Hạnh phúc đơn giản lắm, chỉ cần chúng ta học cách quên và tha thứ
Cuộc sống có quá nhiều điều bất ngờ và nếu không học cách quên, cách tha thứ, không học cách “làm ngơ” với những gì cần thiết thì chẳng bao giờ chúng ta thoát khỏi vòng luẩn quẩn ấy cả.
ảnh minh họa
Cuộc sống hiện đại luôn đầy rẫy những chuyện thị phi, oan trái… Mỗi ngày, có biết bao nhiêu bài báo đề cập đến chủ đề tiêu cực và chính vì những đề tài giật gân ấy mà rất nhiều người bị cuốn theo vòng xoáy.
Chúng ta coi đó là thứ để bàn tán, tranh luận, thậm chí to tiếng với nhau chỉ vì muốn bảo vệ quan điểm của mình. Chúng ta bàn tán về cuộc sống, công việc của một người chẳng hề quen và đưa ra lời phán xét trong khi chỉ biết về họ qua vài nguồn thông tin chưa được kiểm chứng.
Chúng ta bị chìm đắm trong suy nghĩ, lo âu về những thứ xung quanh để rồi mỗi ngày qua đi, mọi thứ cũng chẳng hề thay đổi. Cuộc sống có quá nhiều điều bất ngờ và nếu không học cách quên, cách tha thứ, không học cách “làm ngơ” với những gì cần thiết thì chẳng bao giờ chúng ta thoát khỏi vòng luẩn quẩn ấy cả.
Tại sao lại phải học cách quên?
Có một câu chuyện như sau:
Một buổi tối, tôi đi thăm một người bạn từng bị vu cáo hãm hại. Lúc ăn cơm, anh nhận được một cuộc điện thoại, người trong điện thoại muốn nói cho anh biết ai đã hãm hại anh.
Nhưng anh bạn tôi đã từ chối nghe. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, anh nói: “Biết rồi thì sao chứ? Cuộc sống có những chuyện không cần biết và có những thứ cần phải quên đi. Bởi vì mình đã chọn bỏ qua cho họ, nghĩa là cũng không cần thiết phải tìm hiểu họ là ai nữa. Mình an toàn, đó là điều rất may mắn”.
Bạn càng bị ám ảnh bởi những gì đã xảy ra, năng lượng tiêu cực càng kéo bạn xuống. Suy nghĩ của bạn, tuy thật khó giải thích, nhưng nó có thể khiến năng lượng bùng cháy. Càng nghĩ tiêu cực, bạn càng khiến mọi thứ xung quanh trở nên vô cùng tồi tệ. Bạn mất niềm tin vào cuộc sống, bạn muốn xé nát tất cả và điều đáng buồn là, chỉ có bạn đang tự giày vò mình. Những gì đã xảy ra, thực tế, chúng đã không còn ở hiện tại nữa.
Quy luật của sự hấp dẫn
Theo Jack Canfield (Tác giả cuốn sách nổi tiếng: Người nam châm – Bí mật của luật hấp dẫn): “Luật hấp dẫn là quy luật quyền năng nhất trong vũ trụ. Cũng giống như trọng lực, nó luôn phát huy tác dụng và luôn chuyển động. Ngay chính lúc này, nó cũng đang vận hành trong cuộc sống của bạn”
Điều này có thể hiểu đơn giản là bạn sẽ hấp dẫn tất cả những gì bạn tập trung vào. Bạn hướng niềm tin và dồn công sức vào những điều tích cực, bạn sẽ thu hút được thêm nhiều điều tốt đẹp vào cuộc sống của chính bạn. Ngược lại, nếu bạn chỉ liên tục nghĩ về những thứ tiêu cực, cuộc sống của bạn cũng sẽ trở nên rất bế tắc.
Đời người không phải lúc nào cũng được như ý muốn. Đôi khi để bản thân vui vẻ, mỗi người cần giảm áp lực cho chính mình và cách để giảm áp lực tốt nhất chính là học cách quên, bởi trong cuộc sống này có những thứ cần nhặt lên và bỏ xuống đúng lúc.
