Hạnh phúc cuối đường của cô gái hơn 20 năm tủi hờn vì cuộc sống
Hơn 20 năm từ tuổi thơ thiếu tình yêu của mẹ đến cuộc tình không hạnh phúc, cô đã tìm được tình yêu thực sự của mình sau những chuỗi ngày sống trong tủi hờn.
Khi gặp anh con tim tôi đã hồi sinh – Ảnh minh họa
Ngay từ khi sinh ra dường như đám sương mù số phận đã bao trùm lấy tôi. Tuổi thơ tôi thiếu thốn tình yêu của mẹ. 15 tuổi tôi mất đi sự trong trắng, sau đó lấy phải ông chồng vũ phu. Cuộc đời tôi tràn ngập đau thương và tủi nhục. Năm 20 tuổi, trái tim tôi đã hoàn toàn khô héo. Nhưng khi anh xuất hiện, mọi thứ đã đổi khác…
Tuổi thơ thiếu tình yêu của mẹ
Sự xuất hiện của tôi trên thế giới này đã không hề mang lại niềm vui cho mẹ vì tôi là đứa để cố nhưng lại là con gái. Thêm vào đó những khó khăn, bộn bề của cuộc sống đã mài mòn vẻ nhân hậu nữ tính ở mẹ tôi. Từ ngày tôi bắt đầu biết nhớ, chưa bao giờ mẹ vui vẻ với tôi một lần, suốt bà đánh mắng tôi.
Khi đang học lớp 6, thì bỗng nhiên mẹ bắt tôi nghỉ học để đi làm, năm đó tôi mới 12 tuổi. Ngày nào tôi cũng làm việc hùng hục, không dám ăn dám uống. 1 giờ đêm tan ca, các bạn làm cùng về ký túc xá còn tôi đạp xe hơn 20 cây số về nhà để sáng sớm hôm sau có thể giúp mẹ việc đồng áng. Nếu không có chuyện xảy ra sau này thì có lẽ tôi cũng giống như bao cô gái nông thôn khác đến tuổi lấy chồng, sinh con rồi an phận với cuộc sống bình yên, ổn định. Số phận quả không như người ta an bài, cuộc đời đã bắt tôi nếm trải không ít long đong, lận đận…
Sự cứng đầu đã đưa tôi vào cơn ác mộng
Trong nhà duy chỉ có bố là thương yêu tôi và trong mấy người con, tôi giống bố nhất. Năm 14 tuổi, chỉ vì một chuyện nhỏ mà tôi và bố đã to tiếng. Trong một phút tức giận tôi đã bỏ nhà đi. Cuộc đời tôi đã đổi thay từ đó. Tôi ra Hà Nội làm thuê trong một nhà hàng nhỏ. Vì còn quá bé, làm việc chưa thành thạo nên tôi thường xuyên bị bà chủ quát mắng. Nhà hàng này ngoài phục vụ ăn uống ra còn có thêm những hoạt động bất chính khác, nhưng hồi đó vì còn quá ngây thơ nên tôi chưa thể nhận ra.
Mỗi lần có khách dùng lời lẽ hay hành động trêu chọc, tôi chỉ biết xấu hổ và sợ chứ không biết phải làm gì. Gần nhà hàng có một quán bi lắc, đám thanh niên thường đến đó chơi, những lúc rảnh rỗi tôi cũng thường đến đó xem. Lâu dần tôi cũng quen hết bọn chúng. Một hôm, bà chủ bảo tôi đến rót trà cho một ông khách đang say rượu. Người đàn ông đó đã cầm tay tôi rồi kéo lê tôi lên giường khiến tôi vô cùng hoảng sợ. Cố gắng giằng co mãi tôi mới thoát ra được đó. Tôi liền đem chuyện kể lại cho đám thanh niên nghe. Quân, một người trong số đó nói với tôi: “Hãy đi với tôi, em không thể sống yên ổn ở nơi này được đâu”. Hồi đó còn quá nhỏ nên tôi chưa biết phân biệt mọi chuyện, chỉ biết mơ hồ đi theo Quân đến một căn phòng ẩm thấp. Cơn ác mộng của tôi bắt đầu từ đây.
