Hạnh phúc giả tạo
Hằng tỉnh giấc, đầu óc còn vướng vất, loáng choáng vì rượu mạnh, căn phòng bộn bề những chai, cốc, bát đĩa ngổn ngang, trên mặt bàn, những ngọn nến đã cháy hết chảy tràn nhem nhuốc, tụi bạn đã ra về từ lâu…
Ánh mặt trời đã nhô cao báo hiệu đất trời sang một năm mới, chỉ có con đường vẫn như ngày nào, đông tắc, uể oải cõng trên lưng hàng nghìn chiếc xe cố nhích từng centimet, nàng ngao ngán nhìn thiên hạ đua chen, khẽ thở dài.
Đã thành lệ, cứ đến cuối năm Hằng lại tụ tập bàn bè ăn uống, hát hò vừa mừng sinh nhật vừa đón chào năm mới và tàn cuộc bao giờ cũng một ngày vất vả vừa lau nhà vừa rửa chén bát. Nhưng Hằng không lấy đó làm buồn, ngược lại những lúc ấy cô thấy mình như trẻ lại, bản ngã của một thời chưa xa hiện về ngây ngất.
Trong men rượu cay nồng, chen lẫn giữa giai điệu mừng năm mới của ban nhạc ABBA là những tình khúc của Trịnh Công Sơn, Ngô Thụy Miên, một thói quen cố hữu mà cô không thể bỏ.
Từ lâu đối với Hằng, gia đình là một thứ gì đó vừa xa xôi vừa xa xỉ… Mọi cái đã diễn ra theo một chu trình được lập sẵn, từ ăn uống, đưa con đến trường, đi siêu thị hay thể dục thẩm mĩ tùy thích, cô là tỉ phú thời gian, tiền chi tiêu hàng tháng được Thắng chuyển thẳng qua tài khoản. Cô có một cuộc sống đủ đầy tỉ lệ thuận với nỗi lạnh lẽo như chính căn nhà sang trọng cùng những ánh đèn màu ma quái mà cô đang sống.
Video đang HOT
Ngày thường Thắng đã vắng nhà, cuối năm lại càng vắng, thôi thì đủ lý do, công tác xa, gặp đối tác… Hằng lắc đầu chua chát, chắc giờ gã đang mê mụ cùng con bồ trẻ ở một bãi biển nào đó.
… “Cô xem đi! Qua tay bao nhiêu thằng trước khi đến với tôi”, Thắng quăng mạnh chiếc khăn vào mặt Hằng, đôi mắt cô thẫn thờ. Mang tiếng là người hào hoa, làm việc trong môi trường hiện đại vậy mà phải đợi đến đêm tân hôn để kiểm tra tư cách của vợ…
“Anh thì sao? Lần đầu chắc?” – Giọng cô khựng lại, im bặt vì ánh mắt tóe lửa xoắn xiết cùng cái tát nổ đom đóm. Phút chốc những kỷ niệm xưa hiện về, nó từng cho cô lâng lâng hạnh phúc thì giờ đây ngột ngạt, cay đắng…
Lần đầu tiên trong đời cô tổ chức sinh nhật, có nến, có bánh ga tô và cả hoa nữa, bó hoa hồng rực rỡ như lời thú nhận “anh yêu em”, ngoài kia mọi người vẫn nô nức ra phố đón chào năm mới. Căn phòng nhỏ như ấm hơn, huyền hoặc khác hẳn ngày thường vương mùi ẩm mốc, không gian như lắng đọng, hình như họ không ai muốn làm nó bị phá vỡ dù là tiếng động rất khẽ hay có nỗi sợ vô hình: Tiếng yêu chưa kịp nói ra đã hững hờ đứt đoạn, sau này nhắc lại cảm giác ngây ngô của buổi ban đầu cả anh và nàng đều thẹn thùng đỏ mặt, hai con tim loạn nhịp bỗng hòa vào nhau, ngọt ngào, tắc nghẹn, rên xiết đê mê trong tiếng nhạc dằt dìu. Nhưng mưa chưa đến mà anh đã đi, nhanh nhẹn, gấp gáp và khốn khiếp như lần đầu anh đến với sự lý giải ráo hoảnh, vô trách nhiệm “không hợp nhau, tình yêu và cuộc sống là hai phạm trù hoàn toàn khác”. Bóng dáng của hạnh phúc le lói như chút ánh sáng cuối đường hầm khi cu Tin ra đời, kết quả của nghĩa vụ hai bên phải chịu đựng nhưng không khỏi háo hức, nhưng, đâu lại vào đó, cả Thắng và cô là những kịch sĩ tuyệt vời trong mắt hàng xóm và hai bên nội, ngoại.
