Hạnh phúc giản dị của người vợ bình thường lấy anh chồng tâm thần
Là người phụ nữ bình thường nhưng chị lại quyết định lấy một người tâm thần, nguyện cả đời chăm sóc anh, làm chỗ dựa tinh thần cho anh.
Ba đứa con của chị Hằng.
Câu chuyện đầy nhân văn giữa chị Nguyễn Thị Hằng và anh Nguyễn Đức Đăng (thôn Văn Hội, xã Văn Bình, Thường Tín, Hà Nội) khiến không ít người phải rơi nước mắt. Người phụ nữ khốn khổ ấy chỉ có một mơ ước duy nhất, các con của mình biết chữ, biết viết tên của con mình sau này.
Đám cưới của một người tâm thần và một người “hâm”
Vừa bước đến cổng nhà, một người mẹ đang ẵm đứa con trên tay, vội vàng chạy giục đứa con gái lớn bê dẹp cái mâm lèo tèo mấy cái bát vào xó nhà.
Trên nền nhà ướt nhớp nháp bùn đất, bằng giọng điệu ú ớ, chị giải thích: “Tôi mới đi bắt cua, ốc về, chân tay chửa kịp rửa chạy vào nhà bế con. Cô chú xem, tôi không ở nhà thì mọi thứ cứ lung tung lên”. Thấy nhà có người lạ, anh Đăng chồng chị cứ ngồi bệt trên nền nhà mà cười tủm tỉm.
Trước đây, anh Đăng là một thanh niên khỏe mạnh, hoạt bát. Năm 1975 anh nhập ngũ, cho đến năm 1978 được điều chuyển sang chiến trường Campuchia. Chiến đấu được hơn 1 năm thì mắc chứng bệnh tâm thần. “Chú Đăng là tinh ranh nhất nhà đấy, từ lúc bị một trận ốm sinh tử, khi thoát khỏi lưỡi hái tử thần thì bệnh thần kinh càng ngày càng nặng.
Mỗi khi lên cơn, cứ nhảy múa, đập phá, chạy ra đường la hét đánh người, có khi bỏ nhà đi hàng tháng trời, tỉnh thì lại tha thẩn tự mò về nhà” cô Le, chị dâu anh Đăng tâm sự. Chạy chữa khắp nơi không đỡ, không còn tiền tiếp tế và thăm nom, cả nhà quyết định cho anh về xích vào chân giường và bàn tính chuyện tìm người chăm sóc anh.
Chị Hằng là người làng bên, từ khi sinh ra đã thiếu tình thương của mẹ. Nhà nghèo, sống cảnh con chồng nên tuổi thơ chị lang thang khắp nơi. Không chịu được cảnh gà trống nuôi con, bố chị quyết định đi bước nữa. Cuộc sống chị Hằng vốn khổ cực nay càng cay đắng hơn.
Không có tình yêu của người mẹ đẻ, người dì ghẻ đày đọa, cuộc sống của chị chìm trong tủi nhục. Không được đi học như chúng bạn, Hằng hằng ngày phải ở nhà đi mò cua bắt ốc. Thế rồi thời gian cứ thế bẵng đi, chị quên luôn cả việc lấy chồng.
Chị kể, trước đây, bộ đội có đến đóng quân tại làng, cũng có một vài người đến hỏi cưới vì thấy chị hiền lành, chịu khó. Nghĩ thân phận hẩm hiu của mình nên chị chẳng để ý đến ai, chị nghĩ sẽ ở vậy đến hết đời.
Video đang HOT
Một lần đến xã Văn Hội gặt lúa cho cô em, trong lúc giải lao, mọi người đùa vui, gán ghép chị với anh Đăng. Chị chỉ cười và nói, đời mình chẳng bao giờ nghĩ sẽ nên duyên chồng vợ với một người đàn ông có đầu óc không bình thường.
Thế nhưng, ông trời run rủi thế nào để chị gặp người đàn ông không bình thường ấy. Thấy anh Đăng hiền khô, ngồi chơi như một đứa trẻ khiến người phụ nữ quá lứa ấy mủi lòng.
Chị đã rơi nước mắt nhìn vào đôi mắt của anh, chẳng hiểu sao trong phút giây ấy chị lại muốn chăm sóc anh, muốn làm chỗ dựa cho anh đến cuối đời. Biết được chị Hằng có tình cảm với em mình, cô Le quyết định ngỏ lời muốn chị Hằng về bên này để cùng sống và chăm sóc em. Đến cô Le cũng không thể ngờ được, chỉ gợi ý thôi nhưng chị Hằng gật đầu mà chẳng cần suy nghĩ.
Chị Hằng chỉ mong các con được đi học thành người.
Cô Le, xúc động nhớ lại những ngày đi tìm vợ cho anh: “Tôi là tôi nghĩ đến cho bố mẹ già và em nó, mà chú ấy là đàn ông, có người vợ chăm nom cũng đỡ hơn. Thế là tôi liều một phen đi hỏi thử. Không ngờ khi hỏi cô Hằng ở làng bên, cô ý lại gật đầu ngay”.
