Hành nghề “trang điểm” cho… người c.hết
Nhiều người gọi họ là những người có thần kinh thép, bởi hàng ngày họ phải tiếp xúc, ăn, ngủ cùng với những t.ử t.hi…và có đôi khi vì công việc mà họ phải hi sinh cả niềm vui riêng của mình.
Hai ngày cuối tuần, chúng tôi đã có dịp ghé thăm một nơi được cho là rùng rợn đối với nhiều người, đó là nhà xác, bệnh viện M, Hà Nội. Trong không gian vắng lặng của khu nhà đại thể (nhà xác), những nhân viên ở đây đã kể cho chúng tôi nghe về chuyện đời, chuyện nghề của công việc đặc biệt này.
Ngủ cùng… x.ác c.hết
Khi chúng tôi đến cũng là lúc anh T.V.Th và anh L.H.T. – nhân viên nhà đại thể bệnh viện M, Hà Nội đang chuyển ca cho nhau. Anh Th. cho biết, tổ chăm sóc người c.hết này có bốn người thay ca nhau trực, việc bận hay rảnh phụ thuộc rất nhiều vào “khách hàng”.
Có hôm bốn người phải căng sức trang điểm cho ba – bốn t.ử t.hi để người nhà làm lễ an táng theo giờ đẹp mà thầy phán. Có hôm không có ca nào, các anh tranh thủ có thời gian đi dọn dẹp lại khu nhà, lau chùi, khử trùng dụng cụ để chuẩn bị cho… những ca sau.
Những nhân viên làm tại nhà xác của bệnh việnh M đều phải mặc áo trắng trong giờ làm việc. Khu nhà xác khá rộng nằm khuất một góc trong tổng thể bệnh viện. Sâu hơn một chút nữa là phòng trực của nhân viên nhà đại thể. Góc trong cùng là khu dành riêng cho những x.ác n.gười (vệ sinh, giải phẫu và bảo quản), nhiều người lần đâu tới đây nếu không để ý còn không tìm được lối ra.
Phòng trực chỉ có một chiếc giường đơn, anh Th. cùng ba nhân viên nữa chia nhau trực đêm. Mỗi đêm lại có hai người thay nhau trực, hôm nào có người bận việc gia đình, thì có một người trực tại nhà xác. Với anh Th., lực lượng như thế đã là… hùng hậu lắm rồi, chứ một thời gian dài trước đây chỉ có anh và một người nữa thay nhau trực cả tuần, ròng rã hết tháng này qua năm khác. Điều đó cũng có nghĩa là chỉ một người sống giữa cả chục cái xác không hồn.
Anh Th. cho biết, anh sinh năm 1967 quê ở Thanh Hà, Hải Dương. Sau mấy năm đi nghĩa vụ quân sự anh trở về quê lấy vợ và sinh con. Thời điểm đó, nước ta mới trải qua thời kỳ bao cấp, kinh tế còn khó khăn nên hai vợ chồng dù chăm chỉ cấy 5 sào ruộng cũng không đủ ăn. Năm 1990, một lần ông chú họ về quê, thấy anh còn vất vả bèn bảo, khu nhà đại thể bệnh viện M đang cần người trông coi nhà xác, nếu không sợ và chịu được vất vả thì chú xin cho.
Suy đi, tính lại, anh Th. đã quyết định lên Hà Nội lập nghiệp trong… nhà xác bệnh viện giữa tiếng khóc nấc của người vợ. Trước khi đi, anh đã an ủi vợ: “Nghề nào cũng được, cốt là k.iếm t.iền một cách chân chính, anh đi kiếm thêm đồng ra đồng vào cho mấy mẹ con ở quê. Em không phải lo lắng…”.
Trong 20 năm làm việc tại đây, nỗi sợ hãi dường như đã không còn trong người anh Th. và những người đồng nghiệp nữa, bởi hàng ngày họ được tiếp xúc với các x.ác c.hết từ hài nhi đến cao t.uổi. Người c.hết vì bệnh tật, người c.hết vì tai nạn… Nhiều lúc những nhân viên ở đây trang điểm, sửa sang cho các t.hi h.ài như một quán tính, bởi họ quen quá rồi. Anh Th. cho biết, công việc của nhân viên nhà xáckhông chỉ đơn giản là đưa người c.hết xuống và trông nom họ trước khi làm lễ an táng.
