Hành động không thể ngờ được của con dâu phố khiến bố mẹ chồng quê ‘tê tái cõi lòng’
Cứ cho là hộp nhựa không tốt bằng hộp thủy tinh, nhưng cô con dâu phố của bà có cần phải làm như thế không? Bà càng nghĩ mà càng thấy buồn đến tê tái cõi lòng…
Ông bà Thành có cậu con trai cả đi học trên thành phố rồi lập nghiệp, lấy vợ sinh con luôn tại đó. Tết năm vừa rồi, vợ chồng con cái chúng nó về quê ngoại ăn Tết, nên ra giêng, tranh thủ lúc cấy hái vụ xuân xong, ông bà quyết định tay đùm tay nắm lên thăm con cháu.
Bà Thành háo hức lắm, chuẩn bị tỉ mỉ đủ thứ từ trước đó mấy ngày liền. Cứ nghe tivi nói về vấn đề thực phẩm không an toàn trên thành phố mà lo ngay ngáy con cháu ăn uống không được đảm bảo. Vì thế, chuyến này bà lên, xách được bao nhiêu là bà xách hết. Nào thì bánh chưng ông bà mới gói, nào thì thịt lợn ngon mua nhà ông Mão đầu làng, nào thì khoai tây, cà chua, táo, cam… vườn nhà ông bà tự trồng. Thậm chí bà Thành còn muối 2 hũ dưa dành to mang lên cho con dâu để vào tủ lạnh ăn dần. Rau cải với hành bà cũng đều tự trồng cả, đảm bảo ngon và lành.
Con trai ông bà ra tận bến xe đón bố mẹ, cứ luôn miệng trách mắng ông bà cần gì mang lắm cho mệt thân. Nhưng ông bà chỉ cười. Mệt gì chứ, mấy khi được lên thăm con cháu đâu. Ông bà vui mừng, hồ hởi quá đến nỗi chẳng để ý đến ánh mắt không mấy thoải mái của con dâu khi nhìn đống đồ quê bố mẹ chồng mang lên: “Bố mẹ mang lên làm gì nhiều thế này, cần gì bọn con ra siêu thị mua là được. Giờ siêu thị cũng toàn bán những thực phẩm nguồn gốc rõ ràng, trồng theo tiêu chuẩn, bố mẹ không biết à?”.
Bà Thành mang hai hũ dưa hành ra, cười tươi bảo con dâu: “Này, mẹ làm đấy, lát nữa mang ra ăn thử xem có ngon không. Xong con cho vào tủ lạnh để ăn được lâu, để bên ngoài kẻo chua khú ra thì hỏng mất!”. Con dâu bà im lặng không nói gì, lẳng lặng cất hai hũ dưa hành bà Thành đưa. Đến bữa, bà cũng không thấy con dâu mang ra cho cả nhà ăn thử. Trong bụng cũng thắc mắc nhưng bà không mấy để tâm. Không ăn lúc này thì mai ăn, lo gì.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Trưa hôm sau lúc nấu cơm, bà Thành hỏi con dâu: “Này con, lọ dưa hành đâu nhỉ, mẹ lấy ra một ít ăn, thằng Chính (tên con trai bà) nó thích ăn món này lắm đấy!”. Con dâu bà ngừng một lát rồi chậm rãi trả lời: “Sáng nay con bỏ vào thùng rác rồi!”. “Cái gì?”, bà Thành thiếu chút nữa thì la lên. Sao lại có thể như thế chứ? Hai hũ dưa hành bà kì cạch làm, còn khệ nệ mang lên thành phố vượt cả trăm cây số. Thậm chí trên xe ô tô bà chỉ chăm chăm ôm chúng vì sợ chảy nước ra xe nữa!
“Mẹ muối dưa hành vào hũ nhựa không đảm bảo vệ sinh, ăn vào có hại cho sức khỏe nên con mới bỏ đi. Nhựa bây giờ toàn nhựa tái chế, đầy chất độc hại, sử dụng là bị ung thư ngay. Con là người nội trợ trong nhà, những kiến thức ấy con nắm chắc trong lòng bàn tay, và con cũng phải là người đảm bảo cho gia đình bữa ăn đủ chất mà an toàn. Lần sau mẹ đừng muối vào hũ nhựa nữa, chọn mua hũ thủy tinh hay sành sứ mà muối, mẹ nhớ nhé!”, thấy vẻ mặt nhăn nhó của mẹ chồng, con dâu bà Thành tường tận giải thích lí do cô làm vậy và còn không quên nhắc nhở bà một bài học chế biến thực phẩm.
Bà Thành đau đớn vì tâm huyết và tình cảm của mình bị con dâu vứt vào sọt rác không suy nghĩ, khi nghe con dâu còn “dạy đời” mình thì bực tức: “Tôi chẳng biết các anh các chị ăn uống khoa học, đảm bảo vệ sinh thế nào, nhưng cả đời ông bà bố mẹ đến đời chúng tôi đều ăn như thế đã thấy ai bị làm sao đâu! Chị làm thế có khác gì hắt nước vào mặt tôi cơ chứ!”. Cô con dâu phố của bà liền đính chính lại ngay: “Sao mẹ lại cố tình suy diễn mọi chuyện theo hướng tiêu cực như vậy? Con chỉ muốn góp ý cho mẹ thôi, chứ có ai dám hắt nước vào mặt mẹ!”.
