Hạnh phúc chông chênh khi chồng là kẻ đào mỏ siêu đẳng
Tôi đến với chồng sau cú vấp ngã cuộc đời đau đớn. Chuyện là trước khi kết hơn, tôi từng yêu một anh chàng cùng lớp, từ năm đầu đại học cho tới khi chuẩn bị rời giảng đường.
ảnh minh họa
Sau buổi liên hoan chia tay lớp hôm ấy, tôi đã hiến dâng đời con gái cho anh với hi vọng hai đứa sẽ mãi mãi giữ lời thề ước. Nhưng tôi không ngờ khi tôi cho anh tất cả, anh lại vội vàng tìm cách xua đuổi bỏ rơi tôi theo người con gái mới quen được 2 tháng.
Đau khổ, thất tình tôi lang thang trên mạng kết bạn, xả tress điên cuồng. Và rồi tôi gặp anh – chồng tôi hiện tại. Anh quê ở Hà Nam hơn tôi 10 tuổi, tính tình chững chạc. Sau vài buổi làm quen nói chuyện qua mạng thấy hợp nhau, chúng tôi hẹn gặp ở ngoài đời. Thấy anh đẹp trai, phong độ lại ăn nói dễ nghe nên khi anh ngỏ lời, tôi không ngần ngại đồng ý.
Khi yêu, anh là người tâm lý, chu đáo, từng trải và chín chắn, đúng là mẫu người có thể lấy làm chồng. Vì vậy tôi đã đề cập đến đám cưới sau 1 tháng yêu nhau và anh đồng ý luôn. Bạn bè tôi ra sức khuyên can vì không thích anh. Họ nói, anh là người khó gần và nghĩ anh đến với tôi là vì tiền. Bạn thân tôi còn nói “Anh ta đẹp trai phong độ lại đa tình còn mày, nhan sắc trung bình. Mày nghĩ anh ta yêu mày thật sao? Nói thật tao nghĩ chỉ vì tiền bạc và vì mày là con một mà thôi”.
Nhưng vì yêu anh nên tôi bỏ qua tất cả cứ lao vào như con thiêu thân. Đám cưới linh đình cuối cùng cũng diễn ra. Ngày chúng tôi cưới nhau, mẹ tôi có hứa hẹn rất nhiều và anh cũng biết điều đó. Đó là sai lầm lớn nhất mà mẹ tôi phải trả giá sau này.
Video đang HOT
Sau vài ngày cưới nhau, anh đã vội vàng đề cập đến lời hứa cho nhà, cho tiền của mẹ tôi trước đấy. Ngày tôi cầm tiền mẹ cho về, anh một mực đèo tôi đi gửi tiết kiệm, dưới tài khoản tên anh. Anh nói: “Em là phận đàn bà, không cần vất vả cứ kiếm việc gì nhẹ nhàng vừa làm vừa chơi. Vợp chồng mình sống dựa vào số tiền lãi hàng tháng là đủ”. Thấy anh nói thế, nên tôi đồng ý luôn.
Anh hiện đang làm công nhân cho một công ty nước ngoài. tuy chỉ có tấm bằng Cao đẳng công nghệ nhưng tham vọng của anh cũng khiến tôi hơi bất ngờ. Mới đây anh tha thiết nói với bố mẹ tôi rằng, lâu nay anh mơ ước làm hành chính văn phòng ở gần nhà nên nhờ ông bà xin cho. Vì thương con, thương rể nên mẹ bố tôi chạy vạy, phải tốn kém bao nhiêu tiền mới xin được cho anh vào làm ở một công ty tài chính.
Công việc chồng ổn định, nên tôi sớm sinh cháu. Từ ngày tôi nghỉ ở nhà, tiền tiết kiệm chồng tôi giữ hết. Anh biết bố mẹ vợ có tiền, lại ở gần nên làm ngơ ỷ lại cho mẹ vợ. Mẹ tôi phải lo từ tiền bỉm, sữa rồi đến ăn uống cho cả nhà. Vì anh ta dẻo mồm miệng, nên mẹ tôi cũng không lấy gì làm phật ý. Chỉ có tôi mới hiểu bản chất vấn đề thế nào.
