Hành động không thể tàn nhẫn hơn của chàng trai đối với bạn gái sau 6 năm…
Cứ ngỡ sau 6 năm vất vả nuôi bạn trai ăn học tôi sẽ có được 1 đám cưới viên mãn. Hôm nay đám cưới ấy đã diễn ra nhưng rất tiếc cô dâu lại là một người khác.
Hôm nay là ngày anh làm chú rể phải không? Thời gian trôi nhanh anh nhỉ mới đó mà đã gần nửa năm rồi kể từ cái ngày anh nắm tay cô ấy và nói với em rằng:
- Xin lỗi em, anh đã tìm được định mệnh của đời mình. Có lẽ chúng ta có duyên nhưng không phận, em hãy quên anh đi, đừng nhớ tới anh nữa. Anh xin lỗi.
Vâng, cô ấy là định mệnh, là bạn gái của anh, vậy còn em, em là gì là ai? Giây phút đó em như hóa đá, trái tim như có hàng nghìn con dao đâ.m vào. Em đa.u đớ.n mức đến khi hai người đi khuất bóng mà em vẫn đứng đó không nhấc chân lên nổi. Em khụy ngã, đau khổ, tê tái, không còn lời nào để diễn tả.
(Ảnh minh họa)
Mình yêu nhau từ thời còn học lớp 9. Em nhớ lúc đó mỗi ngày em đều nhận được 1 bức thư của anh đặt sẵn trong ngăn bàn. Anh – chàng trai chẳng có gì nổi bật nhưng được cái hiền lành và rất kiên trì. Anh khiến em rung động và rồi yêu anh lúc nào không rõ.
Tình yêu học trò của chúng ta thật trong sáng nhưng cũng không kém phần mãnh liệt anh nhỉ. Lên 12 gia đình em lục đục, bố mẹ suốt ngày cãi vã nhau nên em chẳng còn động lực để thi đại học. Vì em biết nếu có thi thì cũng chẳng có tiề.n để học, anh động viên em và em cũng động viên anh.
Em nói với anh em xác định rõ tương lai rồi, em sẽ đi học nghề còn anh cứ học đại học đi sau này cho con mình mở mày mở mặt. Hơn nữa anh phải học thì mình mới thoát nghèo được. N hà anh nghèo nhưng ít ra mẹ anh còn động viên anh cố gắng học, còn nhà em thì bố luôn miệng nói: “Gái lớn thì gả lấy chồng học gì cho lắm”. Mẹ em thì vốn ghét bố và suốt ngày bị bố chì chiết nên cũng chẳng dám khuyên con học lên. Em buồn và tủi thân nhiều lắm.
Ngày anh đỗ đại học, em nhớ cả hai đứa mình đã ôm nhau mà khóc. Khóc vì hạnh phúc, khóc vì những nỗi lo toan của tương lai. Ngày anh nhập học, em nói: “Anh cứ lên đó đi rồi em sẽ sớm lên với anh”.
Và như lời đã hứa, em lên Hà Nội sau anh 1 tháng. Cuộc sống vất vả của em bắt đầu từ đó, số tiề.n quá ít ỏi không đủ để em học nghề. Em phải đi xin làm bưng bê ở quán bia, em chạy ngày hơn 10 tiếng đến nỗi chân bật má.u. Anh cũng đi làm thêm để có tiề.n ăn học. Cả hai cùng hứa cố gắng, ngày đó anh ở lại ký túc cho đỡ tiề.n trọ, còn em may mắn được cô chủ cho ở ngay chỗ làm. Thỉnh thoảng hai đứa lại rủ nhau đi công viên, tuy nghèo nhưng mình vẫn hạnh phúc vì ít ra chúng ta được sống chung cùng 1 thành phố.
Cuộc sống của em đầu tắt mặt tối, cũng may cô chủ thương tình nên tăng lương cho sau 2 tháng thử việc. Em dành dụm cho anh nộp học phí còn bao nhiêu em gửi về đóng tiề.n học cho em út. Lên Hà Nội 2 năm em chưa có được cái áo mới nào, có bao nhiêu tiề.n thì đều mua băng cá nhân và thuố.c về để dán lại cho chân để chả.y má.u.
