Hạnh phúc của em là lẽ sống của anh
Em đã bao đêm không ngủ được vì nhớ anh. Chuyện tình của chúng ta dù đẹp đến mấy rồi cuối cùng em vẫn phải trở về với chính mình.Có phải mình yêu nhau rất vội vàng và chóng vánh không anh? Vì mình yêu nhanh quá mà anh đã ra đi vội vàng, im lặng không một lời giải thích.
Vì Tình yêu ấy mà em đã cạn nhiều nước mắt lắm anh biết không.
Những phút giây ở bên anh sao thật ngắn ngủi và mong manh quá.Cô đơn và lẻ loi cứ vây kín xung quanh em để che đi những cơ hội mới để anh muốn nhìn thấy em hạnh phúc. Mình xa nhau thật rồi phải không anh? Không có anh, ai sẽ là người động viên quan tâm em, ai sẽ dạy cho em biết đứng lên từ những đau khổ thất bại và bế tắc. Lúc nào anh cũng định hướng em phấn đấu, “phải mạnh mẽ lên, em phải là một học trò xuất sắc nhất của anh.Dù có thất bại cũng đừng bao giờ khóc trước mặt anh em nhé.Đừng bao giờ bỏ cuộc em nhé!Anh luôn ở bên em những khi em cần anh”.
Và từ đó Ở bên anh hay những khi khó khăn nhất trong công việc em đều làm tốt những điều anh mong muốn.Khi em yếu lòng anh chỉ nói “em như vậy là chưa tốt, chưa thể làm học trò của anh được”.Anh có biết vì anh em đã làm tất cả, em thay đổi từ một con người yếu đuối trở lên mạnh mẽ và kiên cường. Những khó khăn trong công việc, những bon chen của cuộc sống thị thành em vẫn đứng vững trên đôi bàn chân của mình, nhờ có anh mà em đủ mạnh… Thế rồi anh tính sao đây? Dù biết ơn anh, nhưng anh có biết là anh đáng trách lắm không?Thà anh đừng định hướng để em không có sức mạnh em sẽ biết tìm đến một bờ vai khác để được chia sẻ…Những việc khác em làm đều tốt nhưng để em tìm một người như anh thì làm sao em làm được đây? Tại sao lần nay anh dậy em bài học khó thuộc như vậy chứ?
Anh từng bảo”hạnh phúc của đời em là lẽ sống của anh”,Anh nói xong như vậy rồi lặng lẽ ra đi…Khi anh bỏ em ra đi im lặng không một lời tạm biệt, Anh vẫn tin em sẽ mạnh mẽ vượt qua được chứ?Em cũng nghĩ mình sẽ làm được, nhưng thời gian qua đã 3 năm và em không thể tìm được một người như anh.Em mải mê với công việc mà quên đi nỗi mất mát về anh. Nhưng vòng xoáy của định mệnh đã không cho em được bình yên.Để em thấy được hình bóng anh đi bên người khác…Từ lúc nào không hay, mỗi khi màn đêm xuống em lại thầm khóc về anh và thương hoài những ký ức xưa cũ.Những người đàn ông lạ đến với em rùi lại theo nhau ra đi chỉ vì “em mạnh mẽ quá” Nếu vô tình hay có ai đó để anh đọc được những dòng tâm sự này của em. thì xin anh hãy cho em thêm sức mạnh để sống mạnh mẽ tiếp được không anh, như vậy hạnh phúc của em mới là lẽ sống của đời anh được chứ?
Theo Ngôi Sao
Hãy yêu nhau nhiều như có thể
Chẳng có gì nhạy cảm, run rẩy, yếu đuối như tình yêu! Chính vì thế mà người ta mới kết đôi để được dựa dẫm, nương tựa, coi bạn tình như nơi trú ẩn của mình.
Tình yêu giống thứ gì? Hãy xem những đứa trẻ ở mẫu giáo, buổi trưa, khi bố mẹ cũng không có ở đó... Nhưng khi cô giáo chỉ cần chạm nhẹ bàn tay, thậm chí ở xa thì với bàn chân tới, đứa trẻ liền yên tâm ngủ tiếp.
Những đứa trẻ xung quanh nếu chạm vào người cô giáo, chúng yên tâm vì đã có tình yêu che chở nên ngủ ngon lành. Chúng chẳng khác gì một đàn gà con muốn nấp dưới cánh mẹ để tìm sự che chở bình an.