Đến nay con tôi đã 2 tuổi nhưng tôi không hề biết cũng chẳng nhận được một đồng lãi nào, anh chi tiêu gì tôi cũng không rõ. Thêm vào đó, tiền lương hàng tháng, anh cũng không đưa tôi một xu. Tôi đi làm hành chính lương 3 cọc, 3 đồng không đủ xăng xe, anh biết nhưng vẫn im lặng. Khi tôi hỏi, anh lúc nào cũng nói, “tháng này anh bí quá, em đợi anh tháng sau”. Anh vẫn mồm mép tép nhảy “nịnh bợ”, nhưng phớt lờ khó nhọc của mẹ con tôi. Anh lúc nào cũng bảo tôi có gì nhờ vả bố mẹ, anh đâu biết rằng tôi không thích điều đó. Tôi có gia đình, có chồng con đàng hoàng, cớ sao anh cứ bắt tôi dựa vào bố mẹ già yếu. Đúng là bố mẹ tôi có tiền, nhưng bố mẹ tôi cũng cần có khoản tiết kiệm dưỡng già. Chính anh hiện cũng đang ăn, đang sống trên tiền mồ hôi xương máu của bố mẹ tôi tích góp.
Càng nghĩ tới anh, tôi muốn phát điên lên từng ngày. Cưới nhau đã 3 năm nay, nhưng số lần chúng tôi giận nhau nhiều hơn số ngày vui vẻ. Mỗi lần cãi vã xong, anh im bặt cả tuần thậm chí cả tháng với vợ. Anh là con nhà lao động nhưng cách sống lại như thiếu gia, sạch sẽ ngăn nắp đến đáng sợ. Mỗi lần con tè, anh kêu bẩn, bắt tôi dọn dẹp một mình. Thức ăn mẹ tôi mua sang, anh ăn một bữa, đến bữa thứ 2 anh kêu khó ăn, bắt tôi vứt đi mua cái mới.
Anh chưa một lần tự hỏi, liệu mình đã làm hết trách nhiệm với vợ con chưa? Từ lúc con sinh ra tới giờ anh chưa đưa tôi được một đồng để mua sữa, bỉm cho con, chưa bón cho con một thìa bột, thìa cháo nào. Thế nhưng anh lúc nào cũng làm ra vẻ thương con, nhưng chỉ là thương miệng thương môi. Cả bố mẹ anh cũng vậy, từ khi tôi sinh cháu nội chỉ thấy mặt ông bà 2 lần. Mỗi lần ông bà lên cũng chỉ được vài ngày lại lấy cớ mùa màng rồi lặn mất tăm.
Có lẽ tôi cứ chịu đựng sống vậy nếu như không có chuyện mới đây, tôi phát hiện ra anh lấy tiền lãi hàng tháng của chúng tôi để gửi về cho bố mẹ anh ở quê. Nói thật tới đây, tôi thực sự chán anh lắm rồi. Hôm đó, tôi lấy xe anh đi mua bỉm cho con vào buổi chiều. Khi tôi mở cốp xe anh, tôi phát hiện cả đống hóa đơn tiền gửi, có hóa đơn rút tiền lãi. Tôi nhìn đống hóa đơn mà nước mắt ngắn dài.
Tôi thật sự không nghĩ trên đời còn có kiểu đàn ông như anh. Bản thân đã dựa vào nhà vợ đã không biết xấu hổ lại còn làm chuyện như thế. Giờ tôi thật sự phân vân không biết nên làm thế nào? Tôi biết bố mẹ tôi vẫn tin và yêu quý anh, tôi sợ nói ra bố mẹ tôi sẽ sốc, nhưng nếu cứ tiếp tục sống cùng anh chắc tôi sẽ uất mà chết mất. Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên để tôi biết mình phải làm gì?
Theo ĐSPL
Bữa cơm gia đình
Hai đứa con uể oải ngồi vào bàn, lơ đễnh với những đĩa thức ăn, dù em đã kỳ công chế biến và bài trí. Em gắp thức ăn vào bát, chúng còn phụng phịu. Bực, em mắng:
- Con người ta chẳng có mà ăn. Đằng này mẹ làm đủ các món dọn cho tận miệng rồi mà cũng không chịu ăn là sao?
Hai đứa con miễn cưỡng cầm bát lên. Nhìn cách chúng ăn là biết chẳng ngon miệng gì.