Ngoài trông nom nhà xác ra, ông và các đồng nghiệp của mình còn phải phụ các bác sĩ giải phẫu t.ử t.hi để tìm ra nguyên nhân cái c.hết, rồi so sánh, đối chiếu với chẩn đoán ban đầu để từ đó nghiên cứu cách chữa trị và rút ra những kinh nghiệm quý giá cho y học.
Video đang HOT
Trong từng ấy năm làm việc ở nhà xác, chuyện anh Th. ngủ lại cùng với… những x.ác c.hết là chuyện bình thường. Vì thời gian đầu khi anh vào làm, còn một người nữa thay nhau trực ở đây, người làm ngày chẵn, người làm ngày lẻ. Khi nào có nhiều người muốn an táng trong ngày thì cả hai người phải cùng đến làm việc. Đêm đêm, khi các âm thanh ồn ào của cuộc sống lắng xuống, một mình anh nằm trong khu nhà đại thể, bên trong là những ngăn lạnh bảo quản t.hi h.ài, nếu quả thật không phải là người dũng cảm thì chắc ai dám quay lại lần thứ hai.
Công việc thường ngày của những nhân viên bệnh viện.
Bị người yêu bỏ vì… làm ở nhà xác
Trong bốn người làm việc ở nhà đại thể, bệnh viện M, thì có Tr. D.P. là người trẻ nhất, năm nay mới có 24 t.uổi và đã có 2 năm làm việc tại nhà xác. P. cho biết, quê cậu ở Kim Bảng, Hà Nam, học xong lớp 12 và không thi đỗ trường nào, P., được người quen giới thiệu vào làm tại đây, vì lúc đó nhà xác đang thiếu nhân viên trực.
Sự hăm hở của t.uổi trẻ cùng với lúc đó đang chán vì thi trượt cao đẳng, P. khăn gói quả mướp lên Hà Nội làm việc. P. kể, hôm đầu tiên làm việc ở nhà xác, cậu không ngủ được, đêm toàn mơ ác mộng (lúc đó, có anh Th., ngủ cùng cho cậu đỡ sợ), cứ nhắm mắt là hình ảnh những t.ử t.hi lại ám ảnh cậu. Một tuần sau đó, cậu không dám ăn cơm, cứ gắp miếng thịt vào là lại bỏ ra…
Nhưng sang tuần thứ hai, thì cậu quen dần. Hàng ngày cậu cùng các chú, các bác tắm rửa, trang điểm cho những người c.hết được làm lễ tang tại nhà xác bệnh viện. Cậu bảo: “Hồi đó, lương thử việc của em cũng được 4 triệu đồng/tháng. Sau hai năm, em thấy mình dạn dĩ hơn rồi, giờ em đã có thể ngủ một mình ở nhà xác, buồn thì mở tivi, băng đĩa ra xem…”.
P. bảo, ngoài những người bị bệnh, bị c.hết ngay tại bệnh viện và được chuyển xuống đây thì nhiều t.ử t.hi khác được người nhà ký dịch vụ với bệnh viện để đưa vào đây làm lễ tang. Lý do là ở Hà Nội, nhà cửa chật chội, không có không gian để tổ chức tang lễ, nên khi người thân của họ sắp mất, được con cháu ký hợp đồng với nhà xác bệnh viện để đến đây làm lễ.
Các trường hợp này thường rơi những nhà ở khu tập thể, hay người trong phố cổ, nhà cửa chật chội, đường đi ngắn và hẹp. Nhiều hôm “xấu ngày”, có nhiều người bị mất, tổ bảo quản t.ử t.hi của P. phải làm việc liên tục để kịp hợp đồng. Thông thường một lễ tang được diễn ra trong 2 tiếng, vì thế chuyện tổ bảo quản t.ử t.hi”chạy xô” để kịp giờ cho các đám tiếp theo là điều không tránh khỏi.
P. tâm sự, thông thường những bác lớn t.uổi như chú D., chú T., làm xong ca là họ về với vợ con, còn P.. thì cũng không biết đi đâu để chơi. Công việc ở đây căng thẳng và đặc thù nên mọi người ít giao lưu ở bên ngoài, chỉ người thân trong gia đình biết công việc cậu làm.
