Hạnh phúc giành giật được từ người khác là cái sẽ mất đi
Con người không phải là một thứ đồ vật để ai muốn “giành” là được. Nếu có thể làm được lúc này, thì lúc khác sẽ có người khác cướp đi được từ bạn mà thôi.
Hạnh phúc không phải đồ vật để có thể giành giật lẫn nhau.
Những điều có thể giành trên tay một người khác thì chắc chắn cũng sẽ có lúc bị cướp đi. Đơn giản vì những thứ có thể giành được sẽ không bao giờ chịu ở yên bên cạnh ta. Đàn ông cũng vậy, vì thế phụ nữ khôn ngoan đừng dại mà giành giật hạnh phúc của ai khác.
Người ta vẫn nói, phụ nữ sinh ra đều giống nhau, cũng có hạnh phúc, có may mắn, có cảm thông, có sẻ chia… Nhưng rồi, khi đứng trước cám dỗ tình-tiền, nhiều người phụ nữ lại nhẫn tâm giành giật hạnh phúc của người phụ nữ khác. Chỉ khi, họ rơi vào đau khổ, tuyệt vọng, bị chính người đàn ông mình yêu thương chà đạp, họ mới hiểu ra, hạnh phúc giành giật đâu phải là của mình.
Em trai tôi có một cô bạn gái thân thiết tên Giang, Giang từng là hoa khôi của trường đại học. Em trai tôi kể, ngày còn ngồi trên ghế giảng đường, Giang là mục tiêu theo đuổi của nhiều công tử, đại gia Hà Nội. Tuy nhiên, không hiểu trời xui đất khiến thế nào, Giang lại phải lòng một người đàn ông đã có gia đình.
Dù em trai tôi nhiều lần khuyên nhủ, nhưng Giang vẫn nhất quyết bảo vệ tình yêu của mình. Giang từng nói: “Tình yêu đâu có lỗi, lỗi là thuộc về vợ của anh ấy. Chị ta mải mê công việc, mà quên đi gia đình của mình. Tớ chỉ là người đến đúng lúc mà thôi”.
Vì là bạn thân của em trai nên thi thoảng tôi có trò chuyện với Giang. Thương cho cô gái mồ côi mẹ, sống cùng cha, nhiều lần tôi lên tiếng nói: “Em xinh đẹp, giỏi giang, sợ gì không có người thương chứ”. Khi đó Giang cười: “Nhưng trót yêu rồi phải làm sao đây chị?”.
Video đang HOT
Và rồi, một buổi chiều Giang tìm đến chị em tôi, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Giang kể: “Em chia tay rồi chị ơi!”. Sau đó, Giang nức nở nói về chuyện bị vợ của người đàn ông kia đánh ghen, rồi chuyện Giang có bầu bị anh ta bắt bỏ thai…
Mỗi phụ nữ đều có một người đàn ông xứng đáng đang chờ đợi họ, không cần tranh giành lẫn nhau.
Không những thế, Giang còn bị chính người đàn ông mình yêu thương nói những lời phũ phàng. Giang khóc: “Em dại quá, em dành cả tuổi xuân cho anh ta, em dành hết những gì đẹp nhất của tuổi trẻ cho anh ta, nhưng giờ đây em đã mất tất cả: Tình yêu, hy vọng, tuổi trẻ”.
Nghe những lời Giang nói, nhìn đôi mắt của Giang, tôi cảm thấy em đang rơi vào vực thẳm của đau khổ. Ngay từ đầu, khi em “vướng” vào tình yêu với anh ta, có lẽ em đã không mường tượng sẽ có ngày hôm nay. Giang thật ngây thơ, em thật khờ… vì đã tin vào tình yêu “giành giật”. Bởi tình yêu giành được của người khác liệu có bền vững?
Chưa kể, phụ nữ đều chân yếu tay mềm như nhau, hà cớ gì phải khiến nhau tổn thương? Những thứ phải buông bỏ thì hãy dứt khoát rời đi, cái gì không thuộc về mình thì đừng dại sống chết vì nó.
Đừng tự làm khổ mình rồi lại làm đau một người đàn bà khác. Hãy hiểu, nếu mọi chuyện không thể như ta mong muốn thì chắc chắn cuộc sống đã an bài cho ta một vị trí khác.
Nếu người đàn ông này đã là của người khác ngay từ đầu thì tình yêu của bạn rõ ràng vẫn đang đợi bạn ở ngòai kia. Đàn bà khôn còn phải hiểu bản thân xứng đáng có một hạnh phúc trọn vẹn, hơn là phải san sẻ với một người đàn bà khác.
Hãy nhớ, một là tất cả, hai là không là gì cả. Có như thế phụ nữ mới thôi bất hạnh và khổ đau…
Minh Khôi (T/h)
Theo doisongphapluat.com
Ra sức ủng hộ mẹ tái hôn, đến khi gặp dượng tôi mới đau khổ phát hiện ra sai lầm khủng khiếp của mình
Tôi gần như chết lặng khi nhìn thấy người đàn ông mà mẹ định tái hôn. Ông ấy chính là...