Che chở và bình an chính là bản chất của tình yêu. Vậy thì khi đôi lứa cãi cọ nhau, từng tiếng nhỏ tiếng to đều gay gắt quát tháo, đó là khi người ta cảm thấy mình không được che chở và bình an nữa.
Video đang HOT
Đó là những câu "Tại sao tối qua anh về muộn?" có nghĩa là, hình như anh đi với ai, sắp bỏ rơi tôi khỏi vòng tay ấm áp để tôi phải thui thủi một mình.
Hoặc "Tại sao lại có cú điện thoại với giọng nói lạ gọi cho em?" đó là nỗi ám ảnh về việc dường như tình yêu của anh không được đong đầy mà nó đang bị hao vơi vì chia cho ai đó?
Người ta chất vấn nhau vô vàn câu hỏi để khảo sát "Khẩu phần yêu" của tôi có còn nguyên vẹn không?
Và mỗi khi cảm thấy khẩu phần ấy hao hụt, tâm hồn người ta liền bứt rứt, đứng ngồi không yên, bất an, dẫn đến tra hỏi, cật vấn, chành chọe, cãi cọ để đòi trở về tình trạng ban đầu.
Nhưng không phải trái tim lúc nào cũng có ngay cơ hội đòi tra khảo bạn tình, như người đời nói, người ta còn ghen bóng ghen gió, nghĩa là chưa có gì hình thành rõ nét cả, nhưng người ta đã ám ảnh cơn ghen. Chưa rõ nét thì chưa thể tra khảo, nhưng trái tim hoãn nợ đó cứ tích mãi trong lòng nó sự tủi thân.
Có bao nhiêu nỗi tủi thân đây? Trời ơi, nhiều lắm! Tủi thân vì nhà nghèo ư? Có! Tủi thân vì tại sao nụ cười của chàng bỗng lại "rẽ" sang một khuôn mặt khác? Có!
Tủi thân vì ta đang nói lời có cánh, nàng cũng chẳng thèm nghe, trong khi nàng lại quan tâm đến giá tiền của một con cá hay mớ rau? Có! Tủi thân vì ta có mái tóc mới mà chàng không hề biết, có khác gì chàng đã quen nhìn ta như một chiếc ngăn kéo muôn đời cũ kỹ?!
Rồi mùng 8-3 đã qua đi, vậy mà chẳng thấy hoa của chàng đâu, cũng không hề có cả lời mấp máy trên môi nào dành thông điệp cho phái yếu nhân ngày Quốc tế Phụ nữ?!
Thôi thì đành chịu, có khi chàng nghĩ đó là ngày của phụ nữ toàn cầu, là của chung, nhưng đã qua rồi cả ngày sinh nhật của riêng ta, chàng cũng quên liền... thử hỏi làm sao ta có thể không tủi thân?
Một sự bỏ quên rõ ràng như vậy, khác gì ta đang sống sờ sờ đã bị trái tim của chàng xếp vào kho! Mà là trong cái góc mốc meo lãng quên nhất ở trong kho?
Tủi thân đã tích lũy khối thuốc nổ lớn thế nào? Có nhiều gã trai dồn tiền mua súng máy và đạn dược, tìm đến lớp học của cô nàng, không chỉ xả súng vào nàng, mà còn bắn tất cả những cô gái khác chỉ vì họ cùng giới tính với nàng.
Tại sao gã làm vậy? Vì gã nghĩ, ta không chỉ bị nàng bỏ rơi, mà cả thế giới đàn bà của nàng bỏ rơi ta. Ta không còn vớt vát được cơ hội nào để yêu thương một trong những cô gái ấy. Vậy thì ta căm thù tất cả bọn họ. Ta muốn xả súng để trả thù cái thế giới đã bỏ rơi, đã lãng quên ta.
Không chỉ có tình yêu giới tính, như trên chúng ta đã nhắc đến tình yêu của gia đình như gà mẹ xòe cánh ấp ủ những gà con.
Có cả vụ án, gã trai to lớn kia dùng súng, dùng dao tấn công người nhà mình, dù đó là bố mẹ, cô dì chú bác, hay anh chị em... Bởi vì, chính nỗi tủi thân của gã đã tích tụ nhiều ngày, nhiều tháng.
Che chở và bình an chính là bản chất của tình yêu... (Ảnh minh họa)
Gã cho rằng: Mọi người đã bỏ quên gã, người khác được chiều chuộng, được chăm lo, được chia sẻ, được an ủi, được tặng nhiều quà..., còn gã thì không!
