì.
Có thể với nhiều người đó là ngu ngốc nhưng tôi cảm thấy thanh thản và nhẹ lòng khi yêu (Ảnh minh họa)
Tôi đã bị khủng hoảng vì cô ấy luôn đặt lên tôi những áp lực mà tôi không dám thoát ra. Tôi biết chúng tôi không hợp nhau trong tính cách và khó lòng mà hạnh phúc nếu cưới nhau. Nhưng tôi không dám chia tay vì tôi sợ cô ấy sẽ đau khổ, tôi sợ cái từ khắc nghiệt mà người ta sẽ gán cho tôi: “Thằng Sở Khanh” khi tôi đã là người hưởng cái quý giá nhất của cô ấy mà không biến cô ấy thành cô dâu của cuộc đời tôi.
Video đang HOT
Chưa bao giờ tôi hối hận vì mình đã cướp đi đời con gái của cô ấy như vậy. Tôi chỉ ước giá chúng tôi yêu nhau bình thường thì giờ đây trước những điểm không hợp này, chúng tôi có thể thoái mái đường ai nấy đi. Nhưng vì tôi đã lấy đi tất cả nên giờ tôi phải có trách nhiệm với việc đó. Cô ấy sẽ ra sao khi lấy chồng mà không còn trong trắng? Tôi không còn yêu nhưng tôi cần phải có trách nhiệm… Những thứ trách nhiệm đó kinh khủng vô cùng.
Thế rồi cuối cùng chính cô ấy là người quyết định chia tay. Tôi đã cho cô ấy quyền tự quyết và cô ấy vẫn lựa chọn như thế. Chia tay cô ấy rồi, được giải thoát khỏi những áp lực và trách nhiệm nhưng tôi vẫn thấy rất khổ tâm, cảm thấy mình có lỗi. Đặc biệt khi cô ấy lấy chồng, cô ấy bị chồng đánh đập chỉ vì không còn trong trắng là lúc tôi bị khủng hoảng cực độ. Tôi có cảm giác mình như một gã tội đồ, một kẻ gây ra tội với đời một cô gái.
Phải rất lâu sau, khi cô ấy ly hôn chồng và tái hôn với một người đàn ông chết vợ khác, gia đình được coi là tạm ổn tôi mới có thể bình tâm lại. Nhưng suốt những năm tháng qua, cuộc tình đó chưa lúc nào thôi nhắc nhở tôi về cái trách nhiệm yêu một cô gái còn trinh. Vì thế mà tôi sợ.
Yêu nhau, khó mà tránh được cảm xúc thăng hoa, không kiểm soát được mình. Khi ấy, hai người hòa vào làm một. Nhưng chẳng có gì chắc chắn là sự gắn bó đó sẽ đi tới cùng. Cuộc sống với nhiều biến động và nếu như có gì bất trắc xảy ra, hoặc hai người không hợp nhau thì việc chia tay một cô gái mà mình từng lấy đi thứ quý giá nhất của cô ấy khó khăn hơn rất nhiều. Tôi sợ phải đối diện với điều đó. Vì vậy mà ngày hôm nay, tôi lựa chọn cho mình một người đã là đàn bà. Có thể với nhiều người đó là ngu ngốc nhưng tôi cảm thấy thanh thản và nhẹ lòng khi yêu.
Nếu một ngày nào đó vì lí do nào đó chúng tôi không hợp mà chia tay, tôi cũng không bị dằn vặt khi đã có những phút giây “thân mật” với cô ấy. Nói như vậy không có nghĩa là tôi chỉ cần yêu cô gái đã “mất” vì không xác định cưới họ. Đó là tôi chỉ dự phòng khi có tình huống xấu xảy ra mà thôi.
Quả thực, sau một lần yêu cô gái còn trong trắng, lấy đi của cô ấy cái “ngàn vàng”, giờ đây, tôi hạnh phúc khi yêu một cô gái đã “mất zin”.
Theo VNE
Anh dám bỏ tôi để theo con mắm đó
"Anh nói thiệt, nếu em không thay đổi thì chắc là... ở giá luôn quá. Đàn bà con gái gì mà không có một chút duyên...". Mỗi lần nghĩ tới câu nói của Hưng là tôi thấy tức nghẹn.
Anh ta đã chẳng từng là người đầu tiên, là người đã lấy mất đời con gái của tôi đó sao? Thế sao hồi đó anh không nói tôi vô duyên?
