Hạnh phúc được làm dâu nhà nghèo
Ngày đầu lấy chồng, ai cũng xì xào vì sao tôi lại chọn một người chồng có gia cảnh khó khăn như vậy.
Từng hối tiếc vì lấy chồng nghèo
Ngày đầu lấy chồng, ai cũng xì xào vì sao tôi lại chọn một người chồng có gia cảnh khó khăn như vậy. Chồng tôi làm nhân viên ở một công ty, lương lậu đủ chi tiêu, còn dư giả thì không có. Nói về chuyện thu nhập, hai vợ chồng gom góp cũng chỉ đủ tiền chi tiêu, lập nghiệp ở thành phố, thuê nhà thuê cửa. Thế nhưng, có lẽ, sự chân thành, sự mộc mạc của anh đã chiếm được trái tim của tôi.
Gia đình tôi thì thuộc hàng khá giả. Tôi lại là cô gái xinh xắn, có học thức, công việc ổn định nên ở quê, ai cũng nghĩ tôi phải lấy một người chồng giàu có bề thế, chí ít là hơn anh. Thế nên, khi mọi người chứng kiến gia cảnh nhà anh, ai cũng ngạc nhiên tự hỏi.
Tôi ban đầu không nghĩ gì, nhưng càng về sau, mọi người càng nói nhiều tôi lại càng chán nản. Tôi cũng đã từng ích kỉ nghĩ rằng, mình lấy anh liệu có phải là sai lầm, có phải là đã quá nông nổi và phí hoài tuổi xuân và nhan sắc. Tôi biết, anh có chút buồn và chạnh lòng khi nghe những lời đó từ người khác, tôi thì không nói gì nhưng thấy nét mặt không vui của tôi, chắc anh cũng hiểu phần nào. Tôi bắt đầu thấy có lỗi nhưng vẫn có chút ân hận và tiếc nuối… Phụ nữ là thế mà.
Mẹ chồng tốt, tôi thấy thật may mắn
Nhưng &’ván đã đóng thuyền’, dù sao thì mọi sự cũng đã rồi, tôi cũng đã là vợ anh. Tôi dù có chút hối tiếc nhưng an phận, sống cuộc đời đạm bạc, cứ đi làm rồi về căn phòng trọ, hay vợ chồng ăn cơm, nói chuyện, vui vẻ cùng nhau. Có khi, anh kể cho tôi những câu chuyện hài hước, rất thích thú. Tôi cảm thấy, có lẽ, chính vì điều này mà tôi yêu anh nhiều như thế.
Video đang HOT
Hạnh phúc khi làm con dâu của mẹ (ảnh minh họa)
Thi thoảng anh mua hoa tặng tôi, hay để tôi cắm trong nhà. Anh nói: “Lấy nhau rồi nhưng không được quên nhiệm vụ. Vẫn phải như ngày mới yêu không thì vợ chán, vợ bỏ”. Thật ra chỉ là câu nói đùa nhưng tôi vẫn thấy vui lòng. Anh vẫn như xưa, vẫn nhiệt tình, vẫn chân thành với tôi.
Ngày về nhà anh, tôi thật sự thấy được trái tim nhân hậu của người mẹ chồng mà bao lâu nay tôi rất ít nói chuyện. Mẹ hiền lành, chân chất. Mẹ thấy chúng tôi về, mẹ hỏi han xem tôi thích ăn gì, chiều chuộng con cái vô cùng. Vườn rộng, nhiều rau, mẹ nói tôi thích ăn rau nên mẹ hay trồng, đợi các con về. Rồi mẹ giết gà, chuẩn bị bao nhiêu thứ cho chúng tôi. Khi đi, mẹ còn dùng bao, dùng túi gói ghém đồ đạc, nào là mít, dứa, nào là thanh long… đủ các thứ ở quê mà chúng tôi có thể mang lên Hà Nội. Gạo ngon mẹ cũng không ăn, dành các con vì mẹ biết, các con chỉ thích ăn gạo dẻo.
