Hạnh phúc của gái hoàn lương
Ký ức về người cha trong Hương hoàn toàn là một khoảng trống. Cô được sinh ra bởi một người đàn bà khổ hạnh và nghèo khó.
Vết xe đổ của mẹ
Mẹ cô có một mối tình lầm lỡ với người đàn ông đã có gia đình. Khi bà mang thai Hương, ông ta đã chối bỏ cả hai mẹ con.
Ở làng quê cô, đàn bà không chồng mà chửa là một cái tội rất lớn, một nỗi nhục nhã không cách gì gột sạch được. Mẹ Hương bị gia đình ruồng bỏ, bà một thân một mình ôm bụng đi tha hương cầu thực. Hương được sinh ra dưới một mái gianh siêu vẹo, dột nát của một bà già tốt bụng.
Tuổi thơ của cô không gắn liền với những trò chơi con trẻ mà phải theo mẹ nay đây mai đó. Hương không biết mẹ làm nghề gì để kiếm sống, chỉ biết đêm nào bà cũng dẫn về một người đàn ông, người mà sáng ra sẽ vội vã đi từ rất sớm.
Video đang HOT
Chuyển nơi ở liên tục nên Hương không có bạn, không được đi học. Ở mỗi nơi cô đến, bọn trẻ con xa lánh và miệt thị cô là con hoang, con của mụ điếm… Mỗi lần bị gọi như vậy, Hương tức giận xông vào đánh nhau với bọn chúng để bảo vệ mẹ và bảo vệ chính mình.
Lớn lên một chút, Hương mới hiểu mẹ đúng là “gái bia ôm”. Bà không có thời gian để mắt đến cô mà để cô tự lớn, tự sống, tự lo cho mình… Năm Hương 16 tuổi, mẹ cô đã bỏ đi theo một người đàn ông lên Bắc Cạn. Hương vội vã thu dọn đồ đạc đi tìm bà. Khi số tiền mang theo dần cạn, Hương trở thành gái mại dâm trong quán bia ôm, karaoke. Hơn 1 năm sau, cô bị đưa vào Trung tâm Lao động xã hội số 2. Mẹ Hương từ ngày ấy đến giờ vẫn biệt tăm, chưa một lần liên lạc với cô.
Người ngoài thì nói tình yêu đó thật chóng vánh, chỉ có Hương và Sơn hiểu rằng tình cảm của họ đã chín muồi… (Ảnh minh họa)
Cuộc sống mới bắt đầu
Hiện tại Hương đang làm thuê cho một xưởng may tư nhân, dù tiền lương ít ỏi nhưng cô quyết sống tốt, đoạn tuyệt hoàn toàn với con đường cũ.
Ông trời run rủi cho Hương gặp Sơn, một chàng công nhân công xưởng sản xuất đồ nhựa bên cạnh. Sơn thuê nhà trọ trong một xóm lao động nghèo, còn Hương ở tại xưởn. Hai người thỉnh thoảng mới gặp nhau trong những lúc cuối ngày, trong khu chợ dành cho công nhân nghèo. Thấy Sơn để ý tới Hương, một người bạn của Hương đã làm mối hai người với nhau. Ban đầu cô còn ngại ngần vì xuất thân của mình, cô không dám nhận lời yêu anh. Hơn nữa, Sơn là con một trong một gia đình tử tế, cô sợ mình không xứng đáng với anh. Tuy vậy Sơn vẫn kiến trì theo đuổi.
Cùng là cảnh công nhân nghèo, đồng lương ít ỏi nhưng Sơn vẫn dành ra một ít tiền để mua quà tặng Hương, như đôi khuyên tai mĩ ký hay cái cặp tóc… Hương rất trân trọng những món quà và tình cảm ấy. Suốt hai năm Sơn kiên trì theo đuổi, cuối cùng tình cảm chân thành của anh đã làm Hương mủi lòng. Từ khi chính thức yêu nhau đến khi quyết định làm đám cưới chỉ vỏn vẹn hai tháng. Người ngoài thì nói tình yêu đó thật chóng vánh, chỉ có Hương và Sơn hiểu rằng tình cảm của họ đã chín muồi.