Ngày anh cưới em, em gái đùa: Anh lấy chị em là cái khoản ăn uống chẳng bao giờ phải lo. Chị ấy không những thích nấu nướng mà còn nấu rất ngon nữa.
Lấy em về, chấm dứt cuộc đời độc thân nay mì tôm, mai cơm bụi, anh được em chăm chút từ bữa ăn đến giấc ngủ, nên lên cân vù vù. Nhiều người gặp anh đều kêu anh "phát tướng". Bạn bè có người còn ghen tỵ vì anh tốt số.
Vốn thích nấu nướng, lại thêm cái tính no bụng đói con mắt nên làm món gì em cũng làm nhiều. Nhiều hôm ăn xong phần của mình, bụng no căng, anh lại phải ăn cố. Không ăn thì em không vui, có khi hờn giận. Ngày thường thì còn đỡ, đến ngày nghỉ là anh bội thực. Cũng nhiều lần thấy em đi làm về lại lọ mọ trong bếp, anh bảo chỉ nấu vài món đơn giản thôi nhưng em không nghe. Lại bày biện món nọ, món kia, nhiều hôm nhìn bàn ăn của hai vợ chồng mà anh phát ngốt.
Từ ngày có con, thực đơn của nhà mình vừa dày vừa dài ra. Em tham khảo trên mạng, học hỏi bạn bè, có khi đi ăn ở nhà hàng còn dò hỏi bí quyết để về nhà thực hành. Cứ nghe quảng cáo cái gì ngon, bổ là em tìm mua về nấu nướng. Bố con anh là những thực khách đầu tiên dùng món mới, vui nhưng cũng đến là khổ vì cứ bị ép ăn. Không biết bao nhiêu bận, em bực mình cau có, còn anh thì phải buông bát đi lau nhà khi con trớ hết ra sàn vì em cố ép con ăn cho hết miếng cuối. Có lúc con sợ mẹ mắng, cứ lúng búng trong miệng nhưng không nuốt, chỉ tìm cách để nhè ra. Cũng không biết từ bao giờ, con rất sợ mỗi khi phải ngồi vào bàn, với trước mặt là những đĩa thức ăn đầy ắp.
Dù em ngày nào cũng đổi món cho con và ép con ăn, rồi bổ sung vitamin và các loại men vi sinh, sữa nội, sữa ngoại... nhưng con mình vẫn gầy nhom. Con không hấp thụ được. Còn anh, sau đợt khám sức khỏe, bác sĩ cũng chỉ định phải ăn kiêng. Biết là em thương và lo cho chồng con, muốn chăm sóc sức khỏe chồng con một cách tốt nhất, nhưng em biết không, ăn không đơn giản chỉ là để nạp năng lượng mà còn là sự thưởng thức. Một bữa ăn ngon đâu chỉ nằm ở những đĩa thức ăn mà còn ở không khí gia đình, thể trạng và tâm trạng của mỗi người. Nếu cứ ăn theo kiểu nhồi nhét sẽ không bao giờ ngon miệng cả. Vì thế, không nhất thiết phải là sơn hào hải vị, không nhất thiết phải là những đĩa thức ăn chế biến công phu, trang trí cầu kỳ. Có khi chỉ là bát canh cua với vài ba quả cà pháo, một bữa cơm đạm bạc nhưng mọi người ngồi vào bàn thoải mái, vui vẻ cũng sẽ có một bữa ăn ngon.
Một gia đình hạnh phúc không thể thiếu những bữa cơm đầm ấm, quây quần, nhưng bớt chút thời gian cho việc ăn uống để cả nhà cùng nhau ngồi xem một bộ phim hay đi dạo đâu đó cũng là cách để kết nối yêu thương, phải không em?
Theo VNE
Cọc đi tìm trâu thì đã sao? Không lẽ mình là con gái mà lại tỏ tình, lại nói yêu người ta rồi lại mang tiếng cọc đi tìm trâu...? Nhiều khi tôi cứ muốn nói huỵch toẹt ra là tôi thích anh nhưng mỗi lần sắp sửa nói, tôi lại thấy có cái gì đó chặn ngang. Không lẽ mình là con gái mà lại tỏ tình, lại nói...