Quân kể, anh là trẻ mồ côi, từ nhỏ cũng phải sống cuộc sống bữa no bữa đói, bị chú hành hạ, bé tí đã phải kéo xe đi khắp phố nhặt phế liệu… Nghe xong nước mắt tôi bỗng tuôi trào, tôi thấy anh còn khổ hơn tôi gấp bội. Cảm giác như tôi sẽ là người phải cứu giúp, phải mang lại yêu thương cho anh vậy. Khi Quân bế tôi lên chiếc giường vừa cứng vừa lạnh lẽo đó, tôi đã không giằng co, bởi tôi chưa hiểu thế nào là kháng cự, tôi thật thà nghĩ rằng, đây chính là số phận của mình. Hơn nữa tôi đang cô đơn, tôi cần một người để . Trong căn phòng ẩm thấp đó, Quân đã biến tôi thành phụ nữ. Không có gì vui vẻ, chỉ thấy một cảm giác đau đớn khó quên lưu lại sâu trong ký ức.
Cuộc sống tràn ngập nước mắt
Khi đến với nhau, cả tôi và Quân đều hy vọng có thể tìm thấy sự yêu thương ở nhau nhưng sự thật đã nhanh chóng phá vỡ mộng tưởng ngây thơ đó của tôi. Quân là một kẻ tâm lý bất thường. Bất hạnh đã biến anh trở thành một kẻ cô đơn, thô bạo và đa nghi. Anh không thích làm việc mà chỉ thích ăn chơi xa xỉ. Khoảng cách quá xa giữa mộng tưởng và hiện thực khiến anh mất phương hướng. Anh bắt đầu hành hạ tôi. Năm đó tôi mới 15 tuổi. Cuộc sống của tôi gắn liền với những trận đòn, vết thương này chưa lành đã đến vết thương khác.
Video đang HOT
Rồi một hôm tôi phát hiện bụng mình có gì đó cứng cứng, lại động đậy. Đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói tôi đã có thai. Tôi không nhớ lắm cảm giác lúc đó, dường như tôi không hiểu điều đó có nghĩa là gì, tôi không có niềm vui của một người mẹ và cũng không có ý định phá bỏ cái thai. Tôi hy vọng biết mấy sự ra đời của đứa trẻ có thể thay đổi tâm tính của Quân, giúp anh trở lại bình thường nhưng cuối cùng tôi đã thất vọng. Sau khi đứa trẻ ra đời, Quân vẫn không hề thay đổi, thậm chí anh ta còn không làm tròn trách nhiệm của một người bố.
Tôi quyết định từ bây giờ sẽ không thỏa hiệp với người đàn ông này nữa. Tôi thoát khỏi Quân, tìm thuê một căn phòng nhỏ, cố gắng sống quên đi những ngày tháng tủi nhục. Cảm giác giờ đây thật thoải mái chỉ có những vết thương trên người là vẫn trói chặt trái tim tôi. Tôi không có tư cách trao hay đón nhận tình cảm của bất cứ người đàn ông nào nữa.
Năm 2003, tôi vay mượn tiền học lái xe sau đó xin vào làm tại một hãng xe taxi. Trong một lần do không kịp phanh, tôi đã đâm phải một chiếc xe máy khiến người đàn ông ngồi trên xe lộn nhào xuống đường. Tôi vội chạy đến và rút vội 400 nghìn đưa cho anh, anh không nhận tiền mà còn xin số điện thoại của tôi và để lại số điện thoại của anh. Anh nói, nếu gặp khó khăn gì thì cứ gọi cho anh. Tôi chưa bao giờ gọi cả, có lẽ lúc đó tôi nghĩ rằng chúng tôi đến từ hai thế giới khác nhau.
Anh tên là Việt, có một công việc ổn định và một gia đình hạnh phúc. Lúc đó anh vừa bị điều động vào Nam công tác. Khi về Hà Nội, anh có gọi điện mời tôi đi ăn. Tâm trạng của tôi lúc đó thật khó tả. Việt quá nhiệt tình khiến tôi không nỡ từ chối. Nhưng mỗi lần đi cùng anh tôi thường rủ mấy người bạn đi cùng.
Đánh th ức trái tim khô héo
Thoắt cái nửa năm đã trôi qua. 30 tết các bạn cùng phòng đều về quê chỉ còn tôi ở lại. Điện thoại reo, là Việt. Anh nói vừa xuống tàu và muốn gặp tôi. Giọng anh nghe có vẻ run run. Trái tim tôi thực sự xao động nhưng vết thương trước kia vẫn còn quá sâu khiến tôi thấy sợ khi phải tiếp tục tin vào điều gì đó. Tôi đã lạnh lùng trả lời anh: “Anh hãy về đi” rồi cúp máy.