Video đang HOT
Chúng ta đã có những ngày tháng vất vả, nhưng em vẫn vững niềm tin rằng sau này ra trường đi làm anh sẽ bù đắp lại cho em. Em yêu anh và tin anh hơn bất kỳ ai trên đời này. Đến năm 3, năm 4 anh phải làm đồ án, đi thực tập nhiều hơn. Anh không còn thời gian để đi làm thêm nữa, mẹ anh cũng chẳng có tiề.n để gửi. 1 tháng bác chắt chiu được 5, 6 trăm gửi cho anh thì cũng chẳng bõ. Em phải làm cật lực để có thể chu cấp cho anh. Nhiều lúc em mệt đến rã rời nhưng vẫn phải cố gắng, em xin làm hết chỗ này đến chỗ nọ để có thêm thu nhập.
Ngày anh ra trường em vui đến bật khóc, nhưng xin việc trong thời buổi này không phải dễ. Anh bảo anh phải học thạc sĩ 2 năm may ra mới xin việc được ổn định. Nghe đến đó em rã rời, nhưng vẫn động viên anh cố gắng.
Lúc này mình đã dọn về sống với nhau, anh vất vả ôn thi còn em ngày ngày vẫn đạp xe đi làm từ sáng sớm đến tối mịt. Em thậm chí còn không có nổi 1 thỏi son hay 1 cái váy. Thứ duy nhất em có đó là niềm tin và tình yêu dành cho anh.
Anh vừa đi học Thạc sĩ vừa xin làm ở 1 công ty tư nhân nhỏ, nhưng lương ba cọc ba đồng không đủ đóng học phí nên em vẫn phải lo. Lúc đó em chỉ mong sao anh sớm ra trường và hoàn thành ước mơ. Có người yêu học Thạc sỹ em hãnh diện lắm.
(Ảnh minh họa)
6 năm em chạy bở hơi tai, sớm hôm vất vả nhưng em chưa từng 1 lần kêu than. Em chỉ mong anh khỏe và học tốt là anh mừng rồi. Về quê em vẫn là 1 đứa con gái đi làm thuê còn anh được ngợi ca là thạc sĩ tương lai. Dù vậy em chẳng thấy tủi mà trái lại rất vui mừng, chỉ cần anh thành đạt thì em không mong gì hơn.
Sau 6 năm vất vả, công sức em bỏ ra cũng đáng khi anh được nhận vào 1 công ty lớn để làm. Em còn nhớ ngày đó em vui không ngủ nổi, thậm chí đến ngủ vẫn mỉm cười. Anh đi làm và trở nên bận rộn hơn. Có những hôm em đi ngủ anh mới lọ mọ về trên người sặc mùi rượu. Em chăm sóc anh cả đêm lo lắng cho anh từng tý, nhưng giờ đây em thấy anh lạnh nhạt hơn, ít quan tâm và nói chuyện với em như trước. Em có cảm giác bất an vô cùng. Em nhắc đến đám cưới thì anh gạt phăng đi với ly do anh phải lo sự nghiệp trước đã.
Có những hôm em chế.t lặng, nước mắt cứ thi nhau rơi khi mà trên cổ áo anh có vết son. Em hỏi thì anh bảo chắc ai đó cố tình trêu thôi chứ anh không làm gì sai cả. Em lại tin và vẫn yêu anh như ngày nào.
Để rồi hôm đó em hớn hở đưa cơm hộp đến cơ quan anh để báo tin cho anh rằng chúng ta đã có con. Nhưng thứ em nhìn thấy đó là cái cảnh anh và cô gái đó tay trong tay hạnh phúc đi ăn ở nhà hàng, nghe đâu cô ta đó là con của sếp nơi anh làm. Thấy em anh lướt qua như người vô tình, khi em gào khóc và hỏi anh tại sao thì anh nói:
- Xin lỗi em, bao lâu nay anh muốn nói với em nhưng không có cơ hội. Anh đã tìm được định mệnh của đời mình, đây là Hoa bạn gái mới của anh. Có lẽ chúng ta có duyên nhưng không phận, em hãy quên anh đi, đừng nhớ tới anh nữa. Từ hôm nay anh sẽ chuyển ra ngoài ở, đồ đạc ở phòng anh không cần nữa, em cứ vứt đi nếu muốn. Anh xin lỗi.