Càng nghĩ, tôi càng hận. Tôi và Hưng yêu nhau khi chúng tôi học năm cuối cùng ở đại học. Khỏi phải nói, anh ta đã đi mòn đường, chết cỏ thế nào mới được tôi nhận lời. Chẳng cần ai nói tôi cũng biết là mình xinh đẹp, giỏi giang bởi nếu không giỏi, sao tôi luôn đứng đầu lớp? Luận văn tốt nghiệp của tôi, có thầy trong hội đồng giám khảo chấm 10 điểm vẫn còn thấy hẹp. Vậy thì cái chuyện Hưng được tôi nhận lời yêu quả là một vinh hạnh, thế mà anh chẳng biết hưởng phúc, ra trường lại chủ động nói chia tay...
Cũng phải gần 10 năm rồi tôi mới gặp lại Hưng. Anh đã có vợ con đề huề. Mà vợ anh là ai kia chứ, chính là Ngọc Lan, con nhỏ bạn học cùng lớp ngày xưa; con nhỏ nghèo nhất, quê mùa nhất, đến đi ăn nhà hàng mà cũng không biết, ngu đến nỗi lấy cái khăn ăn lau mặt rồi còn khen thơm.
Tôi nhớ lần đó lớp tổ chức liên hoan chia tay. Mọi người góp tiền để ăn tiệc ở một nhà hàng tầm tầm chứ không phải thuộc loại sang, thế mà nghe nói nhỏ Ngọc Lan không có đủ tiền để đóng vì lúc đó mẹ nó đang bệnh nằm bệnh viện. Tôi tưởng là không có nó, ai dè giờ chót thấy nó lù lù xuất hiện cùng anh lớp trưởng.
Thật lòng, trong lớp tôi rất ghét Ngọc Lan bởi nó con nhà nghèo mà dám học giỏi. Trong mắt tôi, nó chẳng qua chỉ là con mọt sách, lúc nào cũng cắm đầu cắm cổ học nên không giỏi mới lạ? Thế mà mọi người cứ tung hô khiến tôi như có cái gai trong ngực...
Chưa hết, hè năm cuối cùng, sau khi thi cử xong, Hưng rủ bạn bè về nhà anh ở An Giang chơi. Lần đó nhỏ Ngọc Lan là đứa hăng hái nhất vì quê nó cũng ở miền Tây. Chính vì vậy nó cứ làm ra vẻ ta đây, về nhà Hưng mà nó cứ tự nhiên như ở nhà mình.
Ghét nhất là lúc mẹ và chị gái của Hưng làm cơm, nó cứ xăng xái lấy điểm, hết lội xuống mương bứt rau, lại còn dám thọc tay vô hủ mắm cá linh để chọn những con mắm ngấu nhất xé ra trộn tỏi ớt, chanh đường làm món mắm sống ăn với chuối chát, rau thơm. Tôi nhìn thấy mà ớn, nghĩ bụng bàn tay của nó chắc là thúi hoắc. Tất nhiên là cái món mắm sống của nó ai nói gì thì nói, tôi nhất quyết không đụng đũa. Chưa kể, hôm đó tôi suýt phát ói vì mùi mắm, mẹ Hưng phải làm riêng món trứng chiên thịt bằm cho tôi...
Ấy vậy mà anh dám bỏ tôi để theo con mắm đó về Cà Mau. Nghe đâu anh phải năn nỉ, ỉ ôi dữ lắm nó mới nhận lời bởi nó nói rằng anh đã có người yêu là tôi, mà tôi lại là bạn học chung lớp, nếu nhận lời Hưng, nó mang tiếng là cướp bồ của bạn...
Không lẽ tôi phải ép mình biến thành người khác nếu muốn lấy được chồng? (Ảnh minh họa)
Khỏi phải nói, khi Hưng nói chia tay, tôi uất ức đến thế nào. Tôi không bao giờ nghĩ anh dám làm như vậy. Tôi có hộ khẩu thành phố, là con nhà giàu, ba làm lớn, tương lai xán lạn, tôi không bỏ người ta thì thôi chứ làm gì người ta dám bỏ tôi? Hơn nữa, giữa chúng tôi còn có một chuyện kinh thiên động địa. Đó là hôm Hưng đến nhà tôi chơi khi không có ba mẹ tôi ở nhà, anh và tôi đã không giữ gìn. Tôi nghĩ trước sau gì Hưng cũng cưới tôi nên đã chủ động trao cho anh tất cả... Khi đã làm điều đó với nhau, tôi càng tin chắc là Hưng chẳng thể nào rời xa tôi...