Video đang HOT
Học cách quên không phải điều xấu mà là một sự cân bằng. Hãy chấp nhận, chân thành và thản nhiên đối mặt với cuộc sống. Nếu cứ mãi bị dày vò bởi những sai lầm của người khác hay yếu điểm của bản thân thì chúng ta sẽ bị loại ra ngoài vòng tròn hạnh phúc.
Trong kinh Phật có một câu chuyện kể rằng:
Tiểu hòa thượng và lão hòa thượng cùng đi hóa duyên, tiểu hòa thượng lễ độ cung kính, việc gì cũng đều nhìn theo sư phụ. Khi tới bờ sông, một cô gái muốn qua sông, lão hòa thượng đã cõng cô gái qua sông, cô gái cảm ơn rồi bước đi, tiểu hòa thượng trong lòng cứ thắc mắc: “Sư phụ sao có thể cõng một cô gái qua sông như thế?”.
Nhưng cậu ta không dám hỏi, cứ thế đi mãi được 20 dặm, cậu ta thực sự không kìm được đành hỏi sư phụ: “Chúng ta là người xuất gia, sao thầy có thể cõng một cô gái qua sông?”. Sư phụ điềm đạm nói: “Ta cõng cô gái đó qua sông xong thì bỏ cô ấy xuống, còn ngươi thì đã cõng cô gái ấy 20 dặm rồi vẫn chưa bỏ xuống”.
Cuộc đời con người là một chuyến hành trình dài mà bản thân chúng ta chỉ biết điểm đến tiếp theo khi chúng ta thực sự đến. Chẳng ai biết trước hay dự đoán trước được tương lai cả. Chúng ta phải liên tục bước đi trên con đường đó và cho dù lựa chọn của mỗi người là gì thì tất cả đều di chuyển chứ không một ai dừng lại. Bạn sẽ nhìn thấy rất nhiều phong cảnh, có lúc đẹp, có lúc tối tăm, thi thoảng lại nhiều đèo dốc, gập ghềnh… khiến bạn chỉ muốn dừng lại.
Nếu như đem tất cả những thứ này để ghi nhớ hết trong lòng thì bản thân chúng ta chỉ càng chứa thêm nhiều gánh nặng không cần thiết. Hãy nghĩ đến tuổi thơ, thật hiếm có người nào nhớ hết được tất cả những gì đã từng xảy ra trong quá khứ, ngoại trừ những kỷ niệm đẹp, những thứ sâu sắc mà thôi. Tạo hóa đã khéo sắp đặt điều này và chúng ta hoàn toàn có khả năng quên đi rất nhiều thứ để đổi lấy những điều tốt đẹp.
Sự từng trải càng phong phú, nghĩa là càng “trải đời” thì áp lực càng lớn. Thay vì thế, hãy tự quên đi một chút, vứt bỏ một chút để hành trang gọn nhẹ hơn trên đường. Những gì đã qua chẳng bao giờ lấy lại được ngoài việc hãy khắc cốt ghi tâm những kinh nghiệm để đời, sống trọn từng phút giây và yêu thương hết thảy.
4 người cần tha thứ trong cuộc đời
Theo diễn giả Brian Tracy, có 4 người mà chúng ta cần phải tha thứ trong cuộc đời nếu muốn học cách sống. Đầu tiên, đó chính là bố mẹ, cho dù họ còn ở bên cạnh chúng ta hay không còn nữa. Bởi lẽ, mỗi sai lầm mà họ đã mắc phải, dù vô tình hay cố ý, đều là để chăm sóc, nuôi dưỡng chính chúng ta.
Thay vì ca thán, trách móc, hãy biết ơn vì bố mẹ đã đánh đổi cả cuộc đời mình để dành cho bạn những điều tốt đẹp nhất. Ngay bây giờ, bạn đang lướt web để thư giãn, bạn đọc hay xem những gì mình thích, bạn tự do làm tất cả những gì mình muốn… nên nếu bạn vẫn nghèo hay vẫn không thành công, đó là do bạn chứ không phải do ai cả.
Ngay bây giờ, nếu vẫn còn trong đầu suy nghĩ giận dỗi hay cảm thấy không hài lòng với bố mẹ điều gì đấy, bạn có thể gọi điện về nhà, thành thật và nói cho họ biết sự ân hận của bạn. Hành động đơn giản nhưng không phải ai cũng đủ dũng cảm để làm được này sẽ có ý nghĩa với bố mẹ hơn bất kỳ một món quà vật chất nào khác.