Đắng quá, em không còn từ nào để diễn tả. Tình yêu 10 năm kết thúc bằng 1 câu nói nhẹ tênh vậy sao anh? Mặc kệ em khóc lóc nhắn tin va.n xi.n anh cũng không đoái hoài. Rồi cô ta đến gặp em và đưa cho em 1 xấp tiề.n nói là đền bù tuổ.i thanh xuân, em nhớ hôm đó em đã ném vào mặt cô ta và hét lên những lời khó nghe. Em thề em sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh từ đó.
Hôm nay bạn bè bất ngờ khi thấy anh tổ chức đám cưới à dĩ nhiên cô dâu không phải là em. Họ gọi điện điên cuồng hỏi em chuyện gì đang diễn ra vậy. Em cười chua chát, nhớ lại những lời hứa anh nói với em ngày nào. Em nhìn xuống bụng mình nơi có mầm sống đang lớn lên từng ngày. Nhưng anh biết không giờ đây em chẳng con khóc hay buồn nữa. Trái lại em vui vì được làm mẹ, giờ em có con bên mình. Em sẽ chẳng chúc anh hạnh phúc đâu. Anh biết không em luôn tin vào luật nhân quả, hi vọng nó sẽ không đến sớm với anh. Vĩnh biệt anh, người đàn ông mà em từng yêu hơn cả bản thân mình và cũng là người đàn ông tàn nhẫn với em nhất.
Theo blogtamsu
Nhìn thấy ô sin ngực trần bước ra từ nhà tắm, chồng đã có hành động khiến tôi sững sờ
Chị giúp việc bước ra từ phòng tắm với cái ngực trần trong khi chồng tôi đang ngồi xem ti vi giữa nhà. Mặt tôi nóng ran, có lẽ nào tôi sắp được xem cái chuyện mà không bao giờ tôi tưởng tượng nổi rồi.
Cũng như nhiều mẹ có con nhỏ khác tôi cũng phải thuê giúp việc về nhà trông con khi hết thời kì nghỉ thai sản. Tôi cũng khá cẩn thận khi chọn thuê một chị giúp việc đã ngoài 40, hơn vợ chồng tôi cả chục tuổ.i để đỡ lo cái khoản phải canh chồng.
Ngày chị ấy tới nhà, nhìn dáng vẻ tiều tụy cũng thương lắm. Chị ấy chia sẻ chồng vừa mất, lo tang cho chồng xong là lại lên thành phố tìm việc ngay vì không đi làm thì không biết lấy gì nuôi con. Nhà chồng thì từ xưa tới giờ không giúp gì cho cả, nhà đẻ thì nghèo.
Tôi có hỏi con chị ở nhà với ai thì chị nước mắt ngắn dài bảo: "Đứa lớn trông đứ.a b.é em à. Con gái lớn chị học lớp 10 rồi, nó ngoan và biết bảo ban em". Nghĩ mà thương cho hoàn cảnh chị vô cùng nên tôi nhận vào làm ngay.
Ngày chị ấy tới nhà, nhìn dáng vẻ tiều tụy cũng thương lắm. (Ảnh minh họa)
Qua 1 tháng làm ở nhà tôi thấy chị giúp việc là người thật thà lại chịu khó thì tôi cũng ưng lắm. Ở nhà tôi 2 tháng nhìn chị cũng có sự thay đổi về diện mạo, béo hơn lên và da dẻ cũng hồng hào trở lại chứ không tiều tụy như lúc mới đến.
Thỉnh thoảng đi cùng chị ra chợ tôi bảo chị vào lựa quần áo để tôi mua cho chị và các cháu ở nhà nhưng chị chỉ chọn đồ cho con còn chị bảo chị mặc đồ tôi cho là được rồi. Rất nhiều đồ đẹp và tốt không cần phải mua đồ mới. Thấy chị thật thà như thế tôi lại càng quý.
