Hạnh phúc chông chênh sau lời thú nhận của chồng chuyến đi công tác
Nghi tơi chông tôi va nhưng cô gai khac ôm âp, sơ soang thân mât vơi nhau, tôi lai muôn phat điên.
Vì phút “ý loạn tình mê” tôi mang thai ngoài ý muốn (ảnh minh họa)
Tôi va chông quen nhau khi ca hai 19 tuôi, tinh ra tôi con lơn hơn anh vai thang. Luc đo, chung tôi cung lam thuê cho môt nha hang, vi quen biêt lâu nên nay sinh tinh cam. Khi chinh thưc yêu đương, chung tôi don vê sông chung đê đơ tôn kém tiên thuê phong. Sông chung không tranh đươc nhưng phut giây tinh loan y mê, năm 23 tuôi, tôi mang thai ngoai y muôn.
Chúng tôi kết hôn và quyêt đinh dôn hêt vôn liêng mơ môt nha hang cua riêng minh. Tai nâu nương cua chông tôi cung đươc gọi la hơn nhiêu ngươi, hơn nưa, chung tôi đêu niêm nơ lam vưa long khach hang nên bắt đầu hút khách. Tiêng lanh đôn xa, tuy nha hang nho lai mơi mơ nhưng khach hang đên tương đôi đêu. Chuyện làm ăn ngày càng phát đạt.
Đung luc nay, chông tôi quen biêt đươc môt ông chu lơn. Ông ây đê nghi chông tôi lam đâu bêp riêng, lương khoang 350 triêu/năm. Suy nghi môt thơi gian, chông tôi đông y, cung kê tư đo, tôi chinh thưc la môt ngươi nôi trơ toan thơi gian.
Sau môt vai năm, thây chông tôi đáng tin tưởng ông chu đê chông tôi quan ly môt vai dư an nho. Anh cung không con la đâu bêp riêng nưa, băt đâu hoc cách phat triên cac dư an trong tay, quen biêt nhiêu ngươi lam ăn hơn.
Đên hiên tai, lương thương hang năm cua chông tôi luôn trên dươi khoang 1,75 ty đông. Tuy nhiên, để được như thế, chồng tôi phải quan hệ xã giao với rất nhiều người.
Video đang HOT
Anh còn bao nhiêu mối quan hệ rõ ràng nữa mà tôi chưa biết? (ảnh minh họa)
Điêu khiên tôi vui mưng la trong suôt nhưng năm phân đâu, măc du “đầu tắt mặt tối”, ra ngoài nhiều nhưng chông tôi vân chung thuy, hễ ranh rôi la vê nha, không la ca tu tâp. Anh vân thich cung tôi noi chuyên phiêm va chơi đua cung con. Vi thê, tôi vân luôn cam cảm thấy cuôc hôn nhân này rất hạnh phúc.
Tuy nhiên, mây ngay trươc, chông tôi buôc phai đi công tac gân môt tuân. Khi trơ vê, tôi ngưi thây trên quân ao cua anh mui nươc hoa phu nư. Sinh nghi, tôi hoi thăng chông: “Em va anh binh thương đêu không dung nươc hoa, tai sao anh đi công tac vai ngay lai dung thê?”.
Chông tôi cung không phai loai noi dôi măt không đôi săc, lung tung môt luc, anh tra lơi thanh thât, trong khi đi công tac phải dự tiệc đai khach. Ăn nhậu xong, anh và mọi người đến quan hat, tât ca đêu say, co ngươi ham vui goi thêm vai cô gai dich vu đên. Đê không lam đôi tac mât hưng, anh đanh phải ôm âp, hat ho cung cac cô gai đo. Noi xong, anh cung cuống quýt xin lôi tôi va hưa se không tai pham.
Tuy không hoc cao nhưng tôi vẫn hiểu được măt trai cua danh lơi, tiên tai đêu. Thế nhưng, cứ nghi tơi cảnh chông tôi va nhưng cô gai khac ôm âp, sơ soang thân mât vơi nhau, tôi lai muôn phat điên. Tôi thâm chi con nghi răng chông tôi hiên tai không sach se.
Tôi không muôn gia đinh ran nưt, cung không muôn trơ thanh ngươi phu nư ghen tuông vô ly. Nhưng tôi biêt, măc du đa hứa nhưng nếu rơi vao tinh huông tương tư, anh chăc chăn không thê tư chôi. Liêu co ngay nao đo, tôi se mât chông khi anh mât kiêm soat tại nhưng bưa tiêc xa giao? Không ngờ, đến lúc kinh tế dồi dào, tôi lại vướng phải nỗi lo này.
Theo Dân Việt
Cuốn sổ tiết kiệm 50 triệu và lời thú nhận của ô sin sau 2 năm gặp lại khiến tôi choáng...
Tôi không thể nào ngờ lại gặp lại chị ô sin năm nào trong hoàn cảnh trớ trêu với bí mật khủng khiếp thế này.
Ảnh minh hoạ
Tôi kết hôn được 3 năm, có một bé trai 2,5 tuổi bụ bẫm. Hai vợ chồng tôi đều làm giáo viên tiếng anh cho một trường cấp 3. Ngoài giờ dạy, chúng tôi có nhận dạy trực tuyến cho một vài trung tâm. Thu nhập cũng khá ổn.
Cách đây hơn 2 năm, lúc đó tôi mới sinh cháu được vài tháng, công việc bộn bề, bố mẹ chồng và bố mẹ đẻ đều ở xa. Tôi đành thuê ô sin. Qua trung tâm giới thiệu việc làm của bạn tôi gặp được chị. Chị lúc đó đã 40 tuổi, nghe chị kể thì chị mồ côi bố mẹ sớm, ở với bà ngoại, lúc chị lên 18 tuổi thì bà ngoại mất.