Nếu không tha thứ cho bố mẹ (khi họ đã phạm phải một sai lầm nào đó) thì bạn mãi mãi vẫn chỉ là một đứa trẻ. Bạn không dành cho bản thân cơ hội để trở thành một con người đủ nhận thức, đủ trưởng thành. Bạn vẫn tiếp tục coi mình là một nạn nhân. Tệ hơn, bạn giữ những suy nghĩ tiêu cực trong đầu và liên tục bị ám ảnh bởi chúng. Bạn có thể quên nên hãy rộng lòng tha thứ. Bố mẹ của bạn hoàn toàn xứng đáng cho điều đó.
Người thứ hai mà bạn cần tha thứ đó chính là vợ hoặc chồng của bạn. Bạn có quyền giận dữ nhưng bạn cũng có quyền lựa chọn nếu tình cảm của người bạn đời đã thay đổi. Liệu rằng với một mối quan hệ ép buộc khi cả hai không còn như xưa nữa có khiến bạn trở nên hạnh phúc hay chỉ càng làm cho cuộc sống của bạn thêm tồi tệ? Liệu rằng việc giày vò lẫn nhau có làm cho bạn được sung sướng? Nếu câu trả lời là không, hãy lựa chọn từ bỏ và tha thứ.
Người thứ ba mà bạn cần tha thứ đó chính là tất cả những người khác trong cuộc sống của bạn, kể cả những người đã từng làm tổn thương bạn. Hãy vứt bỏ chúng để dành chỗ chào đón những yêu thương đang chờ đợi bạn. Cho dù đó là ông chủ, đối tác kinh doanh, bạn bè, một người nào đó qua đường hay bất kỳ ai đi nữa.
Và người cuối cùng cần tha thứ đó chính là bản thân bạn. Hãy tha thứ cho bản thân mình, cho dù bạn đã làm điều gì đó dại dột, thiếu suy nghĩ. Có thể mỗi ngày, bạn lao quá nhanh vào thứ mình thích để rồi vô tình khiến ai đó tổn thương hay bạn đi quá chậm khiến chính mình bỏ lỡ một điều gì đó.
Đừng dằn vặt bản thân, vì chỉ như vậy, bạn mới tích lũy được kinh nghiệm cho mình. Đừng so sánh mình với một ai đó để rồi thấy mình tiến quá chậm, thiếu khả năng và thua kém người khác. Bạn được sinh ra là để hoàn thành sứ mệnh của bạn.
“Xuân có hoa bách hợp, thu có trăng.
Hạ có gió mát, đông có tuyết.
Trong lòng không có việc phải phiền lo mới chính là mùa đẹp của nhân gian.
Nhớ những cái cần nhớ, quên những cái nên quên, sống cuộc sống cởi mở, trong lòng không vướng mắc thì cuộc sống này sẽ thật tươi đẹp”.
Theo blogtamsu
Chuyện tình hoa bồ công anh
Hạnh phúc đơn giản chỉ là được thấy người mình yêu có một cuộc sống tốt đẹp. Anh không cần phải là người chung đôi nhưng sẽ nguyện là kẻ chung đường cùng em. Dẫu chỉ là đường thẳng song song tới vô cùng không chạm nhưng thấy em hạnh phúc anh cũng sẵn sàng đánh đổi mọi thứ. Vì trên tất cả là anh yêu em...
Ảnh minh họa
Ở một thảo nguyên nọ ngập tràn hoa thơm cỏ lạ, có một cây nấm sống hạnh phúc với một cây bồ công anh. Chúng sinh ra và lớn lên bên nhau, chia sẻ với nhau mọi điều trong cuộc sống. Mỗi sáng thức dậy, bồ công anh vươn mình đón ánh mặt trời. Nó hứng lấy những giọt sương sớm long lanh, tinh khiết mang tặng cây nấm nhỏ. Cây nấm nhỏ đón nhận món quá của bồ công anh như một điều hiển nhiên. Đối với nấm nhỏ, bồ công anh giống như một người anh trai luôn che chở bảo vệ cô em gái nhỏ. Nhưng nấm nhỏ không hề biết rằng, từ lâu bồ công anh đã dành tình cảm đặc biệt cho mình. Chỉ vì lo sợ nấm nhỏ từ chối tình cảm của mình nên nó chẳng nói ra. Cứ âm thầm ở bên nấm nhỏ. Với nó, chỉ vậy cũng là hạnh phúc lắm rồi.
