Hạnh phúc chưa trọn vẹn
Hồi ấy tôi là người con gái nổi tiếng xinh đẹp. Tiếng lành đồn xa và anh đã tìm đến. Một thời gian ngắn sau chúng tôi đã yêu nhau! Cũng chính từ đây bi kịch cuộc đời tôi cũng bắt đầu!
ảnh minh họa
Đó là những năm mà lứa tuổi như tôi đồng loạt bỏ học ở cái bậc trung học cơ sở. Xinh đẹp, hiền lành, lại ngoan ngoãn, chăm chỉ nên tôi rất được bọn con trai trong làng ngoài xã để ý. Đêm nào cũng vậy nhà tôi cứ chật kín. Bố tôi thường nói vui: “Có con gái ngoan trong nhà nên dạo này bố, mẹ thường xuyên được uống nước Chè chát!”.
Biết mình xinh đẹp nên tôi rất kiêu và kén chọn lắm. Nhưng cái đêm hôm ấy, anh đã đến. Một chàng trai cao to, đẹp trai, ăn mặc quân phục bộ đội, đi một chiếc xe máy màu đỏ rất đẹp (Tôi nhớ như in cái đêm hôm đó bởi tôi không ngủ được từ lúc anh chào tôi ra về).
Một tuần ngóng đợi, cứ hễ nghe tiếng xe máy là tôi cữ ngỡ là anh. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Thật sự tôi đã yêu anh ngay cái nhìn đầu tiên và ôm ấp mối tình từ đó. Trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, tinh thần suy sụp thì anh lại đến. Thật ngoài sức tưởng tượng anh đẹp trai đến lạ kỳ. Sau đêm ấy anh thường xuyên đến nhà tôi, gia đình tôi cũng xem anh như thành viên mới trong nhà.
Tôi hạnh phúc và tự hào vì được anh yêu, một người vừa đẹp trai lại có nghề nghiệp. Từ đây, tôi khước từ tất cả những mối khác. Suốt ngày quẫn quýt bên anh. Còn anh đối với tôi luôn ngọt ngào, dịu dàng và chiều tôi hết mức, không bao giờ từ chối một điều gì nếu tôi đề nghị.
Một người con gái nông thôn, không học thức, chỉ dựa vào sắc đẹp nên tôi chỉ biết yêu anh và hy sinh cho anh tất cả. Rồi cái gì đến nó cũng đến, chuyện ấy đã xảy ra?! Do thiếu hiểu biết, kinh nguyệt hàng tháng lại thất thường nên tôi nghĩ mình mập ra khi thấy cái bụng của mình ngày lại một lớn lên. Chị tôi thấy lo và đưa tôi đi khám. Cả gia đình thì quá bất ngờ, còn tôi cho đó là chuyện vui. Bố, mẹ tôi đã nói chuyện với anh. Thái độ của anh làm tôi như chết lặng đi, trời đất như tối đen lại, anh đã thẳng thừng từ chối cái thai trong bụng tôi và từ đó, anh không đến nhà tôi nữa.
Video đang HOT
Bao nhiêu lần gia đình tôi đã tìm đến nơi anh làm việc, bắt anh phải chịu trách nhiệm nhưng anh đều thẳng thừng từ chối và còn tuyên bố: “Ai đảm bảo cái thai trong bụng là của tôi. Con gái ông bà quan hệ với rất nhiều người cơ mà. Sao khi cơ sự xảy ra lại tìm đến tôi”.
Tôi đau đớn và tuyệt vọng, chỉ muốn tìm đến cái chết. Mà đi phá thì nguy cơ tử vong là rất lớn. Còn với anh, cái tin anh làm đám cưới như sét đánh bên tai. Chỉ trong vài tuần sau khi biết tôi có thai anh đã làm đám cưới với một cô giáo cùng quê.
Tôi được bố mẹ động viên, an ủi, cuối cùng tôi vào miền Nam làm ăn sinh sống. Sau khi sinh con tại một bệnh viện huyện ở Đắc Lắc, tôi đã trao đứa con trai của mình cho một đôi vợ chồng trẻ. Tôi hoàn toàn không biết về họ và lúc ấy trong tôi cũng không muốn biết họ là ai? Chỉ mong sao đưa con của tôi được nuôi dưỡng là diễm phúc lắm rồi. Sinh con xong tôi gạt bỏ tất cả và đi làm công nhân ở một Công ty giày da xuất khẩu ở Sài Gòn.