Nhìn mẹ đi chân đất, chạy khắp sân, chuẩn bị đồ cho các con mang đi mà tôi chạnh lòng, tại sao mẹ lại nhân từ đến vậy. Người mẹ nào cũng thương con nhưng không phải, mẹ chồng nào cũng tốt với con dâu đến vậy. Tôi chẳng thấy khoảng cách mẹ chồng nàng dâu, về nhà chồng mà cứ như về nhà mẹ đẻ vậy.
Từ ngày đó, mỗi lần mẹ lên chơi hay là có nhiều hoa quả, mẹ đều gói ghém, bảo chúng tôi mang lên ăn, hoặc là gửi xe cho chúng tôi. Có khi mẹ chẳng ăn, toàn dành cho các con vì bảo là, ở thành phố cái gì cũng phun thuốc, độc hại. Tôi thấy thương và kính trọng mẹ vô cùng. Giá mẹ, ai cũng có được người mẹ chồng như tôi.
Tôi siêng về nhà chồng hơn, và cũng siêng mua đồ cho mẹ. Tôi thường mua cho mẹ những bộ quần áo rất đẹp, nhưng mẹ lại không mặc. Mẹ nói, để dành khi nào những bộ này cũ thì mặc sau. Càng nhìn mẹ tôi càng thương.
Thật ra, tôi đã nghiệm ra, con người nghèo khó lại có tình, thường biết quý trọng tình cảm hơn là những người lắm tiền nhiều của. Đó là quan điểm của tôi và tôi nghĩ, đó cũng là suy nghĩ của nhiều người. Có tiền mà không biết trân trọng tình cảm thì có tiền làm gì. Tôi thà là sống hà tiện một chút, còn hơn là giàu sang mà không được nhà chồng quý trọng. Tôi thương mẹ tôi nhiều lắm và càng thấy yêu chồng hơn. Thật sự, làm dâu nhà nghèo như tôi đâu có khổ.
Theo VNE
Bị 2 người bỏ vì nhà quá nghèo
Trách chi đâu, có trách thì trách mình quá nghèo, trách tình yêu đã bị đồng tiền điều khiển, trách con người sống ưa vật chất mà thôi.
Thật sự, khi viết ra những dòng này, tôi cảm thấy buồn vô cùng. Buồn vì, từ trước tới giờ mình luôn sống hết lòng với người khác nhưng cuối cùng lại chẳng nhận lại được gì. Người ta, nhất là người con gái tôi dành tình cảm, cuối cùng cũng lại ra đi khi biết gia đình tôi quá hoàn cảnh. Tôi không còn muốn nghĩ tới chuyện yêu đương hay lấy vợ nữa.
Người con gái đầu tiên tôi thích, đó là một cô gái dịu dàng, dễ chịu, tốt tính. Tôi đã nghĩ, đó là người con gái đầu tiên cũng là người cuối cùng tôi chọn. Nhưng sau này, khi biết gia đình em giàu có, tôi lại cảm thấy e dè. Tôi cũng nhiều lần tâm sự với em rằng, gia đình tôi khó khăn, tôi phải bươn trải một mình. Em nói không sao vì em yêu tôi nên không quan trọng chuyện giàu nghèo. Nhưng bố mẹ em có vẻ không hài lòng vì cho rằng chúng tôi không &'môn đăng hộ đối'.
Từ ngày sinh ra, tôi luôn sống trong căn nhà này, dù nghèo nhưng ấm cúng tình thương của bố mẹ. (ảnh minh họa)
Em vẫn quyết tâm về ra mắt gia đình tôi. Thái độ ngạc nhiên của em khi nhìn thấy bố mẹ tôi, ngôi nhà cấp 4 đơn sơ, tường loang lổ và bộ bàn ghế gỗ cũ kĩ. Ngay cả cái nhà tắm còn mọc rêu và cái sân gạch ngày trước. Bố mẹ tôi làm nông nên nhìn quê mua, chân đất. Có vẻ, em không hề nghĩ, gia điình tôi lại nghèo tới vậy.
Từ ngày sinh ra, tôi luôn sống trong căn nhà này, dù nghèo nhưng ấm cúng tình thương của bố mẹ. Bố mẹ phải kiếm tiền, dành dụm từng đồng bán rau cỏ để nuôi tôi khôn lớn trưởng thành. Tôi vì thương bố mẹ nên bao năm đi học đều bươn trải làm thêm để không phải xin tiền bố mẹ nữa. Nhưng khi ra trường, kiếm được công việc và nghĩ tới chuyện yêu đương, lập gia đình, tôi đã nghĩ tới em.