Không biết hôm đó Việt nghĩ gì nhưng trong mắt tôi anh dường như đã biến mất. Cuộc sống vẫn cứ thế, một thời gian dài tôi đã quên đi sự tồn tại của anh mãi cho đến ngày lễ tình nhân năm đó.
Nhìn không khí lãng mạn của các đôi tình nhân, tự nhiên tôi thấy buồn và cô đơn đến lạ. Tôi rút điện thoại gọi cho Việt. Nhận được điện thoại của tôi, Việt vui vô cùng. Ngày Việt quay vào Nam công tác tôi đã khóc rất nhiều. Tôi mong đợi cảm giác ấm áp được ở bên anh biết mấy. Nhưng quá khứ đau buồn đã khiến tôi trở nên tự ti.
Lần nào về Hà Nội anh cũng hẹn tôi đi ăn. Chúng tôi đã có những tháng ngày thực sự rất vui vẻ. Sau đó chúng tôi chuyển sang Bắc Ninh thuê một căn hộ nhỏ để ở. Cho đến tận lúc đó, chúng tôi chưa hề quan hệ “xác thịt”. Việt luôn trân trọng tôi, coi tôi như báu vật và sợ làm tổn thương tôi. Tình yêu luôn tồn tại dục vọng nhưng Việt rất biết kìm chế bản thân. Rồi một hôm, Việt ôm chặt tôi vào lòng tưởng như tôi sắp nghẹt thở đến nơi. Tôi biết anh rất yêu tôi. Dục vọng kìm nén bấy lâu nay giờ như ngọn núi lửa tuôn trào. Lần đầu tiên tôi thấy mình được là phụ nữ, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự hoan hỉ của xác thịt hòa quện… Tôi đã khóc. Cuối cùng thì tôi cũng đã biết “yêu” với người đàn ông mà mình yêu thương. Một cảm giác hạnh phúc đến khó tả. Những tháng ngày sau đó với tôi là chuỗi ký ức đẹp nhất trong cuộc đời.
Rồi một hôm tôi bỗng nhận được điện thoại của cô em gái nói là con trai tôi đã bỏ nhà đi. Con trai, một câu gọi mới xa lạ làm sao. Đã lâu lắm rồi tôi không gặp nó thậm chí không nghĩ đến sự tồn tại của nó, bởi nó là hiện diện của một ký ức đau buồn. Thế nhưng giờ đây tôi chỉ biết một lần nữa đối mặt với nó.
S ự thật không thể trốn chạy
Trở về Hà Nội, tôi đã tìm được con. Vì không có ai dạy dỗ nên nó trở nên ương bướng, ngỗ ngược. Chuyện này cũng không trách mẹ tôi được, dù sao bà cũng đã vất vả cả đời. Việt rất thương tôi. Anh đã dùng số tiền tiết kiệm của mình dựng cho mẹ con tôi căn nhà 2 gian ngay trên phần sân của mẹ tôi để tôi có chỗ chui ra chui vào. Trước khi vào Nam, anh luôn miệng dặn tôi phải chú ý chăm sóc bản thân.
Thấm thoát tôi và Việt đã ở bên nhau được gần 9 năm, nhưng hiện thực giờ đây khiến tôi phải suy nghĩ xem chuyện này nên đi đâu về đâu.
Chưa bao giờ tôi nghi ngờ tình yêu của Việt, nhưng làm sao tôi có thể nhẫn tâm bắt anh từ bỏ gia đình vì tôi được. Tôi không nên trở thành gánh nặng cho anh. Ngày tiễn anh ra nhà ga, chúng tôi ôm nhau rất chặt, nước mắt ướt nhòa hai bờ vai. Cho dù không đành lòng, cho dù đau khổ đến mấy, chia tay là chuyện trước sau cũng sẽ phải đến. Có lẽ kiếp này chúng tôi không có duyên được ở bên nhau nhưng mối tình này là vĩnh cửu.
