Hạnh phúc có có thật không?
Sao anh va em, chưa môt lân thư đi. Thay vi cai va, sao anh không thư đeo em trên chiêc xe cua anh, gia vơ noi chuyên đi dao quanh phô đê em quên hêt em đa giân anh chuyên gi. Thay vi ghen tuông, sao anh không thư bao em nhăm măt lai, ôm em vao long đê em lăng nghe trai tim anh noi nhưng lơi thât long. Con gai không cân sư giai thich, con gai chi thich hanh đông thôi.
Biêt nhau, yêu nhau rôi xa nhau. Sau khi môi ngươi môt nga, ngươi đi trươc hay ngươi đi sau thi liêu cung co đu vui ve đê noi răng &’ Tôi chia tay rôi &’. Nêu co thê quên ngay thi hay, co thê bo qua hêt ki niêm thi hay, co thê không cân khoc thi hay, nêu bên nhau ca đơi thi cung hay biêt mây.
Không co môt ai trên đơi chưa tưng chia xa. Sau môt môi tinh, hanh phuc thi ngăn ma xot xa thi nhiêu. Em va anh, cung la nhưng ngươi không co hanh phuc..
Nêu như chung ta bơt cai va đi môt chut, bơt xa la vơi nhau môt chut, bên nhau nhiêu môt chut thi em cung chăng co gi hôi tiêc. Chung ta, nhưng ngươi yêu nhau đa qua phi thơi gian cho giân dôi, cho ghen tuông, ma sao lai không danh thơi gian thưa thai ây bên nhau thât lâu.
Sao anh va em, chưa môt lân thư đi. Thay vi cai va, sao anh không thư đeo em trên chiêc xe cua anh, gia vơ noi chuyên đi dao quanh phô đê em quên hêt em đa giân anh chuyên gi. Thay vi ghen tuông, sao anh không thư bao em nhăm măt lai, ôm em vao long đê em lăng nghe trai tim anh noi nhưng lơi thât long. Con gai không cân sư giai thich, con gai chi thich hanh đông thôi.
Nêu như ngay hôm đo, em lac long trên phô vôi va ngươi qua, anh không đưng lai, quay măt đi va rơi xa em, vây liêu anh co đu can đam đê quay lai nhin em lân nưa, bươc đên gân em va năm tay em thât chăt dân nhau qua năm thang.
Video đang HOT
Nêu anh, chan ghet em, vôi tim ra vai li do đê xa nhau. Sao anh không thư môt lân thay đôi nhau, thay vi anh luôn tra tiên cho em môi khi đi ăn, sao ta không thư chơi tro chơi rôi xem ai la ngươi tra. Em không yêu anh vi tiên bac, chi cân ta yêu nhau la đươc.
Em luôn thich co môt chang trai tăng tao cho em khi anh ta lam sai,đưng thăc măc tai sao lai phai la tao. Em thich như thê, cư lam cho em đi, em hưa se không giân nưa. Chung ta la môt căp đôi, quên mât hanh phuc tư rât lâu. Nhưng chuyên cua nhau, không thê thay đôi đươc điêu gi nưa. Ta cung không con trông chơ nhau, không con yêu nhau, cung không con bên nhau, hoan toan trơ thanh ngươi xa la. Em mong moi, sau nay, khi em co đươc ngươi minh yêu, em se không đê măc phai sai lâm như khi yêu anh. Em se lam tôt hơn, nhưng du thê nao, em se chi lam tôt vơi môt ngươi mơi, con anh, thi không đươc. Tuyêt đôi không đươc.
Theo Guu
4 năm qua vợ chồng tôi không quan hệ
Tôi nhận thấy lý do mâu thuẫn là vì kinh tế, nhưng điều thực sự khiến chúng tôi không thể quay về được với nhau chính là vì sự thiếu hòa hợp trong tình dục.
ảnh minh họa
Tôi mới ly hôn chưa đầy 2 tháng. Dù là người chủ động nhưng chia tay xong, thay vì cảm giác thoát khỏi cuộc sống bế tắc, tôi lại rơi vào tâm trạng mất mát, hẫng hụt. Tôi là con nhà trí thức, một mình từ quê vào TP HCM được 2 năm rồi gặp anh, mấy tháng sau chúng tôi kết hôn.