Chị không đi học nữa mà đi làm đủ thứ nghề để trang trải cuộc sống. Vì không có nhan sắc lại nghèo khó nên không ai muốn lấy chị làm vợ. Cũng có một vài thành phần qua đường nhưng chị không dám mạo hiểm, bởi thế ở vậy.
Chị hiền lành, chất phát, làm việc gì ra việc nấy, hơn nữa, dù chưa có con nhưng nhìn cách chị chăm sóc con tôi, tôi thấy chị rất khéo. Thuê được chị tôi ưng lắm, việc nhà đỡ đần đi bao nhiêu, vợ chồng tôi cũng có thể đảm bảo tiến độ công việc.
Ở nhà tôi nửa năm, chị đột ngột xin nghỉ việc nói về quê vì có một người đàn ông hỏi cưới, muốn chị về quê cùng làm. Chị báo gấp quá làm vợ chồng tôi không cả kịp chuẩn bị quà. Tôi chỉ bỏ thêm chút tiền công vào cho chị coi như tiền mừng cưới.
Sau chị, vợ chồng tôi không tìm đâu được người giúp việc nào ưng ý nên tôi đành cố gắng kiêm cả việc nhà, chỉ để một mình chồng dạy thêm.
Cuộc sống cứ êm đềm trôi đi. Rồi một ngày. Hôm đó chồng tôi đi đá banh với bạn, tôi đang luống cuống thay lại rèm cửa thì có chuông cổng. Tôi chạy ra mở thì ngạc nhiên nhận ra là chị. Sau 2 năm không gặp, chị nhìn xơ xác, tiều tụy đi rất nhiều.
Suýt nữa tôi không nhận ra nếu như chị không cất tiếng nói. Tôi vui vẻ mời chị vào nhà. Rót cho chị ly trà. Chị ngồi nhìn tôi, đôi tay run run cầm tách trà rồi đột nhiên chị cúi thấp đầu, quỳ xuống đất khóc lóc trình bày sự tình. Tôi phải năn nỉ mãi chị mới chịu ngồi trên ghế để nói chuyện.
"M. à, chị thật xấu hổ khi phải nói với em những điều này, nhưng chị không còn cách nào khác. Trước tiên cho chị xin lỗi em vì sự thật chị sắp nói ra sau đây". Chị nói đến đó, tôi bắt đầu thấy hồi hộp, linh tính có chuyện chẳng lành, tôi thúc chị nói tiếp.
Ngập ngừng 1 hồi, chị vừa khóc vừa nói "hơn 2 năm trước làm việc cho nhà em, nhìn gia đình em hạnh phúc nhất là bé Bi chị thèm lắm. Chị đã không kiềm lòng được mà xin chồng em một đứa con. Lúc đầu chồng em định đuổi chị đi, chị đã cầu xin rất nhiều, chồng em mới đồng ý, thật may mắn, chỉ một lần duy nhất em đi về ngoại mà chị dính bầu. Chị biết chị làm việc này là đồi bại, mất nhân tính nhưng nếu không làm vậy, cả đời chị cũng sẽ không thể có được niềm hạnh phúc làm mẹ. Chị đành xin nghỉ việc về quê.". Chân tay tôi run rẩy mà tiếp lời "thế tại sao chị không an phận ở quê, còn lên tìm gặp vợ chồng tôi làm gì, chị muốn gì?".
Chị ngừng khóc, khuôn mặt thê lương hơn bao giờ hết mà nhìn thẳng vào mắt tôi "chị bị ung thư và sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Chị không có người thân, nếu chị chết, thằng bé sẽ vào trại trẻ mồ côi, chị không nỡ. Chị cũng là bất đắc dĩ mới phải làm thế này. Đây là cuốn sổ tiết kiệm 50 triệu đồng. Nó là số tiền chị dành dụm được sau nhiều năm đi làm. Không nhiều nhưng chị chỉ có chừng đó, xin em hãy nhận thằng bé làm con nuôi và dạy giỗ nó giúp chị. Vì dù sao nó cũng là con của chồng em, anh em với con em".
Đúng lúc đó chồng tôi cũng về, có lẽ anh đã nghe được hết câu chuyện. Khuôn mặt anh tái mét, đầm đìa mồ hôi. Anh nhìn tôi hối lỗi nhưng bất lực. Quả thực tôi không biết phải làm sao với tình cảnh như này. Tôi bảo chị hãy về đi để tôi suy nghĩ. Nhìn dáng người đàn bà đó ra khỏi nhà trong bóng chiều mà thê lương quá đỗi.
Nhớ lại ký ức, trước khoảng thời gian chị ấy chuẩn bị rời khỏi nhà, tôi thấy chồng tôi hay tránh mặt chị, nếu gặp cũng rất ngượng ngịu không tự nhiên. Có lẽ anh cũng biết chị ấy có con nhưng sao lại giấu tôi. Bây giờ tôi cũng không biết phải làm sao để giải quyết chuyện này. Cho tôi lời khuyên với.
Theo Phunutoday
Lẩy bẩy nghe lời thú nhận của cô hàng xóm trong chung cư với chồng Căn hộ của Ngân lại ở cạnh nhà Nga và Thiện nên họ thường xuyên qua lại. Thấy Ngân xưng "tao" gọi "mày" với chồng nên Nga không chút nghi ngờ về mối quan hệ của họ, cho tới một buổi chiều... Khi nghe những lời cô hàng xóm nói với chồng, Nga khóc ngất đi. Cô chẳng ngờ, cuộc đời cô lại...