Trở thành vợ Sơn rồi, Hương vẫn nơm nớp lo sợ một ngày Sơn phát hiện ra quá khứ của mình. Hơn một năm sau, đứa con gái đầu lòng của họ ra đời, đó là lúc Hương lấy hết can đảm thú nhận với Sơn và để anh tự quyết định. Nhưng Sơn chỉ cười hiền, vì từ lâu anh đã biết mọi chuyện về cô, anh thương và cảm động vì sự cố gắng vươn lên của cô. Những tâm sự của anh khiến Hương vỡ òa trong hạnh phúc.
Khi nhóm phóng viên chúng tôi đến Bắc Cạn và gặp lại Vũ Thị Hương, Hương đang có một cuộc sống hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình dù kinh tế không mấy dư giả. Chỉ có một điều khiến cô vẫn day dứt. Nếu như Hương có thể tìm được mẹ hay ít ra biết mẹ đang sống ra sao thì hạnh phúc sẽ đủ đầy bội phần…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trân trọng những gì bạn đang có
Hôm nay thời tiết thật trong lành, những cơn gió mát thoảng qua làm cho con người cảm thấy nhẹ nhõm. Vậy là đã ba tháng kể từ ngày em và anh chia tay. Một thời gian không dài nhưng cũng đủ để em cảm thấy mình cần quên đi những thứ không phải là của mình.
Những kỷ niệm đã qua chỉ là quá khứ, nếu em cứ mãi sống trong quá khứ thì chỉ làm em thêm ảo mộng không có thực và em sẽ không biết trân trọng những gì mình đang có. Hàng ngày, em thường có những khoảng trống để nhớ lại những kỷ niệm tốt đẹp giữa em và anh để rồi em lại vẽ cho mình hy vọng "một ngày nào đó anh sẽ trở về bên em". Em thấy mình có lỗi với anh, em đã đẩy anh đi quá xa và rồi một ngày anh quay đi để lại cho em những hoài niệm.
Ngày anh nói lời chia tay, em đã khóc rất nhiều nhưng lòng tự trọng của em đã ngăn em không cho anh biết điều đó. Anh gọi điện hỏi thăm, em vẫn tươi cười như không có gì xảy ra. Anh nói "em chuyện gì cũng bình thường được nhỉ" nhưng anh có biết là sau những tiếng cười đó là giọt nước mắt không? Em khóc vì thấy mình là một cô bé ngốc nghếch, không đủ can đảm bỏ qua lòng tự trọng để nói ra tâm trạng thực sự của bản thân với anh. Em nhớ anh nhưng chưa bao giờ em chủ động nhắn tin với anh. Anh hỏi em "em còn nhớ tới anh không?". Em đã thản nhiên nói dối anh là "em bình thường". Chắc anh đã rất buồn.
Em đọc được một câu nói: "những gì là của mình thì mãi vẫn là của mình nếu mình biết trân trọng và giữ gìn". Em thấy em đã không biết trân trọng những thứ mà em đang có nên giờ em sẽ mãi mãi đánh mất nó. Hôm nay, em thấy mình nên sống trong hiện tại, trân trọng những thứ mà đang hiện hữu trước mắt em, biết được những gì là quan trọng với mình để rồi em không lặp lại những sai lầm mà em từng mắc phải. Em luôn cầu cho anh được hạnh phúc và tìm được người sẽ biết trân trọng tình cảm của anh. Tạm biệt người em quý mến!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lựa chọn bạn đời theo ngôi thứ Chỉ cần một câu hỏi là đủ để biết có phải bạn và người ấy sinh ra là để cho nhau không? Các nhà tâm lý học đã phát hiện ra rằng những người là con đầu lòng, con út hay con một sẽ xây dựng các mối quan hệ theo cách riêng của mình. Nhà tâm lý học Linda Blair khẳng định...