Hạnh phúc khi có rể hiền
Đợt ấy bà giúp việc bận lo cưới cho con trai, thế là bà ngoại được điệu xuống để hỗ trợ. Mẹ đẻ thật nhưng nó thấy bà cứ bênh chồng nó chằm chặp.
Mẹ nó kể với mọi người: “Đi làm về, thay quần áo xong một cái là nó đi ngay vào bếp, thấy bảo “để mẹ nấu cho” nó quay ra sửa cái nọ, dọn cái kia, luôn tay luôn chân”.
Một tuần ở đây, bà cứ đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Anh con rể lau rửa cái xe của con trai, tra dầu cho xe vợ, xối nước cọ cái sân gạch vốn đã sạch rồi. Anh quét đường, quét ngõ như một thói quen không bỏ được. Sáng cứ dậy từ sáu giờ lụi cụi tới lui vì không quen ngủ nướng, tối thì chơi với con. Thằng bé bện bố kinh khủng, đang khóc mà nhìn thấy bố là cười ngay lập tức được, rồi ôm chầm lấy. Được ngày thứ bảy, chủ nhật rảnh, anh lại bày vẽ nghĩ làm món nọ món kia cầu kỳ một chút cho cả nhà ăn.
Lúc đầu bà cứ thì thào “Mọi khi vẫn thế hay thấy mẹ đến nên mới chăm chỉ?”, nó cười “Ơ, chuyện thường nhật mà mẹ”. Bà tủm tỉm, rồi lắc đầu, chèm chẹp.
Lần gập quần áo bà góp ý là phải thế nọ thế kia, nó cười, “Mẹ bảo nhà con ấy, hàng năm nay con có biết giặt, phơi, gấp quần áo là gì đâu”. Vậy là bà ngỡ ngàng rồi rên rỉ, bà thương con rể vất vả, khiến nó dỗi, “Vậy ra con không vất à, con có ngồi chơi không bao giờ đâu”.
Bà tự hào kể với bạn, chưa bao giờ bà thấy cảnh thằng làm thằng ngồi không bao giờ, lúc nào hai đứa cũng cùng làm, cùng trò chuyện rì rầm nhà cửa, nghe như tiếng chim ríu rít vui tai.
Video đang HOT
Nhớ hồi sắp đưa anh về, bố mẹ nó đã nhủ với nhau, hi vọng làm gì cho mất công, nồi nào úp vung nấy ý mà. Chả là bố mẹ hay bực với nó, con bé ương bướng có tiếng, nhìn cái trán của nó dô vỹ đại thế kia mà.
Song, người yêu nó vừa dựng xe, bố nó còn tưởng thanh niên nào vào nhầm nhà, vì không tin lại có chàng trai lịch lãm nhường ấy đến gõ cửa, hỏi thăm con gái đành hanh đỏ mỏ nhà mình. Suốt bữa ăn mẹ nó cứ mủm mỉm như đang trong giấc mộng. Đến lần gặp thứ hai thì mẹ lôi hết tính xấu của nó ra mà bôi, “Bác phô hết kẻo sau lại bảo bưng bít kỹ, nên không biết”. Anh chỉ cười, bảo “Cháu cũng thế mà”.
Bố mẹ nó ban đầu mới chỉ hãnh diện về vẻ bề ngoài và thành tích giỏi giang của con rể, nhưng càng về sau thì càng quý nết ăn nết ở biết trên, biết dưới. Dần dà mẹ nó quý con rể ra mặt, lần nào nói chuyện mẹ cũng dặn “Đàn bà phải lo mà vun vén cho tổ ấm”.
Rồi lại quở: “Mày mà lôi thôi đừng có trách. Cứ đi đốt đuốc cả trăm ngày xem có tìm được người thứ hai như nó hay không? Sáng thì vợ phải chịu khó dậy sớm, đằng này toàn giáp giờ làm mới dậy”, “Mình phải đi chợ, chứ đàn ông đàn ang biết gì mà mua” nó nghe mà chóng hết mặt, liền chống chế “Con dậy sớm thằng cu cũng dậy theo, đằng nào vẫn mất một công ôm nó”.
Có lúc nó lại kêu ầm: “Giời ạ, mẹ còn khó tính hơn cả mẹ chồng con”. Mẹ nó lại dịu giọng: “Mẹ nhắc nhở không thừa đâu, giống như sóng ngầm, như mưa bóng mây vậy, chẳng ai biết nó đến lúc nào, cẩn tắc vô áy náy. Phải biết quý trọng, giữ gìn thì hạnh phúc mới được bền lâu. Bố mẹ chỉ mong các con mãi vui vẻ như vậy thôi”.
Lần đông đủ các con, mà vắng mặt rể, bà nói thẳng “Trong tất cả, tao quý nhất thằng Minh đấy, đã mấy ai được con rể hết lòng hộ tống, đưa đi vào tận miền Nam thăm họ hàng một tuần liền như thế không. Trong khi con trai, con gái thì chẳng thấy mặt đâu”. Anh trai nó giãy nảy: “Mẹ phải thông cảm chứ, điều kiện của con chưa cho phép”, “Là nói thế, cho mà biết, chẳng bảo nó đâu nhưng tao coi nó như con đẻ”…
Nó cười, ra vậy, giờ nó lại có thêm một mẹ chồng nữa cơ đấy!