Những ngày tháng nhớ con quặn đau nhưng tôi đã tự nhủ lòng hãy vững tin và cố lên. Trong một năm làm việc không ai hay biết lý lịch của tôi! Thấy tôi chăm chỉ lại xinh đẹp, anh (chồng tôi hiện nay) đã đem lòng yêu. Tình yêu anh dành cho tôi là sự hy sinh và bất chấp tất cả. Cũng chính nhờ anh mà tôi đã can đảm và tự tin vào cuộc sống. Tôi kể cho anh nghe quá khứ của tôi. Lúc đầu thì anh cũng hơi sốc nhưng sau đó đã chấp nhận và càng yêu thương tôi hơn.
Anh veef quê để xin phép bố mẹ tôi cho hai đứa được làm đám cưới. Hạnh phúc lại nở hoa trong tôi. Đám cưới chúng tôi đã được tổ chức với đông đảo bạn bè, người thân hai bên gia đình chúc phúc.
Mười hai năm trôi qua, tôi đã có hai đứa con, một trai, một gái nhưng đứa con trai 12 tuổi của tôi giờ ở đâu? Nó có ngoan ngoãn, hạnh phúc không? Và bố, mẹ nó là ai? Tôi vẫn không hề biết? Mấy năm nay vợ chồng tôi vẫn hy vọng một tia lửa nhỏ sẽ biết chút tin tức gì đó của cháu? Và cho dù thế nào tôi vẫn luôn cầu chúc cho đưa con bé bỏng của mình được có một mái ấm gia đình có bố, có mẹ và được hạnh phúc.
Theo VNE
Giới hạn cuối
Câu chuyện về đêm tân hôn anh muốn chôn giấu trong lòng để không làm cô phải xấu hổ.
Quân ngồi trầm ngâm trong màn đêm, nhìn đứa con nhỏ ngây thơ mà lòng anh đau như cắt. Nước mắt tự nhiên lăn dài, nước mắt của người đàn ông đã bước sang tuổi ngoài 30 như thổn thức hơn gấp bội. Năm xưa anh đã cố giấu đi những giọt nước mắt đó dù cho cảm giác tức tối trong lòng dâng trào trong lòng. Vậy mà ngày hôm nay anh đã khóc, khóc vì thương mình nhưng quan trọng hơn cả là thương đứa con ngây thơ của anh.
Anh theo đuổi cô một thời gian và cô nhận lời cưới. Việc cô chấp nhận cưới anh thật nhanh không phải là anh không nghi ngờ. Một người đàn ông yêu không nhiều nhưng cũng đủ thông minh để biết có điều gì không bình thường trong quyết định vội vàng của cô. Nhưng anh tự nhủ với lòng, hãy yêu thôi đừng toan tính quá nhiều.
Đêm tân hôn, anh hiểu vì sao cô nhận lời cưới anh nhanh đến vậy. Cô không còn là cô gái. Cô đã là người đàn bà của ai đó trước khi là vợ anh. Đêm đó anh thổn thức thật nhiều. Anh không biết phải đối diện với điều này như thế nào. Trách cứ ư? Để làm gì? Nếu như sự trách cứ của anh có thể thay đổi được quá khứ thì anh sẽ làm thế ngay lập tức. Anh là một người đàn ông và chắc hẳn chẳng có người đàn ông nào dễ dàng chấp nhận chuyện vợ mình không còn là con gái. Nhưng anh không thể trách cô, vì đơn giản, cô là vợ anh và vì những điều trong quá khứ đã qua, vì chẳng gì còn có thể thay đổi được, ngoại trừ anh chấp nhận.
Anh nén nỗi đau cho riêng mình, bước vào hôn nhân bằng tâm thế của một người đàn ông cao thượng. (Ảnh minh họa)
Anh đã chào đón vợ mình bằng một nụ cười vào sáng hôm sau thức giấc. Anh nén nỗi đau cho riêng mình, bước vào hôn nhân bằng tâm thế của một người đàn ông cao thượng.