Mùa hè đến, mặt trời chiếu sáng khắp nơi. Ánh nắng vàng ngọt như mật ong, trải dài khắp thảo nguyên. Cây nấm nhỏ thích thú reo ca. Nó nhảy múa cả ngày với niềm hân hoan hạnh phúc. Nấm nhỏ nói với bồ công anh:
- Em ước gì chúng ta không có mùa xuân ướt át và mùa đông ảm đạm. Nếu chỉ có mùa hè ấm áp thì thích biết bao.
Skip in 7...Ad finishes in 30 seconds
Bồ công anh im lặng. Nó biết rằng mùa hè kéo dài sẽ đem đến những điều chẳng mấy vui vẻ như nấm nhỏ nghĩ đâu. Nhưng nó không thể nói ra vì sợ làm mất đi niềm vui của nấm nhỏ.
Rồi điều gì phải đến cũng đến, mùa hè kéo dài dẫn đến khô hạn. Cây nấm nhỏ màu xanh bắt đầu thiếu nước nứt nẻ và vàng úa. Giữa lúc nấm nhỏ đối diện với cái chết bồ công anh nói thì thầm vào tai nấm nó: "Anh sẽ bảo vệ em"
Để có nước bồ công anh phải đâm rễ thật sâu xuống lòng đất. Mặc cho cát, sỏi, đá cuội cứa nát thịt da. Rồi hang ngày nó vuơn mình lên thật cao đón lấy những giọt sương sớm. Những giọt nước nó mang đến cho nấm nhỏ đều chứa tình yêu thương và sự ân cần. Đôi khi tình yêu chẳng cần phải nói ra. Chỉ là lặng lẽ ở bên, quan tâm và chở che. Vậy là đủ...
Mùa xuân tới, nấm nhỏ nhờ sự chăm sóc của bồ công anh đã nhanh chóng bình phục. Chúng lại có những ngày tháng bên nhau hạnh phúc. Mỗi sang, khi mặt trời vừa lấp lánh những tia nắng đầu tiên chúng đã nắm tay nhau nô đùa. Chúng ngắm nhìn bầu trời cao xanh mỗi sáng. Chúng cùng lắng nghe những bản nhạc du dương của gió, hợp ca của những chú chim. Những tưởng hạnh phúc sẽ mãi ở bên nấm nhỏ và bồ công anh cho đến một ngày...
Mùa đông khắc nghiệt đến, thảo nguyên không còn nắng đẹp và trái cây chín vàng nữa. Thay vào đó là vẻ u ám của bầu trời. Băng tuyết phủ trắng xóa khắp nơi. Những cành cây trụi lá như những bà già khó tính nhăn nhó mặt mày suốt mùa đông. Những chú chim cũng đã bay về phương nam ấm áp. Quang cảnh mùa đông thật ảm đạm.
Một ngày nọ, có một đoàn người đến dựng trại kế bên nấm nhỏ và bồ công anh. Họ đang chuyển đến một thành phố mới bên kia cánh rừng. Họ đốt lửa trại, ca hát và cuời nói với nhau suốt đêm. Trong số đó có một cô bé tóc vàng thơ thẩn dạo chơi một mình. Cô bé đã phát hiện điều gì đó, thích thú reo lên. Rồi từ từ tiến lại gần bên nấm nhỏ và nói với mẹ mình:
- "Mẹ ơi! Cây nấm này đẹp quá. Con có thể hái nó mang về được không?"
Sau khi xem xét và biết chắc đây không phải cây nấm độc, Người mẹ đã mỉm cười đồng ý. Đêm đó chúng đã ôm chặt lấy nhau, khóc tới tận sáng. Nhưng chẳng thể thay đổi được điều gì vì con người không thể hiểu tiếng nói của chúng. Vậy là hôm sau, cây nấm nhỏ đã nằm gọn gàng trong chiếc giỏ xách của cô bé và lên đường. Nấm nhỏ sẽ đi tới một nơi nào đó mà bồ công anh chẳng thể nào biết được.