Theo GĐVN
Lén lút về nhà mẹ đẻ ăn cơm sau cuộc hôn nhân đổ vỡ, câu nói bất ngờ của bố khiến cả nhà òa khóc giữa mưa
Bố âm thầm đi thể dục để tôi về nhà ăn cơm nhưng tất cả vỡ lẽ bởi một tình huống ngoài mong đợi.
Năm nay, tôi vừa bước sang tuổi 30 và từng trai qua biêt bao nhiêu mua Têt âm cung bên gia đinh. Nhưng, Têt Mâu Tuât vưa qua la cai Têt đang nhơ nhât. Bởi, đây là lần đầu tiên, kể từ ngay vơ chông đưt ganh giưa đương, tôi đươc đón Tết vơi bô me đe, quên đi nhưng tui hơn đa trai qua.
Tôi cam thây như tâm hôn vơ nat sau cuôc hôn nhân bât hanh đươc han găn nhưng vêt thương, cam nhân đươc nu cươi trong treo cua con gai va thâu hiêu tinh thương cung như sư che chơ vô bơ cua bô me danh cho minh.
Cach đây 5 năm, tôi yêu môt chang trai quen nhau thơi Đai hoc. Trong cơn say cua tinh yêu, tôi gân như quên hêt moi thư xung quanh. Tinh yêu ngot ngao va mau hông biên tôi trơ nên mu quang.
Khi đưa ban trai vê nha giơi thiêu, bô me tôi cam nhân không mây tôt đep vê chang rê tương lai. Me tôi không ngăn can chi gop y nên cân nhăc. Con bô kiên quyêt không đông y cuôc hôn nhân nay.
Tinh yêu ngot ngao va mau hông biên tôi trơ nên mu quang. Ảnh minh họa
Ngay đo, tôi cho răng bô khăt khe va không thương con. Nhưng bây giơ, tôi hiêu bô muôn con gai năm tay một ngươi đan ông đu tin tương, co thê la chô dưa vưng chăc suôt cuôc đơi. Cuôi cung, tinh yêu đâu tiên đa cuôn tôi vao vong xoay, nhưng lơi mât ngot khiên ban thân quên ca lơi khuyên cua đâng sinh thanh.
Bô me nhân thây gương măt cua ban trai toat lên sư thiêu chung thuy, không phong khoang va vu phu. Con tôi chăng nhân ra điêu gi ngoai tinh cam yêu đương nông nan ma anh danh cho. Ngay đo, ban trai cung cô găng lây long bô me vơ băng moi cach. Tôi hoan toan tin tương, con chông tương lai đa che đây ban chât thât môt cach kheo leo va tai tinh nhât.
Me tôi cung xuôi long, con bô vân nhât quyêt phan đôi. Cuối cùng ngày vui cũng diễn ra như tôi mơ ước. Moi ngươi có mặt đông đu, không khi rôn rang nhưng vân không tron ven do bô không đên dư. Thâm chi, bô con tuyên bô tư măt con gai trong lễ ăn hỏi. Lúc đó, tôi bàng hoàng, nhưng tự nhủ việc cưới được người mình yêu sẽ không còn điều gì phải bận tâm. Có ngày bố sẽ hiểu và thông cảm. Bởi, chẳng ai từ bỏ con ruột ngay cả trong những tình huống khó khăn nhất.
Sau khi cưới, tôi và chồng thuê nhà trọ để ở. Bố nổi tiếng là người nghiêm khắc nên tôi không dám về nhà dù là lễ, Tết. Mẹ vẫn âm thầm giúp đỡ vợ chồng tôi và gọi điện tâm sự những niềm vui, nỗi buồn. Nhiều lần tôi muốn chạy về để ăn bữa cơm gia đình hoặc thủ thỉ với bố nỗi lòng mà không dám, bao nhiêu lần cầm điện thoại lên rồi đặt xuống. Tôi sợ nghe tiếng quát mắng và ánh mắt nghiêm nghị của bố.
Hạnh phúc của tôi chẳng kéo dài được bao lâu. Trong khi tôi sinh con gái đầu lòng, chồng cặp bồ với nhiều phụ nữ khác. Ban đầu, tôi không biết nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cùng lòi ra. Tôi gần như suy sụp hoàn toàn, chỉ biết bấu víu lấy mẹ.
