Hạnh phúc chờ mong
Tình bạn và tình yêu cách nhau một ranh giới mong manh, chỉ cần bước qua ranh giới đó, ta sẽ chạm đến được niềm hạnh phúc mong đợi.
ảnh minh họa
Trước đây tôi luôn tin rằng, chẳng có câu chuyện cổ tích nào cho tình yêu của những con người khuyết tật, và cũng rất khó để có một đám cưới kể cả khi chúng tôi đã trao đi rất nhiều. Nhưng thời gian đã làm thay đổi suy nghĩ của tôi.
Video đang HOT
Chúng tôi là hai người khiếm khuyết, kẻ Bắc người Nam, tình cờ quen nhau khi thực hiện chương trình về người khuyết tật. Nảy sinh tình cảm với nhau nhưng cả hai đều e ngại vì những rào cản hình thể, e ngại những trái tim khiếm khuyết khó có thể hàn gắn. Tình bạn và tình yêu cách nhau một ranh giới mong manh, chỉ cần bước qua ranh giới đó, ta sẽ chạm đến được niềm hạnh phúc mong đợi.
Tình yêu âm thầm nảy nở trong mỗi chúng tôi. Anh không đẹp trai, không hào hoa phong độ và cũng chẳng giàu sang như những người con trai khác. Nhưng tôi tìm được ở anh sự chân thành ấm áp. Thế nhưng chúng tôi đã phải đấu tranh tư tưởng và vượt qua bao lời xì xầm, bàn tán của những con người không hiểu về khát vọng được yêu thương, được hạnh phúc. Bởi cả tôi và anh đều khao khát chạm vào “tình yêu”.
Lần đó chúng tôi cùng tham gia chuyến du lịch Đà Lạt với các bạn trong nhóm. Khi đến Thung lũng tình yêu, anh bất ngờ cất cao giọng hát trước sự ngạc nhiên của tôi và mọi người.
“Chiếc lá vàng nhẹ rơi cung đàn.
Những nốt nhạc cho bài ca anh hát.
Hát với đời, ngày vui bên người.
Để con tim nghe thiết tha…”
Vừa hát anh vừa lăn bánh xe tiến lại gần tôi. Anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Mọi người ồ lên, tôi choáng ngợp vì không biết chuyện gì đang xảy ra. Khi anh mở chiếc hộp ra, bên trong là đôi nhẫn tròn trịa. Mọi người vỗ tay hô hào một cách phấn khích. Tôi bất ngờ rơi nước mắt, đó là giọt nước mắt của chờ đợi, của hạnh phúc. Anh dịu dàng nói với tôi:
- Tại thung lũng tình yêu này, anh muốn nhờ các thành viên trong diễn đàn làm chứng cho tình yêu của chúng ta. Anh yêu em!
Tôi e ấp, từ từ đưa tay cho anh, để anh đeo lên tín vật cầu hôn. Bàn tay run lên vì niềm vui được nằm trọn trong lòng bàn tay anh, được anh nắm chặt, vỗ về và an ủi. Khi bình tĩnh lại tôi ngước lên, giật mình trước đám đông đang vây quanh. Không chỉ các thành viên trong đoàn mà còn biết bao du khách cũng bất ngờ trở thành nhân chứng cho tình yêu của chúng tôi. Tôi nghẹn ngào không biết nói gì, chỉ nhìn anh thẹn thùng và âu yếm.
Còn niềm hạnh phúc nào hơn khi yêu và được yêu? Tôi tin rằng ai cũng cần được yêu thương, cho dù người ta hoàn hảo hay khiếm khuyết. Mặc dù còn nhiều khó khăn, rào cản nhưng những giây phút ấy đã trở thành động lực giúp tôi vượt qua tất cả và mơ về một gia đình bình yên tràn ngập tiếng cười. Chuyến đi hạnh phúc đã khép lại, nhưng những giây phút ngọt ngào đó đã in sâu trong tâm trí của tôi và anh.
Theo VNE