Cả nhà vừa mừng vừa lo, liệu rằng người con gái ấy có theo được anh không? Rồi những lúc trái nắng trở trời, chẳng đỡ đần được gì lại làm khổ vợ con. Hoàn cảnh ấy không biết vợ chồng sống với nhau được mấy ngày?
Sau nhiều băn khoăn, hai gia đình cũng đi đến quyết định để họ về ở với nhau. Đám cưới vội vã được hai họ chuẩn bị vỏn vẹn trong 10 ngày. Dù tổ chức không được linh đình, phần vì gia đình khó khăn phần vì anh chồng không được mạnh khỏe như người ta. Vậy mà, đám cưới ấy lại đông người đến dự nhất làng.
Ai cũng thương cho anh Đăng, cảm phục chị Hằng mà đến chúc phúc cho họ. Cô Le kể: “Đám cưới đông lắm, nhiều người thương cho cả hai nên đến chúc phúc. Họ hàng, làng xóm mỗi người cho một ít những mong họ vượt qua được khó khăn”.
Nhìn cái cách mà chị Hằng chăm sóc chồng con mới thấy nghị lực phi thường của người phụ nữ ấy lớn thế nào. Chị chỉ lặng lẽ nói: “Cái số em nó khổ, chứ em được nhà anh Đăng hỏi là em mừng lắm. Chịu cảnh mẹ ghẻ con chồng, có nhà mà cứ phải lang thang không được về. Hơn 30 tuổi đầu không lấy được chồng, lại mù chữ…”, nói đến đây, chị bỏ lửng không nói tiếp.
Theo Eva
Cưới 8 ngày mà vợ vẫn 'đèn đỏ' nên không xơ múi được gì
Thấy sách bảo phụ nữ ngày đèn đỏ thường kéo dài tối đa 1 tuần thôi nên Tú quyết định làm liều, ngờ đâu, chẳng biết đèn đỏ của người khác thế nào chứ vợ anh thì...
ảnh minh họa
Sinh ra trong gia đình có truyền thống học cao, ngay từ nhỏ Tú đã được nuôi dưỡng hết sức cẩn thận, khác với những đứa trẻ cùng trang lứa lúc bấy giờ, anh không có tuổi thơ trên đồng, ngoài suối mà chỉ gắn mình với chồng sách cao lênh khênh của cha. Chính vì vậy, niềm đam mê của anh với sách vở được nuôi dưỡng từ khi còn rất nhỏ. Tú lớn lên trở thành thần đồng, anh đi học khá sớm và luôn đạt thành tích cao trong học tập.
Hầu hết toàn bộ thời gian anh chỉ nghĩ đến học nên 35 tuổi, sau khi thành công nhận tấm bằng tiến sĩ thì Tú vẫn chưa lấy được vợ. Không phải xung quanh anh chẳng có cô gái nào chủ động tán tỉnh mà do Tú quá chú tâm vào học hành nên không muốn mất thời gian vào chuyện tình yêu.
Bị bố mẹ giục giã quá nhiều chuyện vợ con, Tú chậc lưỡi đi gặp gặp Vân - cô bạn thân của em họ anh giới thiệu. Lần đầu tiên gặp mà anh dường như đã biết mùi vị của tiếng sét ái tình, Tú say Vân như điếu đổ. Người ta thường bảo, những người chưa bao giờ yêu không phải họ không biết yêu mà là họ chưa muốn yêu thôi. 1 khi họ biết yêu thì họ sẽ yêu điên cuồng hơn gấp ngàn lần, Tú chính là 1 trong những trường hợp điển hình cho việc ấy.
Nhìn thấy Vân sau lần gặp ấy mà anh luôn nhớ nhung cô không dứt ra được nhưng chưa bao giờ yêu nên Tú chẳng biết phải tán tỉnh người đẹp như thế nào. Vốn là người ham học, Tú tìm mua 1 chồng sách để đọc về cách tán tỉnh phụ nữ về để tham khảo vài tuyệt chiêu yêu đương.
Rinh được nàng về dinh đối với Tú chẳng khác gì niềm mong ước lớn lao chưa bao giờ nghĩ đến. Cảm giác lúc Vân gật đầu đồng ý làm vợ Tú, anh đã nghĩ đến khoảnh khắc mình được nhận tấm bằng Tiến sĩ, thực sự giống như 1 thành tựu vậy. Đám cưới đẹp như mơ được anh dày công chuẩn bị diễn ra trong bầu không khí ấm áp.