Thế mà chỉ 6 tháng sau, Hưng đã nói lời chia tay. Tính ra chúng tôi yêu nhau vỏn vẹn chỉ 1 năm. Tôi nhớ khi đó tôi đã chết lặng, sau đó tôi gào lên: "Anh là cái đồ chết tiệt. Anh tưởng anh là ai hả? Anh chỉ là một thằng nông dân quê mùa, khốn khổ, nghèo đói, ngu ngốc, bẩn thỉu... Đồ khốn kiếp mà...". Tôi đã trút lên Hưng không biết bao nhiêu những lời như thế và thề nếu gặp Hưng bất cứ ở đâu, tôi cũng sẽ vạch trần bộ mặt giả nhân, giả nghĩa, phản bội của anh...
Ngay sau đó, tôi đã yêu một thuộc cấp của ba tôi. Khỏi phải nói là anh ta chiều chuộng tôi thế nào. Ba tôi cũng đã nói đến chuyện cưới hỏi cho hai đứa. Thế mà đùng một cái, anh ta cũng lại nói "xin lỗi" rồi chia tay. Cái lũ đàn ông khốn khiếp, bọn chúng đui mù hết rồi hay sao?
Lần thứ ba, tôi quen một anh chàng người Mỹ, là thầy giáo dạy Anh văn của tôi. Tôi hả hê nghĩ rằng, bọn đàn ông Việt Nam không còn cửa nào để chui vào cái hủ nếp của nhà tôi. Tôi sẽ lấy chồng ngoại quốc, biết đâu rồi mai mốt tôi sẽ định cư ở nước ngoài, sẽ thành Việt kiều; đến lúc đó thì những kẻ nào đã phản bội tôi sẽ chỉ còn cơ hội để nuốt nước bọt vì hối tiếc.
Thế nhưng anh chàng người Mỹ đó chẳng hề đá động gì đến chuyện cưới xin. Anh ta chỉ thích đi cà phê, ăn uống; thích lên giường với tôi chứ không hề nói là sẽ cưới tôi làm vợ. Lần này thì tôi chủ động chia tay... Ít ra thì tôi cũng biết giá trị của mình.
Tôi kể ra những điều này để thấy đàn ông, cả ta lẫn tây đều kỳ quặc, không thể hiểu nổi. Tại sao khi yêu, họ lại chọn những cô gái xinh đẹp, giỏi giang nhưng khi cưới vợ thì lại chọn những bà mợ quê ran, quê rít; chẳng biết mốt miết, thời trang; chẳng biết lui tới những nơi sang trọng mà suốt ngày chỉ biết cắm đầu vô cái bếp và ông chồng gia trưởng...
Giận nhất là hôm tình cờ gặp lại Hưng. Thật sự là tôi rất mừng. Tôi quên mất chuyện cũ, chạy ào tới ôm lấy anh trong sự ngạc nhiên của mọi người. Sau đó, tôi nhất quyết bắt anh phải dẫn tôi đi ăn, đi uống cà phê và nghe tôi tâm sự. Cứ nghĩ là sau bao năm xa cách, biết tôi vẫn ở vậy một mình, anh sẽ bày tỏ sự cảm thông, thương xót; thế mà không ngờ, anh chỉ cười cười rồi cuối cùng buông một câu nghe tức lộn gan ruột lên đầu...
Các bạn hãy nói đi, tôi phải thay đổi như thế nào? Không lẽ tôi phải ép mình biến thành người khác nếu muốn lấy được chồng? Không đời nào! Ai học cao, hiểu rộng, từng trải sự đời, làm ơn nói thử cho tôi biết thế nào mới là duyên?
Theo VNE
Tôi chỉ mong bố mẹ sớm ly hôn Bố mẹ duy trì làm gì con thuyền đã rách nát và một ngôi nhà mục hết ở bên trong. Tôi được nghe bố mẹ kể về mối tình đẹp, dẫn đến hôn nhân và sự ra đời của 2 đứa con, một gái một trai đẹp như cổ tích. Những năm tháng chị em tôi còn nhỏ, bố mẹ đã rất vất...