Lấy nhau rồi tôi mới biết chồng tinh trùng yếu không thể có con tự nhiên được. Vậy là tôi tìm mọi cách chữa trị, thuốc bắc thuốc nam, bơm tinh trùng, thụ tinh trong ống nghiệm... Tôi đã kiên trì, chữa đủ mọi cách, cố hết năm này qua năm khác. Chồng nghỉ việc ngay sau khi lấy tôi chưa đầy một năm, anh nói không phù hợp với nghề đang làm, sẽ nghỉ để học văn bằng 2. Học xong anh cũng đi làm nhiều chỗ nhưng chỉ được vài tháng lại nghỉ. Sau đó anh tiếp tục học văn bằng 3 với lý do không phù hợp với nghề đã học, rồi lại học tiếng Anh, vi tính.
Kiên trì mãi tôi cũng thành công, năm 2010 tôi có bầu bằng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm. Khi có bầu, thai yếu, tôi phải nằm im trên giường tại bệnh viện không được đi lại để dưỡng thai cho đến tận trước lúc sinh 4 tuần. Kinh tế lúc này tôi vẫn phải lo hoàn toàn, chồng thất nghiệp, lại đi học, tôi vừa nằm trên giường bệnh vừa phải lo viện phí ngày mai cho mình.
Khi bé chào đời, gia đình tôi rất vui, nhưng ngay sau niềm vui ấy là trách nhiệm, là nỗi lo về kinh tế. Lúc này thực sự trong nhà gần như không có tiền dự trữ, tất cả chỉ dựa vào thu nhập lúc đó của một mình tôi. Sau bao nhiêu năm phải một mình vừa làm vợ, lại làm mẹ, tôi dường như bị trầm cảm.
Khi có con, người phụ nữ nào cũng yêu con, họ ưu tiên con mình lên hàng đầu, muốn con phải được đầy đủ, hạnh phúc. Sóng gió gia đình bắt đầu từ đây, khi con tròn 3 tháng tuổi, tôi nói: "Mình lấy nhau 6 năm, em nuôi anh 5 năm, giờ có con em không lo nổi mọi thứ. Anh cứ ra ngoài kiếm việc, đi từ sáng đến tối mãi cũng kiếm được". Anh nói: "Mấy năm qua cô có nuôi tôi thì cô cũng ở nhà tôi".
Tôi khóc như chưa từng được khóc khi nghe anh nói vậy. Tôi nói: "Anh nói vậy coi tôi không bằng đứa đẻ thuê". Anh trả lời: "Chắc gì phải của tôi". Tôi biết chồng được nuông chiều từ nhỏ, chỉ biết học không biết làm gì hết. Giờ bắt anh thay đổi là rất khó, phải có thời gian. Tôi biết vậy, cũng kiên trì, nhưng thực sự không ngờ anh có thể phản kháng với tôi kiểu đó.
Bao năm qua dù anh chưa từng phụ giúp tôi về kinh tế hay việc nhà cửa bếp núc tôi vẫn làm tròn bổn phận của một người vợ, chẳng đòi hỏi ở anh điều gì, và chúng tôi chưa từng cãi nhau.
Ngày ấy, tôi không thiếu cơ hội để làm lại từ đầu, anh không sinh đẻ tự nhiên được, tinh trùng yếu cũng làm quan hệ chăn gối bị ảnh hưởng trầm trọng nhưng tôi nghĩ mình đã chọn thì phải cùng anh vượt qua khó khăn. Con người sống với nhau đâu phải chỉ vì tình yêu nam nữ mà còn vì tình nghĩa nữa. Anh cũng đâu có lỗi gì khi bị như vậy.