Những ngày tết, trong khi người ta đi đến nhà này nhà kia chúc xuân thì chúng em nằm lỳ ở nhà xem tivi bởi đầu năm mà người giữ nhà xác đến thăm nhà ai thì họ lo rằng điềm gở sẽ theo chân chúng em vào nhà… P. bảo, cậu cũng từng có bạn gái, là công nhân công ty may ở Khu công nghiệp Ngọc Hồi, Hà Nội, hai người gặp nhau khi P. về quê ăn tết.
Thời gian đầu mới yêu, P. giấu không dám nói mình làm ở nhà xác bệnh viện, mấy tháng sau cậu mới can đảm nói cho người yêu biết công việc của mình. Sau đấy 2 tuần, cậu “được” bạn gái nói lời chia tay với lý do… không hợp nhau. Cậu ngậm ngùi: “Chắc do cô ấy không chịu được việc có người yêu làm việc trong nhà xác bệnh viện chị ạ. Em cũng buồn nhưng nghĩ rằng, mình làm việc lương thiện, k.iếm t.iền lương thiện nên giúp những người xấu số được mồ yên mả đẹp nên em tin rằng, sẽ có người thông cảm với công việc và đến với em…”.
Theo tinmoi
Nỗi đau xé ruột nơi quàn nạn nhân vụ nổ
Người đàn bà ôm chặt di ảnh b.é g.ái 7 t.uổi kêu gào thảm thiết: "Nhìn đi Rê ơi. Con gái anh Hai mày đó, nó đẹp lắm, giống mẹ nó y chang". Sau tiếng kêu gào, người phụ nữ này ngất lịm.
Vào lúc 0h20 ngày 24/2, hai tiếng nổ chát chúa xé toạc màn đêm và chỉ trong tích tắc đã cướp đi sinh mạng của 10 người sống trong 3 căn nhà liền kề tại hẻm 384 đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, phường 8, quận 3, TP.HCM.
Những chiếc xe cứu thương liên tục ra vào bệnh viện An Bình suốt từ đêm ngày 24/2, đến sáng và trưa cùng ngày, nhưng không phải đưa người bệnh đi cấp cứu mà là đưa xác các nạn nhân vụ nổ về đây lưu giữ trong phòng lạnh chờ người thân đến nhận mặt.
Sau các thủ tục khám nghiệm, cánh cửa nhà xác được mở ra. Rất nhiều người khắp từ các vùng miền trên đất nước đổ về đây để nhận dạng mặt người thân của mình. Mặc dù lúc này rất đông người nhưng nhà xác vẫn lạnh lẽo đến rợn người. Từng người một bước đi nhẹ nhàng đến nhìn kỹ từng t.hi t.hể...
Dù rất đông người nhưng nhà xác vẫn lạnh lẽo đến rợn người
Một phụ nữ khóc ngất lên khi không thể tìm được chị mình đang nằm ở đâu trong nhà xác vì trong số 10 người chuyển tới đây có người đã bị cháy, biến dạng, cơ thể bị co dúm, thương tích đầy mình.
Ông Lê Đình Quý (em nạn nhân Lê Minh Phương) đau đớn kể: "Cả gia đình anh tôi đều ra đi mà không một lời từ biệt. Anh, chị và cháu tôi ra đi mãi mãi. Đến cuối giờ chiều, gia đình tôi chỉ mới nhận dạng được 5 người, người còn lại là chị Lê Thị Tuyết vẫn chưa nhận ra. Tôi nghi ngờ có thể cơ thể bị cháy đen chỉ còn khung xương và một số cơ quan nội tạng là chị tôi. Cháu Quân của tôi thật tội nghiệp, bị đống gạch đá đè nên khuôn mặt biến dạng. Những người khác cũng bị cháy sém. Thật là một đêm định mệnh của gia đình anh tôi. Tôi cố không tin nhưng làm sao không thể tin vì gia đình anh tôi đang nằm ở đây".