Khi màn đêm buông tất cả trở về với chiều sâu và không gian mặc định mà vì chút quyền lợi nhỏ nhen, người ta không nỡ phá bỏ cái mái ấm giả tạo. Gió lùa khiến Hằng thấy lạnh, dù ngoài kia vẫn trời nắng, khí hậu biến đổi cho gió mùa len vào tận vùng đất phương Nam xa xôi này… Một ngày mới, một năm mới bắt đầu, tuổi ba mươi rập rìu gõ cửa.
Theo VNE
Chồng dẫn "gái" về nhà, lỗi tại tôi?.
Ở độ tuổi 45, tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Hai vợ chồng ai cũng có công ăn việc làm ổn định, hai đứa con, một trai một gái, xinh xắn, ngoan ngoãn. Tôi cứ tưởng rằng cuộc sống của mình không thể nào hạnh phúc hơn được nữa, cho đến cái ngày...
Một, hai tháng đổ lại đây, tôi thường có biểu hiện mệt mỏi, uể oải, tình trạng mất ngủ thường đến túc trực, kinh nguyệt lúc thưa lúc gần, tôi cũng không thể kiểm soát được tính cáu bẳn hay giận dữ của mình. Quan trọng hơn, từ khi bước qua tuổi 45 nhu cầu cho "chuyện đó" của tôi giảm hẳn.
Mỗi tuần, một hai lần ông xã lại thường "đòi hỏi", những lúc như thế tôi lại chẳng có chút hứng thú nào. Tôi mệt mỏi vô cùng mỗi khi anh động chạm vào thân thể tôi. Thế nên, dẫu có cố gắng chịu đựng để chiều chồng thì với tôi, quan hệ vẫn như cực hình. Nhiều lúc đang trong "cuộc vui", tôi đã hét toáng lên và yêu cầu anh dừng lại. Tôi hiểu chồng rất khổ tâm bởi chỉ vì lo lắng cho sức khỏe của tôi mà anh phải kìm nén nhu cầu mạnh mẽ trong mình, tôi thấy thật tội lỗi.
Hè đến hai con về quê ông bà nội chơi, trong nhà chỉ còn mỗi hai vợ chồng. Cứ đi làm thì thôi chứ về đến nhà nhìn thấy chồng là tôi lại lảng tránh. Có hôm đang trong giờ làm việc tôi thấy chóng mặt và khó chịu trong người kinh khủng, vì không muốn gọi điện để chồng phải lo lắng nên tôi đã tự mình về nhà nghỉ ngơi. Về đến thì mới biết anh cũng đang ở nhà. Khi lên tới phòng mình tôi đã ngất xỉu trước cảnh tượng chồng mình đang trên giường với một cô gái khác.
Tỉnh dậy trong trạng thái lâng lâng, bên cạnh là chồng, chưa bao giờ tôi thấy anh ghê tởm đến vậy. Tôi đề nghị ly hôn ngay lập tức nhưng chồng ra sức năn nỉ và giải thích. Anh nói là do mỗi khi anh có nhu cầu "gần gũi" thì tội lại né tránh, không muốn anh động chạm. Anh cũng biết vợ đang trong thời kỳ nhạy cảm, tính tình thay đổi nên cũng không muốn làm vợ phiền lòng. Anh và người phụ nữ kia chỉ là quan hệ "ăn bánh trả tiền" thôi chứ không có gì hơn. Anh hứa là sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra nữa. Thế nhưng, những câu nói van xin, nài nỉ của anh vẫn không thể làm lung lay quyết định ly hôn của mình. Tôi không thể nào quên cảnh tượng ngày hôm đó.