Tôi bình thường như bao phụ nữ khác, cũng có sự ham muốn của một người đàn bà, nhưng chưa từng phản bội anh cho dù là trong suy nghĩ. Vì chồng, trước đó tôi đã hy sinh cái quyền của một người phụ nữ, có thể cả cái quyền làm mẹ nữa (vì chúng tôi đã chữa hiếm muộn rất nhiều lần mà không hề có kết quả). Tôi đã hy sinh bản thân, nuôi chồng ăn học với một niềm tin vào anh, vào hạnh phúc ngày mai.
Sau 6 năm chung sống, 6 năm liền tôi hy sinh cái quyền của người đàn bà, 6 năm tôi chữa bệnh hiếm muộn cho chồng, nuôi chồng ăn học, để cuối cùng tôi bị ví không bằng một đứa ở nhờ, một người đẻ thuê. Tôi có thể hy sinh cả cuộc đời cho gia đình mình, nhưng không thể tiếp tục sống và chịu đựng khi biết sự hy sinh của mình không hề có ý nghĩa.
Từ đó, tình cảm của tôi đối với chồng không còn được như xưa nữa. Sau đó chúng tôi sống ly thân nhưng vẫn cùng nhà, tôi vẫn cơm nước đầy đủ và tạo điều kiện để anh làm lại, để cho anh tự tìm một công việc mới, có thể lo được cho bản thân và cho con sau này. Chuyện chẳng có gì thay đổi, sau đó chúng tôi ly hôn (sau 2 năm rưỡi ly thân).
Là người chủ động ly hôn và giành quyền nuôi con, không yêu cầu chồng cấp dưỡng gì cho con, và để lại toàn bộ tài sản (nhà cửa đất đai đều là tài sản trước hôn nhân của bố anh cho anh, thời kỳ chung sống chỉ mua được miếng đất nhỏ, đất này mang tên anh tôi cũng không tranh chấp), đến giờ tôi đã ly hôn được 2 tháng. Tôi vẫn ở nhà anh, anh ở lầu trên, tôi ở lầu dưới, chúng tôi không cãi nhau nhưng cũng không nói chuyện, đi đâu về muộn chúng tôi vẫn nhắn tin để người kia không đợi cửa.
Lúc cãi nhau tôi rất ghét anh, nhưng giờ thực lòng tôi thấy anh phải tự lo mọi thứ nên cũng thấy thương lắm. Tôi nhận thấy lý do mà chúng tôi mâu thuẫn cãi nhau là vì kinh tế, nhưng điều thực sự khiến chúng tôi không thể quay về được với nhau chính là vì sự thiếu hòa hợp trong tình dục. Bởi cho tới bây giờ thực lòng tôi vẫn thấy thương anh, nhưng vợ chồng không có được sự thân mật như những đôi khác bởi anh bất lực, 4 năm qua chúng tôi gần như không quan hệ.
Dù tôi là người chủ động ly hôn, nhưng chia tay xong, thay vì cảm giác thoát khỏi cuộc sống bế tắc như tôi tưởng, tôi lại rơi vào tâm trạng mất mát, hẫng hụt. Tôi thấy mất điều gì? Phải chăng là ngôi nhà đang ở? Không, từ từ tôi cũng tự mua được mà. Hay tôi sợ cảm giác không có chồng? Vậy những năm qua tôi có giống người có chồng không? Chồng bị bất lực mình chia tay có nhẫn tâm quá không? Không, bởi còn nhiều nguyên nhân nữa, mà mình cũng chưa hề phản bội anh vì lý do đó. Ly hôn là vì nhiều nguyên nhân cộng lại.
Tôi tự đặt câu hỏi rồi lại tự mình trả lời. Ra Tết tôi phải chuyển chỗ ở liền, phải làm lại từ đầu dù biết cuộc sống rất khó khăn. Cho tôi một lời khuyên nhé. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Vợ mở mồm ra là chê chồng Nàng luôn than thân trách phận mỗi lần có dịp họp mặt với gia đình nhà chồng. Với các em tôi, cô ấy than: "Anh mấy chú chẳng làm gì ra hồn, cái gì cũng một tay chị lo. Làm vợ mà chẳng khác nào làm ôsin"... ảnh minh họa Tôi, một người đàn ông đã trên 50 tuổi, là người sống giản...