Cuộc sống vợ chồng cứ thế diễn ra êm đềm. Vợ anh đối diện với anh bằng sự tự tin nhất có thể vì nghĩ rằng anh hoàn toàn không hề hay biết. Như vậy cũng tốt, đó là điều cần thiết nhất cho cuộc hôn nhân của anh. Thi thoảng, trong những lúc anh trở nên hèn mọn, anh cũng nghĩ về cái đêm tân hôn đầy trăn trở đó. Nhưng ngay sau đó anh lại tự xỉ vả chính bản thân mình vì đã để cho cái điều tầm thường đó ám ảnh mình.
Vợ anh sinh xong cu Bin, đó là niềm vui lớn nhất với anh. Anh cứ ngỡ sự bao dung của mình mang lại hoa thơm, quả ngọt. Anh cố gắng mỗi ngày để tổ ấm của mình luôn đầy ắp niềm vui. Chỉ tiếc rằng, vợ anh đã không hiểu được điều đó. Sự bao dung của anh khiến cô cho mình cái quyền thái quá với chồng.
Cô bắt đầu gằn hắt anh. Cô trách cứ anh không mang đến cho cô một cuộc sống giàu sang, phú quý như những người bạn khác của cô đang được hưởng. Cô dùng đến hai từ "Hối hận" trong cuộc hôn nhân với anh. Những gì mà cô nói, cô làm, thậm chí là cô nghĩ đều khiến anh bị tổn thương. Nhưng như kẻ đâm lao phải theo lao, anh đã bao dung và tha thứ cho sai lầm lớn nhất đời cô thì những điều ngày hôm nay cô làm anh cũng cố gắng để chấp nhận. Vì bây giờ câu chuyện của anh và vợ không còn là của hai người. Cu Bin là điều thiêng liêng nhất bây giờ mà anh muốn níu giữ.
Anh không muốn sự cố gắng bao năm qua trở nên vô ích. Câu chuyện về đêm tân hôn anh muốn chôn giấu trong lòng để không làm cô phải xấu hổ. (Ảnh minh họa)
Anh càng cố gắng khuyên nhủ vợ, càng cố thay đổi dần suy nghĩ của vợ thì anh càng thất bại. Sự bao dung và nuông chiều của anh càng làm vợ mỗi ngày một quá quắt. Cô không coi anh ra gì và bắt đầu gây sự nhiều hơn. Cô so sánh anh với những người khác chỉ vì anh không thể mua cho cô đồ hiệu, không thể đưa cô đi ăn hàng. Cuộc sống hàng ngày của hai vợ chồng dù đầm ấm nhưng không làm cô thấy hạnh phúc.
Anh đã trăn trở, đã suy nghĩ rất nhiều. Anh không muốn sự cố gắng bao năm qua trở nên vô ích. Câu chuyện về đêm tân hôn anh muốn chôn giấu trong lòng để không làm cô phải xấu hổ. Anh đã chịu đựng nhiều vì con nhưng mỗi ngày cô thêm quá quắt... Anh thương đứa con nhỏ nếu bố mẹ chia lìa. Anh thương vợ mình mãi lầm đường lạc lối, quá u mê, ham vật chất để rồi không nhận ra đâu là giới hạn của hạnh phúc.
Hơn 3 năm sống chung nhà, anh đã chấp nhận mọi thứ chỉ để giữ mái ấm này cho con. Nhưng ngày hôm nay, khi những giới hạn cuối cùng đã vượt ngưỡng anh buộc lòng phải buông tay. Nhìn con ngủ trong đêm, thương con tới xót xa lòng nhưng anh đành làm cái điều mà ngay từ khi cưới anh đã không cho phép mình làm thế. Ngồi trong màn đêm, anh đắn đo thật nhiều mới đặt bút kí lên tờ đơn ly hôn. Anh bỏ mặc phía sau những gì đã gắng gượng. Mọi thứ giờ chỉ còn là hai từ dang dở...
Theo VNE
Em sẽ quên anh, nhanh thôi... Cho tới khi nào em tìm được hạnh phúc thực sự cho riêng mình em sẽ hiểu việc chia tay ngày hôm nay là điều nên có... Nhìn em khóc trong ngày chia tay, anh đã không cầm lòng nổi. Nếu biết có ngày này, năm xưa anh sẽ không nói yêu em nhiều đến như vậy để hôm nay em phải đau...