Theo Giadinh
Tôi từng sốc và hoảng hốt khi biết siêu âm con gái không xinh
Hình ảnh mà có lẽ tôi không bao giờ quên là khuôn mặt méo mó già căm của con. Lại còn thêm lời phán có lẽ vô tình của bác sĩ: "Xấu!". Vì vậy, tôi không khỏi ngỡ ngàng sau khi nhìn thấy hình ảnh con qua lần siêu âm ấy.
Gửi chị Vân Anh, tác giả bài viết "Nỗi lòng tê tái của người mẹ có con gái mới chào đời không xinh"!
Có lẽ bài viết của chị đã được đăng từ khá lâu. Và không hiểu sao mới hôm qua tôi mới vô tình đọc được trong lúc lần mò đọc lại các bài viết cũ.
Chị ạ, tâm trạng của chị tôi cũng đã từng trải qua, nhưng may mắn hơn cho tôi, cái cảm giác buồn bã và chán nản vì con gái sẽ chào đời không xinh xắn chỉ thoáng qua không lâu và từ trước khi bé chào đời.
Con gái tôi giờ đã hơn 6 tháng. Lúc này, mỗi khi nhìn con chơi, con ngủ, tôi lại tận hưởng cảm giác sung sướng khi con bên cạnh. Trong mắt tôi lúc này, con là cô bé đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất.
Nhưng tôi còn nhớ ngày mình mang thai con 29 tuần. Khi vào bệnh viên làm hồ sơ sinh và bác sĩ siêu âm 4 chiều cho tôi nhìn thấy mặt con trên màn hình. Tôi đã thực sự sốc và vô cùng hoảng hốt.
Hình ảnh mà có lẽ tôi không bao giờ quên là khuôn mặt méo mó già căm của con. Lại còn thêm lời phán có lẽ vô tình của bác sĩ: "Xấu!". Làm mẹ, ai chẳng muốn con cái mình xinh đẹp. Vì vậy, tôi không khỏi ngỡ ngàng sau khi nhìn thấy hình ảnh con qua lần siêu âm ấy.
Trở về nhà, chồng tôi từ công ty gọi điện thoại hỏi thăm hai mẹ con. Tôi chỉ dám kể rằng em bé trộm vía khỏe, phát triển tốt, còn tuyệt nhiên không dám nhắc tới chuyện xấu đẹp. Vài ngày sau đó, tôi bị ám ảnh với cái hình ảnh siêu âm của con. Tôi tự so sánh với những hình ảnh các bé xinh đẹp mà người ta thường hay quảng cáo bên ngoài phòng khám.
Rồi tôi lên mạng tìm kiếm thông tin và hỏi dò các chị đồng nghiệp xem hình ảnh siêu âm liệu giống bao nhiêu phần trăm ngoài đời thực. Tôi cứ loanh quanh như thế suốt mấy ngày. Có lúc, tôi còn khéo léo dò ý chồng về chuyện xấu đẹp của con cái. Và mặc dù chồng tôi luôn bảo rằng con sinh ra chắc chắn sẽ xinh đẹp, nhưng điều đó càng làm tôi suy nghĩ.
Vài ngày, tôi mang một tâm trạng không vui khi sợ con sinh ra không xinh đẹp, rồi tương lai của con sẽ thế nào? Rồi mọi người có yêu thương con không? Cứ thế nhưng sau cùng, tôi đã tự trấn an mình và nhủ rằng: "Con là con của tôi, con xấu đẹp tôi cũng yêu thương con. Nếu thực sự con chẳng may xấu xí thì tôi sẽ càng yêu thương con hơn gấp nhiều lần, bù đắp cho con phần thiệt thòi đó".
Suy nghĩ ấy khiến tôi bình tâm và sẵn sàng đón nhận con. Tuy nhiên sau 32 tuần, tôi đi siêu âm lại một bác sĩ quen, hình ảnh con rõ nét hơn và bác sĩ lại khen: "Con gái thế này là xinh rồi". Đến lúc ấy tôi đã thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ các mẹ sẽ cười khi đọc bài viết này của tôi, bởi con cái vốn đã là một tặng phẩm thiêng liêng cho cha mẹ. Nhưng làm cha mẹ, ai chẳng mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho con cái.
Con gái tôi lúc này đã biết bò, mọc 2 răng. Cháu trộm vía khỏe mạnh và phát triển tốt. Nhiều khi nghĩ lại tôi vẫn tự cười mình. Có lẽ tôi hay lo xa, cũng có thể tôi ngốc nghếch, nhưng được làm mẹ đã là điều giá trị nhất trong cuộc đời này.
Theo VNE
"Cho" anh, anh lại nói tôi dễ dãi Đôi khi tôi cũng tự hỏi mình tại sao coi anh như một đấng phu quân trong khi tôi với anh chỉ là những người xa lạ, gặp nhau một cách tình cờ và yêu nhau. Buồn thật đầu năm chuyển công tác, không biết môi trường mới thế nào? Những đồng nghiệp mới thế nào? Công việc mới có phù hợp với...