Lúc đầu vẫn lo lắng xảy ra mối quan hệ không hay giữa chồng với giúp việc thì giờ tôi lại yên tâm vô cùng vì tôi thấy chị lúc nào cũng nhắc tới người chồng quá cố. Chị thương anh ấy vô cùng, khoe biết bao kỉ niệm đẹp của hai người lúc còn sống. Thậm chí có lần tôi hỏi chị tới việc đi bước nữa nhưng chị gạt đi ngay. Chị bảo trên đời này chị không thể nào có tình cảm với một người đàn ông nào nữa.
Mối quan hệ giữa tôi và chị ô sin diễn ra hoàn toàn tốt đẹp. Tôi cũng rất yên tâm về con gái mỗi khi ra khỏi nhà. Cũng chính vì tin tưởng tuyệt đối ở chị nên cách đây 1 tuần tôi đã mạnh dạn nhận chuyến công tác 3 ngày. Chồng tôi cũng ủng hộ vợ đi vì con gái rất ngoan khi ở bên bác giúp việc, với lại sau chuyến đi này công việc của tôi chắc chắn sẽ có sự thăng tiến.
Tôi gói ghém đồ đạc và vui vẻ lên đường. May mắn công việc suôn sẻ chỉ 2 ngày tôi đã hoàn thành và được sếp cho về sớm. Tối ngày thứ 2 tôi đã có mặt ở thành phố nhưng không báo với chồng vì muốn làm mọi người bất ngờ.
6 giờ tối tôi bước chân tới cổng nhà. Nhìn vào bên trong điện sáng đoán chắc cả nhà đang ăn cơm. Tuy nhiên khi bước tới cửa tôi sững sờ khi mắt mình chứng kiến cảnh ấy.
Chị giúp việc bước ra từ phòng tắm với cái ngực trần trong khi chồng tôi đang ngồi xem ti vi giữa nhà. Mặt tôi nóng ran, có lẽ nào tôi sắp được xem cái chuyện mà không bao giờ tôi tưởng tượng nổi đây. Tôi đứng nép bên ngoài cửa theo dõi.
- Chị vào mặc lại áo đi rồi ra tôi nói chuyện, trời có nóng tới mấy cũng không nên mặc thế này - chồng tôi từ tốn cất giọng.
- Chú sợ cô Nhi biết hả. Ngày mai cô ấy mới về cơ mà...
Chị vào mặc lại áo đi rồi ra tôi nói chuyện (Ảnh minh họa)
Chị ta còn trơ trẽn ẻo lả đi lại trước mặt chồng tôi. Tôi lúc ấy đã má.u dồn lên não định lao vào thì ngay lập tức thấy chồng vớ luôn cái khăn lau bàn vắt lên vai chị ta rồi nói: "Chị thiếu áo thì lấy tạm cái khăn lau bàn này mà đậy lại rồi ra khỏi nhà tôi dùm tôi không mai vợ tôi về thì chắc chị không có cửa mà chạy đâu".
Cả tôi và chị ta đều sững sờ trước sự việc đó. Chị giúp việc xấu hổ quá vào vội phòng mặc áo dọn dẹp đồ rồi đi thẳng. Chị ta đi rồi tôi mới bước vào. Nhìn thấy tôi chồng ngỡ ngàng. "Vừa nhắc tới vợ mà vợ đã xuất hiện, mà sao vợ lại về hôm nay?". "Có việc gì mà nhắc vợ", tôi vờ như không biết hỏi chồng. "Chồng vừa tống tiễn chị giúp việc yêu quý của vợ đi rồi. Chị chị em em tốt quá đi mất, vợ về sớm tí nữa mà xem vụ hót, quên mất chồng không quay lại video cho vợ". Tôi nghe chồng nói mà cười nhe nắc nẻ.
Lòng người đúng khó đoán thật, mình sống tốt mà chưa chắc người ta đã tốt lại. May là chồng không phải loại đàn ông hư hỏng không thì vô tình chính tay tôi đã rước gái già về nhà cho chồng.
Theo Một thế giới
Những người Phụ nữ mà Đàn ông cả đời không thể nào quên Người phụ nữ cuối cùng bước chân vào và không bao giờ rời đi chính là người có vị trí đặc biệt trong trái tim người đàn ông. Đàn ông, suy cho cùng, dù yêu đến bao nhiêu cuộc tình, trải qua bao nhiêu.. Mối tình đầu Vì người con gái ấy là người đầu tiên khiến trái tim đàn ông rung động,...