Ngày ngày trôi qua, bồ công anh tiếc thương nấm nhỏ tới héo úa, tàn tạ. Nó chẳng buồn nghe tiếng chim ca, chẳng vui đùa cùng gió. Mặc cho mọi người xung quanh vỗ về an ủi, nó vẫn giữ vẻ mặt u sầu. Chị gió thương tình nói với nó:
- Chị biết nấm nhỏ ở một thành phố cách đây rất xa. Nhưng em chẳng thể đến đó được đâu. Em không thể bay như chị được và nếu thiếu đất em sẽ chết.
Bồ công anh buồn bã trả lời:
- Với em bây giờ ngay cả cái chết cũng chẳng đáng sợ. Gía như cái chết có thể biến em thành những cơn gió, em cũng nguyện sẽ được chết để tìm đến bên nấm nhỏ.
Chị gió bàn với bồ công anh:
- Nếu em đã nói vậy chị sẽ giúp. Em hãy từ bỏ bộ cánh đẹp đẽ của mùa xuân, chị sẽ mang những cánh hoa bồ công anh bay theo gió. Chị hi vọng rằng em sẽ tìm được nấm nhỏ nhanh thôi.
Vậy là bồ công anh đã chấp nhận từ bỏ một phần cơ thể để đi theo chị gió. Từng cánh hoa rụng xuống, đau đớn như ngàn mũi dao đâm. Nó chấp nhận tất cả chỉ với mong muốn tìm thấy người mình yêu thương. Hoa bồ công anh theo gió bay đi khắp nơi. Từ ngày này qua ngày khác, từ thành phố này đến thành phố khác... Cuối nó cũng tìm thấy một căn nhà mà chị gió nói rằng nấm nhỏ ở đó. Tại đó nó thấy nấm nhỏ được trồng ngay ngắn bên cạnh một cái cây nhỏ màu xanh. Nó còn chưa kịp hạnh phúc thì bất chợt thấy cây xanh vươn cành ôm trầm lấy nấm nhỏ. Cây xanh đặt khẽ một nụ hôn lên trán nấm nhỏ. Đó là điều mà bồ công anh chưa bao giờ dám làm. Nó không đủ can đảm để thể hiện tình yêu của mình mà chỉ lặng lẽ đi bên cạnh che chở nấm nhỏ mà thôi. Và hơn cả là giờ này bồ công anh chỉ còn một bộ cánh tàn tạ và những cánh hoa xác xơ. Nó làm sao có thể so sánh được với bộ cánh đẹp đẽ của cây xanh. Nó im lặng, cất bước ra đi. Nó biết rằng sự ra đi của mình không phải vì hết yêu mà vì yêu quá nhiều. Đơn giản chỉ cần thấy nấm nhỏ hạnh phúc là nó sẽ hạnh phúc. Tình yêu vốn dĩ luôn có lý lẽ riêng của nó.
Bồ công anh từ chối trở về thảo nguyên như lời khuyên của chị gió. Nó sợ phải trở về nơi gắn với quá nhiều kỉ niệm của cả hai. Từng khoảng trời riêng, từng mảng kí ức quen thuộc. Nó quyết định cùng chị gió ngao du khắp nơi. Mỗi năm chỉ ghé qua thăm nấm nhỏ một lần. Nó muốn chắc chắn rằng nấm nhỏ vẫn bình yên và hạnh phúc. Chỉ như vậy là đủ.
p/s: Viết tặng cho K.Anh. Chàng trai bồ công anh si tình của nấm.
Theo Truyen Ngan
Học cách quên một người... Anh cho em biết yêu một người là như thế nào, cũng chính anh cho em biết cảm giác mất đi một người sẽ đau ra sao. Vậy sao không chỉ cho em cách quên đi. Cơn mưa ngang qua giữa một chiều. Tâm tư em chợt hiện về một hình ảnh quá đỗi thân thương đã xa, thế nhưng giờ đây hình...