Sau lần ra mắt ấy, tôi không thấy em nói gì tới chuyện cưới xin nữa. Em bắt đầu nói, bố mẹ em không cho phép em yêu tôi, điều mà trước giờ tôi và em đều biết. Nhưng em vẫn thường bảo không quan trọng, quyết tâm yêu tôi. Vậy mà giờ em lại thay đổi cũng vì cái lý do cũ kĩ ấy. Có lẽ, em không ngờ gia đình tôi lại nghèo tới mức ấy.
Người con gái thứ hai tôi yêu sau này, được tầm 1 năm thì tôi dẫn về ra mắt. Cũng lý do như cũ, cũng vì tôi quá nghèo, em lại từ bỏ tình yêu với tôi. (ảnh minh họa)
Sau đó, em lặng lẽ chia tay. Thật ra tôi yêu em quá nhiều, nhưng tôi sợ, chuyện tình cảm không thể gượng ép, em sẽ vì thương hại tôi mà đón nhận tôi. Với lại, tôi cũng biết mình nghèo, không thể chu cấp cho em cuộc sống sung sướng như em có trước giờ. Tôi đành ngậm ngùi, chấp nhận chuyện chia tay một cách nhẹ nhàng.
Người con gái thứ hai tôi yêu sau này, được tầm 1 năm thì tôi dẫn về ra mắt. Cũng lý do như cũ, cũng vì tôi quá nghèo, em lại từ bỏ tình yêu với tôi. Em nói, vì là dân tỉnh lẻ, cũng muốn có công việc tốt, lấy được người chồng giàu có cho bố mẹ yên lòng nên em đã không chọn tôi và mong tôi tha thứ. Tôi không hiểu vì sao em lại hành động như vậy. Nếu thật sự như thế, ngay từ đầu em đã không nên yêu tôi. Tình yêu của chúng tôi cứ theo đó mà lụi tàn, vì tôi chưa bao giờ mua được cho em một món quà giá trị nào so với người ta, người đàn ông đang theo đuổi em.
Trách chi đâu, có trách thì trách mình quá nghèo, trách tình yêu đã bị đồng tiền điều khiển, trách con người sống ưa vật chất mà thôi. Người ta bảo, thời nay, không có cảnh &'một mái nhà tranh hai trái tim vàng' cũng đúng. Chẳng ai lại chọn một người đàn ông nghèo khó khi có những anh chàng giàu có vây quanh.
Kể từ đó tới giờ, tôi thật tình không muốn yêu một ai nữa. Tôi sợ lần nữa mình lại thất bại. Thà rằng, tôi cứ làm ăn, cứ tu chí, lo cho bố mẹ cuộc sống sung túc hơn để bố mẹ yên lòng, còn hơn lấy vợ về mà người ta lại chẳng đồng cam cộng khổ cùng gia đình tôi. Bị người ta từ chối vì quá nghèo, nhìn bố mẹ vất vả, tôi lại càng thấy trách bản thân mình hơn. Là vì tôi không thể lo cho bố mẹ có cuộc sống tốt như người ta, là vì tôi khiến bố mẹ phải buồn. Chẳng biết bao giờ tôi mới có thể tìm được người con gái tốt, yêu thương tôi hết lòng và cũng yêu gia đình tôi, yêu cả cái nghèo khó của tôi nữa. Tôi mong chờ người con gái ấy nhưng lại chẳng dám hi vọng vì mình vẫn còn nghèo quá, thật là thương cho chính mình!
Theo VNE
Chồng đã nghèo còn suốt ngày bài bạc Chồng người ta mất mặt này còn được mặt khác, còn chồng của Nga lại chẳng được điểm gì. Đã nghèo lại còn lười làm ăn, suốt ngày bài bạc. Học không giỏi, cũng như những người bạn cùng trang lứa khác trong làng, Nga khăn gói lên Hà Nội làm công nhân. Ở đây Nga gặp Đạt - Chồng cô bây giờ....