Hạnh phúc của em
Thời gian thấm thoát trôi qua, hai năm rồi kể từ ngày chúng mình quen nhau. Em một cô bé mới ra trường vất vả với công việc còn nhiều bỡ ngỡ, anh một chàng trai sống nơi xứ người. Có đêm em thức trắng với cả dàn máy vi tính, còn anh ngủ vùi trong cái lạnh thấu đến tận tim của nước Mỹ xa xôi.
Chúng mình đồng cảm và yêu thương nhau từ đó. Lần đầu tiên anh về Việt Nam, em đi đón anh mà cảm xúc ngập tràn, bóng anh từ xa mà em như không tin rằng đó chính là anh, chỉ có 3 tuần lễ ngắn ngủi nhưng cả gia đình ai cũng thương yêu anh vì anh hiền lành chất phác, trong anh vẫn luôn mang đậm cái chất phác của người Phan Thiết, cần cù chịu khó. Cũng đến ngày anh đi, em khóc như chưa bao giờ được khóc. Anh vỗ về an ủi, anh đi rồi anh sẽ về thưa với gia đình để cưới em…. Anh và em lai xa nhau nửa vòng trái đất. Hàng ngày chúng mình chỉ gặp nhau trên Inernet.
Rồi những giận hờn vô cớ của người đang yêu, em không thèm nói chuyện với anh một tuần.Thật bất ngờ, buổi chiều hôm đó em nhớ như in đó là ngày 10/4 một chiếc taxi đỗ trước cửa nhà, em như không dám tin vào mắt mình, anh bước xuống xe…. Em ôm chầm lấy anh, không nỗi niềm nào tả được cảm giác của em lúc đó. Vậy đó, dù không được hàng ngày gặp nhau hay hàng tuần đi chơi bên nhau nhưng em như luôn cảm thấy có anh ở bên cạnh, anh sưởi ấm cho em những khi đông về, an ủi em khi em gặp khó khăn. Kỷ niệm hai năm chúng mình yêu nhau và anh em chuẩn bị chào đón ngày hạnh phúc nhất của đời mình, em gửi đến anh những lời yêu thương nhất ba cu Tí à. Cảm ơn mẹ đã sinh ra anh, cảm ơn ngoại đã nuôi anh khôn lớn để bây giờ anh là của em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chia tay không hẳn là hết yêu
Anh yêu! Em nhớ và yêu anh nhiều lắm, nhiều lắm. Anh có biết không ạ? Trong từng phút giây, trong từng hơi thở, trong từng giấc mơ của em luôn có anh ở bên. Có đôi khi, cảm giác nhớ anh làm em không chịu nổi... Và em cũng đã cố không nghĩ về anh nữa, nhưng dường như nỗi nhớ ấy cứ lớn dần theo năm tháng.
Em nên làm gì đây? Nên như thế nào đây? Anh từng nói, anh mãi nhớ và trân trọng em, ngay cả khi em đã tìm được một nửa vòng tròn còn lại. Và anh cũng từng nói anh sẽ luôn bên em ngay cả khi chỉ còn là hình ảnh. Thật bất công khi mà em luôn ý thức được trong suốt cuộc đời này, em sẽ không bao giờ có được anh vĩnh viễn. Dường như giữa chúng mình luôn có một hố sâu ngăn cách vô hình. Anh luôn nói là không cần phải nói câu chia tay nhưng theo em nghĩ, điều gì có bắt đầu cũng nên có kết thúc phải không anh.
Anh từng nói yêu em, và bây giờ vì trách nhiệm của mối tình đầu sau 6 năm yêu nhau, anh đã về bên chị ấy, chăm lo cho chị ấy. Có nên chăng, dù đau khổ, mất mát đến đâu em cũng phải "giải phóng" anh theo đúng nghĩa của nó. Lẽ ra em không đủ can đảm để nói câu đau lòng đó đâu, nhưng trong sâu thẳm trái tim em luôn mong anh bình yên và hạnh phúc. Bạn bè em bảo em thật ngớ ngẩn, sao có thể ra đi nhẹ nhàng như vậy, nhưng họ có là người trong cuộc mới hiểu phải không anh?
Thật trớ trêu khi mà số phận đã cho em gặp và yêu anh... yêu thật nhiều, nhưng định mệnh lại không sắp đặt chúng mình là của nhau và mãi mãi, em sẽ không bao giờ có được anh cho riêng mình... Đớn đau thật nhiều, trăn trở thật nhiều để có thể gửi đến anh ngàn lần yêu thương... Trong tương lai, khi em ra trường, chắc chắn một điều, em sẽ vắng mặt trong tương lai của anh. Nhưng khoảng thời gian này, hãy để em được làm phiền anh với tư cách của một người bạn, một người em gái anh nhé. Sẽ không có những nụ hôn ngọt ngào, không có những vòng ôm ấm áp, nhưng được nhìn thấy anh, ngồi cạnh anh, nghe nhịp đ.ập trái tim anh là em đã mãn nguyện lắm rồi...
Cảm ơn anh đã cho em biết vị ngọt của nụ hôn đầu đời, vị đắng khi phải xa người mình thương yêu nhất, vị mặn của những giọt nước mắt hờn tủi khi nghĩ về anh. Mối tình đầu thật khó quên. Mối tình đầu dang dở vụt sáng như ánh sao băng... Cảm ơn anh đã cho em cảm giác được yêu và đã yêu như thế nào. Suốt cuộc đời này, em sẽ không quên anh đâu, nhưng sẽ cố gắng nhớ anh không nhiều như bây giờ nữa...
Nhóc của anh sẽ làm được điều đó, nhưng không phải là bây giờ... Em cũng sẽ cất kỷ niệm của chúng mình vào ngăn kéo trái tim và sẽ luôn dõi theo anh chị, và cầu chúc cho em, cho anh, cho cả chị ấy bình yên và hạnh phúc. Người mãi yêu anh! Akay à!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em, anh vẫn đợi chờ! Anh viết lên đây những dòng chữ chỉ để vơi nỗi nhớ, vơi nỗi đau từ tận sâu trong tim... vì anh rất yêu em. Em có biết không? Lúc nào anh cũng nhớ về em... Trái tim của anh đã đau và rất đau khi không còn có em nữa. Trước đây em đã cho anh biết đâu là hạnh phúc, đâu...