Anh dọn ra phòng sách ngủ còn tôi vẫn ngủ trong phòng. Cả hai cùng im lặng và hạn chế nói chuyện với nhau. Dường như những ngày tháng vui vẻ cả gia đình đang thưa dần thay vào đó là sự im lặng. Cuộc hôn nhân hạnh phúc dần trở nên tẻ nhạt. Cuộc sống giờ đây cũng chỉ còn là trách nhiệm, chúng tôi sống với nhau chỉ vì con. Dù biết chồng vẫn còn thương vợ và luôn tìm mọi cách giảng hòa thế nhưng chỉ cần nghĩ cảnh anh trên giường cùng người khác tôi lại không thể tha thứ.
Giật mình trước cuộc hôn nhân đang đi vào ngõ cụt. Tôi tìm đến sự tư vấn của bác sĩ, tôi muốn hiểu rõ hơn về tình trạng hiện tại của mình. Bác sĩ nói rằng bước qua tuổi 40 tôi đã bắt đầu có dấu hiệu tiền mãn kinh, nội tiết tố ngày càng giảm đó là lý do vì sao tôi thường hay cáu gắt cũng như chẳng còn muốn gần gũi chồng. Để cải thiện tình trạng này tôi cần phải bổ sung thêm những thực phẩm giúp tăng cường nội tiết tố nữ. Nghe theo lời khuyên bác sĩ tôi đến nhà thuốc và được các dược sĩ giới thiệu dùng sản phẩm với cái tên khá khó nhớ, tôi nhớ không nhầm là một sản phẩm tên Genki gì đó với cái số 6 mà nghe nhân viên nhà thuốc tư vấn là 6 loại thảo dược quý. Sau khi được tư vấn tôi cũng miễn cưỡng dùng thử.
Tôi cố gắng tìm cho mình nhiều niềm vui bằng cách đi chơi cùng con cái, ăn tối cùng bạn bè và cũng thường xuyên uống thuốc đều đặn. Tôi muốn trong mắt mọi người đặc biệt là chồng mình tôi vẫn sống bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Có hôm các con chọc mẹ, "Dạo này da mẹ đẹp thế", thì ra thuốc mà tôi uống cũng đã có công dụng mà tôi lại chẳng để ý. Thế nhưng, sau khi dùng sản phẩm đó được 2 tuần tôi đã gặp vấn đề. Tôi bỗng dưng thấy có cảm giác "ham muốn", cố gắng nhịn hết sức vì tôi vẫn còn rất giận chồng, vẫn không muốn hạ mình sang "đòi hỏi" anh.
Đến ngày sinh nhật tôi, các con nhắn tin hẹn mẹ đến một nhà hàng để tổ chức sinh nhật. Đến nơi trước mặt tôi chỉ có mỗi chồng. Bất ngờ trước sự xuất hiện của anh vì sáng nay anh nhắn tin sẽ không về nhà ăn tối vì có hẹn. Lâu lắm rồi hai vợ chồng mới có bữa ăn tối như thế này kể từ khi "chiến tranh lạnh" xảy ra. Anh nói đến bây giờ, anh vẫn luôn sống trong cảm giác hối hận với tội lỗi của mình nhưng anh vẫn mặt dày muốn cầu xin sự tha thứ của tôi. Anh còn nói với tôi "Dạo này em đẹp hơn rất nhiều đó...?" Tôi đã im lặng trước những cảm xúc lẫn lộn của mình.
Qua tất cả mọi chuyện, tôi chợt nhận ra, một phần cũng lỗi do mình không chịu lắng nghe chồng, do mình thiếu hiểu biết nên anh mới phải "ăn bánh trả tiền", giá như mình tìm sự giúp đỡ sớm hơn, đến gặp bác sĩ sớm hơn thì tôi đã không phải sống mệt mỏi như vậy. Trước sự chân thành của chồng, tôi vẫn chưa quyết định. Tôi có nên tha thứ cho chồng hay không?
Theo VNE
Đừng cố che giấu những nghĩ suy Em như thể một người diễn viên đóng rất đạt vai diễn mà chính mình là người tự tay viết kịch bản. Tạo hóa sinh ra những người đàn ông để chở che và bảo vệ cho những người phụ nữ, thế nhưng đôi khi trong cuộc đời này ta gặp những người phụ nữ mạnh mẽ hoặc cố tình tỏ ra mạnh...