Người phụ nữ kêu khóc thảm thiết trước nỗi đau quá lớn
Ngồi trên chiếc ghế nhựa, xung quanh nhiều người cố níu giữ người phụ nữ chừng 50 t.uổi (là vú nuôi b.é g.ái con của gia đình nạn nhân Lê Minh Phương) đang khư khư cầm di ảnh của cháu gái 7 t.uổi kêu gào thảm thiết "Nhìn đi Rê ơi! Con gái anh Hai mày đó, nó đẹp lắm nó giống mẹ nó y chang...". Sau tiếng kêu gào, người phụ nữ này ngất lịm. Khi tỉnh dậy người này tiếp tục gào khóc trước nỗi đau quá lớn này.
Cách đó không xa, nhóm bạn của Lê Khánh Phương (nạn nhân trong vụ nổ) tìm đến với nét mặt u buồn, thẫn thờ khi mãi mãi mất đi một người bạn học, người bạn tốt trong lớp 12. Bạn Phạm Huyền Trâm nói: "Hôm trước tụi em còn dự tính là sẽ thi vào ngành gì của đại học, vậy mà hôm nay bạn Phương đã mãi mãi ra đi không bao giờ trở lại với chúng em".
"Hôm trước tụi em còn dự tính là sẽ thi vào ngành gì của đại học, vậy mà..."
Trong tiếng nấc nghẹn ngào, chị Phạm Thị My (23 t.uổi) kể lại: "Lúc đó, tôi cùng chồng đang ngủ thì bỗng điện thoại reo lên giữa đêm khuya. Nghi có chuyện chẳng lành, khi vừa bốc máy, từ phía đầu dây bên kia nói vào mẹ và chị của con đã bị chôn vùi trong đống đổ nát". Mẹ của chị My là bà Nguyễn Thanh Minh (51 t.uổi) và chị là Phạm Ngọc Thùy (26 t.uổi). Tức tốc chị My cùng chị nhanh chóng từ Bến Tre lên và chứng kiến mẹ và chị của mình đang nằm trong nhà xác bệnh viện An Bình.
Được biết, ông Phương là giám đốc hãng phim Lạc Việt, chuyên gia về đạo cụ khói lửa cho các cảnh quay trong phim nên được giới trong nghề gọi là "Phương khói lửa". Cũng theo ông Lê Đình Quý, đồng nghiệp của anh trai ông kể lại là sáng ngày 24/2 ông Phương cùng đoàn sẽ đi quay tại Vũng Tàu, trong đó có cảnh cháy nổ. Nhưng chưa đi thì đã xảy ra sự việc đau lòng này.
Cơ quan chức năng nhận định đây là vụ tai nạn cháy nổ gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng
Thầy Minh, người tu hành tại chùa Pháp Vân cho hay, bà Lê Thị Tuyết là phật tử của chùa và thường hay đi làm từ thiện. "Tối hôm qua cô Tuyết có gọi điện báo sẽ cùng đoàn của nhà chùa đi làm từ thiện sáng nay và để cho tiện lợi cô ngủ trên đường Hoàng Hoa Thám. Nhưng sau đó cô báo lại sẽ ngủ lại ở nhà và sáng mai sẽ có mặt sớm. Khi trời chưa sáng thì tôi đã nhận được hung tin" - Thầy Minh nói.
Từ nhà xác, t.hi t.hể của các nạn nhân được chuyển sang quàn tại nhà tang lễ An Bình trên đường Trần Phú, quận 5. Riêng bà Tuyết vẫn chưa được nhận dạng nên đang chờ con gái từ trên Lâm Đồng xuống lấy mẫu ADN giám định.
Trước nhà tang lễ, 5 chiếc xe tang đang đợi để đưa các nạn nhân về chùa Vĩnh Nghiêm, sau đó đưa đi hỏa táng.
Tối qua (24/2), Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an TP.HCM đã ra quyết định khởi tố vụ án "Quản lý vũ khí và chất liệu nổ" để điều tra vụ nổ sập nhà làm c.hết 10 người.
Theo 24h
Kỳ 3: Rùng rợn những “ngôi nhà ma” giữa lòng Hà Nội Câu chuyện mà chúng tôi sắp kể ra đây sẽ khiến không ít người phải "dựng" mình, tin hay không tin, xin nhường cho sự trải nghiệm của bạn đọc... Ẩn ức bên khu nhà xác "Bãi chết" nằm ngay sát khu dân cư, những điều có thực trộn lẫn với những lời đồn thổi tạo nên sự huyền bí của câu chuyện...