Bố tôi mất từ khi tôi lên 10 tuổi. Tính đến nay đã 15 năm mẹ tôi ở vậy nuôi tôi khôn lớn. Lúc nhỏ, tôi là đứa trẻ ích kỷ, luôn sợ mất mẹ. Bất cứ chú bác nào có ý định tán tỉnh mẹ, tôi đều xù lông nhím chống đối, khóc lóc. Thương tôi, mẹ bao giờ cũng từ chối. Tôi không cần biết mẹ có thích họ hay không.
Đến khi tôi đi học đại học thì khác. Tôi có người yêu. Quân luôn kể về gia đình bằng nỗi xót xa. Mẹ anh mất sớm, bố mãi không chịu đi bước nữa dù các chị gái và anh ra sức vun vén với những người phụ nữ khác. Nghe anh nói, tôi nhớ đến mẹ. Tôi nghĩ thoáng hơn vì bản thân không còn được ở bên mẹ. Đã đến lúc tìm người đàn ông khác cho mẹ. Như vậy tôi đi lấy chồng cũng yên tâm hơn.
Tôi vui mừng nắm lấy tay mẹ và ra sức ủng hộ mẹ tái hôn. (Ảnh minh họa)
Lần nào về quê tôi cũng gợi ý, thăm dò và thủ thỉ tâm sự. Qua 1 năm, mẹ tôi cũng có tin vui. Dịp họp lớp gần đây, mẹ đã gặp lại một người bạn cũ. Chú ấy cũng mất vợ nhiều năm rồi. Con cái đều trưởng thành và muốn chú tìm người vui vẻ lúc tuổi già. Lâu nay chú và mẹ vẫn hay liên lạc. Chú nói chuyện tình cảm và là người có trách nhiệm.
Tôi vui mừng nắm lấy tay mẹ và ra sức ủng hộ mẹ tái hôn. Mẹ vẫn còn e ngại lắm. Nhưng mưa dầm thấm lâu, chú ấy cũng nhiệt tình. Còn tôi thì liên tục động viên. Cuối cùng, mẹ cũng gật đầu, quyết định "rổ rá cạp lại" với chú ấy. Mẹ gọi tôi về, hẹn ăn một bữa cơm giản dị để gặp dượng, sau đấy một tuần mẹ sẽ đăng ký kết hôn và chuyển hẳn về quê dượng sống.
Tới ngày gặp mặt, tôi vui vẻ, mong chờ cùng với tâm trạng hồi hộp của mẹ. Nhìn vẻ mặt của mẹ, tôi biết bà đang rất hạnh phúc bên người đàn ông ấy. Tôi chẳng còn mong gì hơn.
Nhưng đến khi dượng xuất hiện, tôi biết mình đã phạm sai lầm khủng khiếp. Tôi gần như chết lặng. Ông ấy chính là bố của Quân. Tôi chắc chắn đã nhìn thấy ảnh ông trên bàn làm việc của anh nhiều lần. Anh giống hệt bố nên tôi không thể nhầm được.
Tôi đau khổ nghĩ đến đám cưới trong mơ của chính mình. (Ảnh minh họa)
Khi tôi còn đang đau khổ không biết phải làm sao bởi chính tay tôi chặt đứt mối duyên của mình. Quân xuất hiện, cười rạng rỡ và ôm bó hoa tặng mẹ tôi. Anh còn gọi một tiếng "dì" rất ngọt. Nhìn thấy tôi, anh bàng hoàng, đứng yên mãi không dám vào ghế ngồi.
Suốt bữa ăn, dượng, mẹ tôi và hai chị gái của Quân nói chuyện vui vẻ. Không ai hiểu được tâm trạng rối bời khủng khiếp của hai người trẻ chúng tôi. Bố anh còn trêu: " Con trai bố c ó em gái mới nên không nói được câu nào à? Lúc ở nhà con vui lắm cơ mà". Quân méo xệch cả mặt, còn tôi cúi gằm xuống không dám nhìn anh. Mọi người tưởng chúng tôi ngượng nên không nói gì nữa.
Giờ tôi phải làm sao? Tôi không thể một lần nữa cấm mẹ đến với hạnh phúc của bản thân. Còn tôi và Quân, chúng tôi yêu nhau đã hơn 2 năm rồi. Tôi đã bao lần nghĩ đến đám cưới trong mơ vào cuối năm nay. Sao chúng tôi có thể rơi vào cảnh oan gia ngõ hẹp tới mức này cơ chứ. Xin mọi người, hãy cho tôi một lời khuyên để vượt qua hoàn cảnh bi đát này.
Theo Helino
Rụng rời tay chân khi nhận được kết quả xét nghiệm, tôi chưa biết nói thế nào với vợ thì nghe cô ấy báo tin đang mang thai 3 tháng Bất kỳ người đàn ông nào khi biết vợ mang thai thì sẽ rất vui nhưng tôi lại như rơi xuống hố sâu của sự đau khổ. Vợ chồng tôi lấy nhau đã một năm rồi, vì mong muốn có con nên chúng tôi không hề áp dụng biện pháp tránh thai nào. Nhưng một năm rồi mà vẫn không hề thấy tin...