Cả buổi lễ bị mọi người trêu đùa về đêm tân hôn mà Tú cảm thấy háo hức, anh đã đọc sách vở bài bản hết cả rồi, chỉ chờ tối nay thôi. Quá mong chờ đến giây phút ấy nên sau khi khách khứa về hết thì Tú kéo luôn vợ lên phòng, cứ tưởng sẽ được Vân "chiều" nào ngờ vừa cởi áo nằm sẵn trên giường thì vợ tỉnh bơ nhìn chồng.
- Đêm nay mình không tân hôn được rồi...anh chờ vài ngày nữa nhá chồng.
- Tại sao?? Em ốm ở đâu?? Đau chỗ nào?? Cảm thấy khó chịu sao??
- Em bị "đèn đỏ"...như vậy sao mà "ấy" được chứ??
- Hả, đèn đỏ á. Sớm không đến, muộn không đến...lại đến đúng đêm tân hôn, làm anh chuẩn bị hết cả rồi, chỉ làm khổ anh thôi.
Cảm xúc dâng trào bỗng dưng bị dội ngay 1 gáo nước lạnh khi Vân nói đến 2 chữ đèn đỏ, cả đêm nằm cạnh vợ nhưng không được làm gì khiến anh khó chịu vô cùng, cứ ra vào nhà vệ sinh suốt cả chục lần.
Cuối cùng thì cái đêm tân hôn cũng trôi qua...Tú cảm thấy sức chịu đựng của mình giỏi vô cùng. Anh cố gắng nhịn, vì Tú biết phụ nữ trong mấy ngày đó cũng vô cùng khó chịu, Tú lại yêu Vân như thế, anh không muốn em phải "đau" thêm vì mình. Nhưng sức nhẫn nại của đàn ông cũng có giới hạn, 3 ngày, 4 ngày, 5 ngày... trôi qua.
Đến đêm thứ 9 thì Tú không thể nào chịu thêm được nữa, anh không thể kiềm chế nổi nữa rồi... Anh đọc sách thấy nói ngày kinh nguyệt của phụ nữ chỉ kéo dài nhiều nhất 7 đến 8 ngày là cùng, không thể nào đến ngày thứ 9 mà vẫn còn được. Mà kể cả còn thì chắc chắn nó cũng hết gần sạch rồi, tin sách nói chẳng bao giờ sai nên Tú quyết định làm liều:
- Vợ ơi, anh hết chịu đựng nổi rồi. Dù em có cho anh hôn ngực thì càng làm anh ham muốn hơn thôi. Hay là mình bất chấp đi vợ...
- Vớ vẩn, đang bị như vậy sao mà bất chấp được chứ... anh cố chịu đựng đi. Sáng nay em thấy vẫn còn 1 ít.
- Yên tâm đi, chắc chắn hết rồi. Anh đọc sách cụ thể lắm, sách bảo đến những ngày cuối thì chẳng còn mấy đâu.
Nói xong Tú điên cuồng vén váy vợ rồi ôm hôn cô nồng nhiệt, Vân lúc đầu còn kháng cự nhưng chắc cũng thèm khát chồng lắm rồi nên nhiệt tình đáp lại anh. Thấy tín hiệu của vợ, Tú biết Vân đã sẵn sàng nên nhớ lại những điều mà trong sách đã ghi, anh được đà xông tới.
Rồi anh nghe thấy tiếng "Á!!" đau nhói của vợ bên dưới, cúi xuống nhìn ga giường Tú tá hỏa thấy vệt máu dài chảy ra. Sợ hãi, anh ôm chặt lấy cô không dám cử động nữa, luống cuống nhổm đầu lên hỏi vợ:
- Thôi chết rồi vợ ơi, hình như vẫn còn. Cái ấy của anh dính đầy này
- Á!! Thấy chưa, em đã bảo rồi mà anh cấm có chịu nghe, cứ ham hố cơ. Đi ra, đi ra đi để em vào nhà vệ sinh tắm lại. Đã vậy em cấm túc anh thêm tuần nữa vì cái tội không nghe lời cơ.
Ơ.... Thấy Vân giận dỗi che kín người bỏ vào nhà vệ sinh tắm mà Tú tiu ngỉu, trời ạ, thế mà sách dám nói qua 7 ngày là phụ nữ hết kinh rồi làm anh cứ tưởng. Đấy, hóa ra cũng có lúc sách vở sai lè lè, vợ anh nó vẫn còn kia kìa, báo hại người ta chịu phạt. Ông trời ơi, 1 tuần nữa anh biết sống thế nào đây.
Theo Blogtamsu
Con mới sinh nhưng miệng đã có 2 cái răng, chồng bế con đi khám sợ con bị bệnh Anh cảm ơn bác sĩ, bế con ra về. Tại sao chị lại nói dối anh là sinh con thiếu tháng chứ? Đi ngang qua phòng xét nghiệm ADN, anh rẽ vào làm chuyện đó. Kết quả trên tay, anh sững sờ... ảnh minh họa Anh nói với chị, anh yêu thương chị hơn tất thảy mọi thứ trên đời này. Bằng chứng...