Lúc nào gã cũng phải thui thủi, ôm lấy nỗi tủi thân, chẳng được ai gần gũi trò chuyện, chiều chuộng và để ý tới. Gã ở trong nhà mà như đồ thừa.
Rõ ràng, một đứa bé đi mẫu giáo khi khóc ré lên khi có bàn chân của cô giáo chạm vào để làm yên giấc ngủ, còn gã lấy đâu ra bàn chân đó.
Đêm tối hoang vu lạnh giá, gã quờ tay vớ cái gối ôm cũng không có nốt, trên giường em gái thấy lăn lóc đến dăm bảy cái gối ôm, còn gã tại sao không có nổi cái nào...
Sự tủi thân của gã cứ tích ứ theo năm tháng, rồi một ngày không chịu đựng được nữa, gã đã mang súng về xả vào chính những người thân.
Chính vì sự tích lũy của tủi thân có thể gây nên những hiệu quả vô cùng trầm trọng, nên các chuyên gia về gia đình khích lệ người ta: Chớ có sợ hãi sự bình an của gia đình bị phá vỡ đến mức không bao giờ dám cãi cọ.
Khi có vấn đề hãy nêu ra, có thể dẫn đến cãi cọ, nhưng đó chính là dấm ớt chỉ làm tăng hạnh phúc...
Cãi cọ khi đó chính là cách thẳng thắn tháo cởi vấn đề. Trận đấu ngã ngũ, người ta có thể trở lại trạng thái hòa bình.
Trái lại, nếu cứ gìn giữ bình yên bằng cách lưu giữ vấn đề lại, vấn đề không được giải quyết sẽ ứ đọng, tồn kho, gây sức ép đến độ nổ tung.
Người đời vẫn biết, người hiền khô như đất lại thường cục tính. Vì đó là mẫu người không chịu nói ra cảm xúc của mình, cứ tích lũy lại, cho đến khi không còn chịu đựng được thì bùng nổ, phá đổ mọi chuyện.
Tủi thân cũng là một trong những bi kịch lớn nhất của tình yêu trong chuyện của nàng Tô Thị. Chồng nàng, khi chải tóc cho nàng đã phát hiện ra chiếc sẹo trên đầu, đó chính là em gái của mình. Chàng tủi thân quá. Trời ơi, định mệnh trớ trêu, sau bao ngày thầm yêu trộm nhớ cưới được nàng về, hóa ra lại cưới phải em gái của mình.
Tủi thân rồi xấu hổ, chàng liền bỏ đi mãi mãi. Còn nàng Tô Thị, nỗi tủi thân của nàng thật vô bến vô bờ, nàng tủi thân khi không thể nào hiểu được người chồng đang yêu nàng đến vậy sao có thể nỡ bỏ đi khi không có một lời lý giải, và nỗi tủi thân của nàng lớn đến mức đã hóa đá đau đáu nhìn ra đại dương như một lời than chua xót chẳng bao giờ kết thúc.
Tình yêu thuộc về trái tim, mà trái tim thì luôn hồi hộp, run rẩy, mỏng manh, dễ vỡ...
Trong khi đó con người ta luôn có vô vàn sự tủi thân thường trực, nào một manh áo mới chẳng thấy ai phát hiện, một bát canh hơi mặn chồng đã chẳng thèm ăn, một câu nói vô tình lại cứa vào lòng người ta những nhát "lưu kho" chí tử...
Người Việt nói, đó là cách "để bụng". Mong rằng khi sống bên nhau, người ta đừng nên quá để bụng nhặt nhạnh lỗi của người khác lẫn sự tủi thân nhiều khi vô cớ của mình, kẻo lại tích thành những thùng thuốc nổ có ngày kích phát tàn phá tình yêu.
Hãy yêu và hãy biết "chạm" vào nhau nhiều như có thể để sự tủi thân không có cơ hội nảy mầm
Theo Bưu Điện Việt Nam
Viết cho ngày không anh Anh à. Hà Nội những ngày này lạnh lắm. Nó lạnh giá như chính tâm hồn em từ ngày anh ở bên cạnh người con gái khác. Không biết, em gọi " anh à" có quá tình cảm với một người là chồng của người khác rồi không anh? Em luôn tự nhủ là phải quên anh, nhất định phải quên. Quên đi...