Tình yêu có thể khiến tôi mù quáng nhưng đã đến lúc tôi lờ mờ nhận ra bản chất thật của chồng. Một lần, hai lần, ba lần... tôi đều tha thứ. Nhưng bản chất con người đã ăn vào máu thì không thể sửa chữa được. Tôi đấu tranh tâm lý nhiều lần, cân nhắc thiệt hơn, thương con có thể sống trong cảnh không bố... cuối cùng tôi quyết định ly hôn. Tôi chẳng đợi tòa giải quyết mà ôm con với túi đồ nhỏ trên tay và chút tiền mẹ cho để thuê một căn nhà tập thể xập xệ cách nhà đẻ có vài trăm mét.
Ngày ngày, mẹ tôi vẫn sang trông cháu nhưng nói dối bố là đi tập dưỡng sinh. Tôi thương mẹ cặm cụi chăm con, hỗ trợ con gái cả tiền sinh hoạt trong những ngày ở cữ túng bấn. Nhưng rồi mẹ cũng không thể sang thường xuyên vì sợ bố nghi ngờ.
Khi con lớn hơn một chút, tôi kiếm một công việc bán thời gian để trang trải. Buổi tối, tôi thường về muộn nên ghé qua nhà ăn cơm. Khoảng thời gian ít ỏi đó chỉ đủ ăn 2 bát cơm là tranh thủ lúc bố đi bộ thể dục với các bạn đồng niên quanh khu phố.
Suốt mấy tháng trời, tôi tất tả ăn rồi lại bế con về phòng trọ. Có lúc tôi nghĩ nhà mình mà lén lút như ăn trộm, cảm thấy xót xa nhưng không biết làm thế nào để thuyết phục bố.
Mỗi tối, tôi qua ăn cơm lúc 20h, bố sẽ đi bộ thể dục về lúc 20h45'. Cả mẹ và tôi gần như thuộc làu thời gian biểu này. Nhiều khi muốn rửa bát giúp mẹ, ngồi thảnh thơi trò chuyện mà không dám.
Cho tới một hôm trời đột nhiên đổ mưa ào ạt, ngập cả đường phía trước nhà. Sau khi ăn xong, tôi không thể bế con về. Khi tôi vừa bế con ra khỏi cửa thì bố về đến cửa. Tôi định vùng chạy thât nhanh nhưng bố ngăn lại.
Tất cả có thể bỏ rơi chúng ta nhưng cha mẹ luôn là điểm tựa vững chắc nhất để con cái quay về sau những vấp ngã, bồng bột trên bước đường đời... Ảnh minh họa.
Bố nói: "Về nhà, cứ thoải mái mà ăn cơm. Đây là nhà mình, sao phải lén lút". Lúc đó, tôi và mẹ mới vỡ lẽ. Thì ra, lâu nay bố biết tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn âm thầm đi bộ để con gái được về nhà ăn cơm mẹ nấu. Tôi khóc nức nở vì thương bố, trách bản thân đã có cuộc hôn nhân sai lầm. Cuối cùng, tình cảm vợ chồng vỡ vụn, tình cảm cha con sứt mẻ vì người đàn ông không xứng đáng.
Tôi không biết nói gì hơn ngoài lời xin lỗi, còn bố bế vội đứa cháu ngoại đang ngủ ngon lành trên tay. Hôm sau, tôi chính thức dọn về nhà bố mẹ.
Vậy là đã gần nửa năm được sống trong vòng tay che chở của những người thân yêu nhất. Tết Mậu Tuất đã qua, cả tôi và con được hưởng trọn vẹn tình cảm ấm áp trong mái nhà nhỏ. Sau những biến cố thăng trầm đã trải qua, tôi nhận ra một điều, tất cả có thể bỏ rơi chúng ta nhưng cha mẹ luôn là điểm tựa vững chắc nhất để con cái quay về sau những vấp ngã, bồng bột trên bước đường đời...
Theo Emdep
Chồng và tình cũ ngủ với nhau ngay tại nhà tôi Tôi và chồng cưới nhau cũng được gần 20 năm rồi, các con tôi, đứa lớn thì đã vào đại học, còn đứa nhỏ cũng đã vào cấp 3. Cuộc sống bao nhiêu năm vất vả, vì tôi phải sống chung với mẹ chồng, mẹ chồng ly dị chồng, một mình nuôi 2 đứa con nên rất khó tính. Mấy năm nay, tuổi...