Hạnh phúc có thể lan truyền bằng mùi
Mùi trên cơ thể con người có thể lan toả hạnh phúc từ người này sang cho người khác nhờ tín hiệu hóa học.
Thông qua tín hiệu hóa học, hạnh phúc có thể lan truyền từ người này sang người khác.
Theo các nhà khoa học của Đại học Utrecht, Hà Lan, hiện tượng mùi trên cơ người có thể lan toả hạnh phúc đến cho người khác được biết đến với tên tín hiệu hóa học là chemosignalling. Tín hiệu hoá học đóng vai trò như một môi trường trong đó con người có thể bị đồng bộ cảm xúc một cách vô thức.
Video đang HOT
Trong nghiên cứu, nhóm chuyên gia thu thập mồ hôi của những người trong trạng thái hạnh phúc, sợ hãi và có trạng thái trung tính. Những mẫu này được chia ra và đựng vào trong các lọ khác nhau, sau đó để một nhóm tình nguyện viên khác ngửi chúng. Khi ngửi mùi mồ hôi, nhóm này được nối với một máy điện đồ cơ, đo những thay đổi nhỏ trên cơ mặt để theo dõi cảm xúc họ đã trải qua.
“Tiếp xúc với mồ hôi từ người hạnh phúc tạo ra biểu cảm hạnh phúc trên gương mặt nhiều hơn khi tiếp xúc với mồ hôi từ người có trạng thái sợ hãi hay trung tính. Theo kết quả, không chỉ trạng thái tiêu cực mà cả trạng thái tích cực cũng có thể được lan truyền qua mùi hương”, Telegraph dẫn bài báo của nhóm chuyên gia cho hay.
Hạnh phúc có nhiều lợi ích cho từng cá nhân ở nhiều cấp độ, làm lành những thương tổn gây ra từ cảm xúc tiêu cực đối với hệ tuần hoàn, nội tiết, miễn dịch, tăng khả năng tập trung để truyền cảm hứng cho những ý tưởng sáng tạo.
Theo VNE
Tôi bị "câm"
Bốn năm chồng vợ có dài lắm không mà anh thay đổi quá nhiều như thế? Mà hình như anh chỉ thay đổi khi ở nhà với vợ, còn ra đường hoặc nhận điện thoại là anh huyên thuyên như thể... lâu lắm rồi mới gặp lại bạn cũ.
Tôi và anh cùng đi làm chung công việc nhưng mỗi chiều tôi phải tranh thủ về sớm để đón con, trong khi anh bận lê la đâu đó. Mãi đến khi căn nhà nhỏ dậy mùi thức ăn anh mới trở về. Khi thì anh nói bận giúp người bạn cùng cơ quan việc này việc kia, lúc lại bảo gặp bạn cũ nên quên... về phụ vơ. Vê nhà, anh ném quần áo lung tung trên bệ cửa, trên máy giặt, trên đầu giường... rôi đung đinh ngồi vào bàn ăn. Tôi còn bận con chưa kịp dọn, anh vẫn ngồi yên đó chờ, khi nào tôi "nhờ" anh mới miễn cưỡng đi rinh nồi cơm, lết đôi dép lệt xệt ra chiều bất mãn đi lấy từng cái chén, từng đôi đũa mà miệng lẩm bẩm: "Tưởng có vợ được vợ hầu ai dè phải hầu vợ". Tôi không muốn đôi co, cuộc sống đã quá nhọc nhằn rồi, hiểu được cho nhau thì tốt, không hiểu thì thôi, cần chi phải giải thích.
Lâu dần, tôi tự dưng thành "người câm" trong nhà mình vì áp lực công việc và chăm sóc con cái. Anh đi sớm về trễ nhưng luôn "tốt bụng" để sau giờ làm đi giúp đỡ người này người khác, mặc tôi nháo nhào với vòng quay của trăm việc không tên. Tôi càng "câm" hơn vì mỗi lúc muốn tâm sự với chồng, anh đều gạt ngang: "Anh nhiều tuổi hơn em. Em nghĩ gì, muốn nói gì anh đều biết cả. Thôi... khỏi nói, ngủ đi để mai đi làm". Anh ngủ chứ tôi có ngủ được đâu. Đống quần áo dơ trong máy giặt đang chờ. Thau chén cũng cần phải rửa. Nhà không lẽ không lau?
Ngày xưa anh cũng biết chia sẻ việc nhà với tôi. Nhưng, chỉ được môt thơi gian ngăn, sau đó, tự dưng anh bảo: "Mấy cái việc nhà nhỏ xíu này anh quơ tay một phút là xong, nhưng anh... bận quá. Em lam luôn đi nhé!". Là anh bận chăm chút cho "nhà" anh trên "phây". Thời gian sau giờ cơm tối là "giờ vàng" để anh "nổ" cùng bạn bè. Anh còn bảo, anh mê "phây" là "tốt phước" cho em lắm rồi, anh mà mê nhậu, mê bồ chắc giờ này em vừa nách con vừa chạy ngoài đường lo đánh ghen ấy chứ!
Lâu lắm rồi, hình như tôi chỉ nói chuyện được tám giờ mỗi ngày khi ơ công sơ, thời gian còn lại là chăm con và "câm" cho chồng chú tâm "làm việc lớn". Ngày của tôi kết thúc lúc 10 giờ đêm, cũng có khi là 11 giờ. Lên giường thì chồng đã ngủ được một giấc, sinh lực đã phục hồi, vậy là phải làm tiếp "trách nhiệm" cua ngươi vợ! Cái khoản "trách nhiệm" này cũng rất ư... trách nhiệm, vì không nghe được những thủ thỉ yêu thương của chồng, càng không có dạo đầu dạo cuối...
Tôi sợ người "câm" là tôi ngày nào đó sẽ "điếc" với những năn nỉ ỉ ôi, những hứa hẹn... muộn màng của chồng.
Theo VNE
Đau đầu vì ông chồng "bất khuất" Ngay từ thời yêu nhau tôi đã biết anh ấy có tính dở ông dở thằng, ưa sĩ diện hão, thà chết chứ không để mất mặt với ai. Ở đâu anh ấy cũng phải tầm "đại ca", chỉ có cho chứ không xin, không ăn, không xài tiền của các "đệ". Tôi biết lấy chồng như anh là đời tôi sẽ khổ,...