Bà Thành tức quá rồi, bà không thèm nói gì nữa, thở phì phì ra gọi chồng thu xếp hành lí quay về quê ngay lập tức. Con trai bà thấy thế thì hốt hoảng hỏi lí do, bà vẫn chẳng nói chẳng rằng. Con dâu bà lúc này mới ra thuật lại cho chồng mọi chuyện. Con trai bà nghe xong tức quá quát lên: “Sao em lại quá đáng như vậy?”. Bà Thành chán nản: “Thôi, đừng cãi nhau vì cái chuyện nhỏ đó, cho qua đi con ạ. Nhưng bố mẹ muốn về ngay bây giờ, con đưa bố mẹ ra bến xe bắt xe!”.
Ngồi trên xe về quê, ông bà Thành buồn rầu đến chẳng muốn nói chuyện với nhau câu nào. Mới hôm qua lên thì hồ hởi, phấn khởi là thế, hôm nay đã ỉu xìu quay về. Cứ cho là hộp nhựa không tốt bằng hộp thủy tinh, nhưng cô con dâu phố của bà có cần phải làm như thế không? Bà càng nghĩ mà càng thấy buồn đến tê tái cõi lòng…
Theo Trí Thức Trẻ
Vì mưu cầu hạnh phúc tôi đã đánh mất em
Ôm em vào lòng lần cuối trước khi lên máy bay về nhà, tôi không thể ngờ rằng đó là lần cuối cùng được ôm em, được nhìn thấy em.
Ảnh minh họa
Tôi, một chàng trai 26 tuổi mang trong mình những hoài bão lớn lao về sự nghiệp và hạnh phúc gia đình. Với tôi cuộc sống không hẳn là một thước phim như người ta thường nói mà nó là sứ mệnh. Sứ mệnh với gia đình, với xã hội và với bản thân. Em đến với tôi khi cả hai đều là sinh viên năm cuối, tình yêu cũng đến rất nhanh. Em dành cho tôi một tình yêu tinh khôi không chút gợn, đặt hết niềm tin nơi em nên tôi lao vào hoàn thành sứ mệnh đã hình thành trong mình bấy lâu. Ngoài những ngày phải lên lớp ra, thời gian còn lại tôi dành cho công việc và những kế hoạch của cuộc đời. Ngỡ tưởng mọi thứ tốt đẹp khi tôi và em cùng tốt nghiệp, em cũng có công việc trong một siêu thị tại Bình Dương, còn tôi vẫn miệt mài với kế hoạch của mình ở TP HCM. Một tuần tôi và em gặp nhau hai đến ba lần, tình cảm dành cho em ngày một sâu đậm hơn và em cũng vậy.
Mọi chuyện diễn ra theo cách tôi không thể ngờ tới, tình yêu cũng ra đi theo cái cách mà nó tìm đến. Hôm đó tôi đưa em ra sân bay để về quê ăn tết ở Hà Tĩnh, em nhất quyết không muốn về vì lý do công việc, có thể còn là vì tôi, nhưng rồi cuối cùng em cũng nghe lời khuyên của tôi. Ôm em vào lòng lần cuối trước khi lên máy bay về nhà, tôi không thể ngờ rằng đó là lần cuối cùng được ôm em, được nhìn thấy em. Những giọt nước mắt của em lăn dài trên má, em đã khóc, khóc rất nhiều và tôi không nỡ buông tay, nhưng vì nghĩ chỉ xa em một thời gian nên tôi đã để em đi. Nhìn em vừa khóc vừa bước vào phòng vé tôi thực sự không kìm được cảm xúc của mình.
Mọi chuyện đến cũng sẽ đến, kể từ hôm đó tôi không được thấy lại nụ cười của em nữa. Em đã không vào lại TP HCM. Hơn hai năm trôi qua dường như không có một người con gái nào làm tôi rung động như khi đứng trước em. Giờ đây với tôi công việc là thứ duy nhất có thể làm cho thời gian trôi nhanh hơn. Tôi cần phải hoàn thành sứ mệnh của mình và luôn thầm nghĩ sẽ có một ngày mình mang lại hạnh phúc thực sự cho một ai đó.
Có người nói với tôi "Trong một đời người có năm điều quan trọng nhất: Tình yêu, gia đình, sự nghiệp, bạn bè và sức khỏe. Hễ ta đạt được một thứ thì phải bán đi một thứ khác". Cuộc đời của một người thành đạt sẽ không bao giờ được ở bên người mình yêu nhất.
Theo VNE
Thấy bố suốt ngày ôm di ảnh mẹ khóc, con trai 7 tuổi nói: 'Mẹ chưa chết đâu bố' Anh không thể ngờ được trong khoảng thời gian mình đi vắng, lại có nhiều chuyện đến vậy xảy ra trong gia đình nhỏ của mình. Thây bô suôt ngay ôm di anh mẹ khoc, con trai 7 tuôi noi: &'Me chưa chêt đâu bô' va sư thât khó tin... Ngay anh lây chi, bô me anh phan đôi ghê lăm. Ho con...