Hành động của chồng sắp cưới trong buổi họp lớp làm tôi phát hoảng
Anh đập bàn đập ghế trước mặt đông đảo bạn bè rồi kéo tôi xềnh xệch ra cửa.
Lúc yêu anh, tôi đã được mọi người nhắc nhở phải cẩn thận. Bề ngoài anh đẹp trai, hiền lành vậy đó chứ cộc tính, khô khan lắm. Tôi đâu nghe lời ai bởi tôi nghĩ chẳng ai hoàn hảo hết. Vả lại đàn ông ai không cộc tính nhưng nếu yêu thật lòng sẽ tự khắc thay đổi thôi. Và thế là tôi vẫn nhào vào yêu anh, vẫn mơ mộng một mái ấm gia đình cùng anh.
Càng yêu tôi càng hoang mang nhiều hơn. Không biết anh có yêu tôi thật không khi luôn tìm cách hành hạ tinh thần lẫn thể xác tôi. Mỗi khi đi đâu, người đợi luôn là tôi. Có duy nhất lần đầu tiên, tôi cứ nghĩ để người yêu đợi mình tí chắc không sao nên vẫn điềm nhiên ngồi trang điểm. Trong hơn nửa tiếng chờ đợi đó, mẹ tôi đã tiếp chuyện với anh rồi.
Vậy mà suốt buổi đi chơi đến một tiếng nói anh cũng chẳng thốt ra. Căng thẳng quá, tôi đòi về thì anh chở về ngay. Đến nhà rồi anh vẫn chẳng nói năng gì mà bỏ về. Sau đó cả tuần anh không đến nữa. Mãi sau tôi mới biết anh giận tôi vì đã bắt anh đợi quá lâu. Từ đó về sau, tôi thà đợi anh một tí còn hơn bị chiến tranh lạnh lâu như thế.
Nếu đi đâu người chờ đợi luôn là tôi để anh không giận dỗi. (Ảnh minh họa)
Không chỉ thế, người yêu tôi còn xem tôi như vật sở hữu của anh. Anh không cho phép tôi nhắn tin với bạn nam nào nữa. Thậm chí đồng nghiệp nam cũng phải hạn chế giao tiếp. Từ lúc quen anh các mối quan hệ của tôi thưa thớt dần.
Thời gian đầu tôi còn hạnh phúc vì nghĩ anh quá yêu mình nên mới cố giữ mình nhưng càng về sau tôi càng thấy mất tự do. Có lần vô tình thấy tôi đứng nói chuyện với một người con trai lạ (hỏi đường) mà anh giận dỗi đòi chia tay. Tôi lại phải giải thích, xin lỗi đủ kiểu anh mới cho qua. Nhiều khi tôi nghĩ chắc do anh thấy tôi yêu anh quá nên mới làm tới thế chăng?
Chúng tôi dự định cuối tháng 5 này sẽ tổ chức lễ cưới. Hiện giờ ảnh cũng đã chụp xong, hai bên gia đình cũng đã bàn bạc lễ nghi xong xuôi hết rồi. Chỉ có điều tôi đang phân vân quá, không biết có nên trả lễ đính hôn rồi chia tay anh luôn hay cố gắng thay đổi anh dần dần đây?
Video đang HOT
Tuần trước tôi có hẹn với nhóm bạn hồi đại học. Trước đó tôi cũng đã nói với anh rằng tôi sẽ đi chơi về muộn. Vậy mà không hiểu anh tìm hiểu từ ai mà biết trong nhóm bạn ấy có người yêu cũ của tôi. Thế là anh cấm tiệt không cho tôi đi nữa. Vì chuyện này chúng tôi cãi nhau to, cuối cùng thì giận nhau luôn. Bực tức, khó chịu nên tôi vẫn tham gia buổi tiệc như dự định.
Vì anh mà bữa tiệc tan tành, tôi cũng mất mặt vô cùng (Ảnh minh họa)
Ai ngờ khi đang ngồi ăn uống nói chuyện thì chồng sắp cưới của tôi ở đâu đi tới. Đám bạn tôi vốn không biết tôi sắp có chồng nên vẫn gán ghép tôi và người cũ ngồi chung. Giận anh, tôi ngồi luôn cho bõ tức. Hình như anh theo dõi nên biết hết, thấy người yêu cũ gắp thức ăn rót nước uống cho tôi thì anh lao tới.
Thấy anh hùng hổ là tôi đã dự đoán có điều chẳng lành. Đúng vậy thật. Anh đập bàn đập ghế rồi kéo tôi xềnh xệch ra ngoài trước mắt bạn bè tôi. Tôi giằng co thì anh giơ tay đòi tát. Người yêu cũ tôi chạy đến can còn bị anh đấm. Đến khi bảo vệ nhà hàng vào kéo anh ra thì mọi chuyện mới ổn. Cũng vì anh mà buổi tiệc tan tành hết cả, tôi cũng mất mặt vô cùng.
Tối hôm đó, anh còn đến nhà tôi quậy tưng bừng. Anh mắng tôi sắp có chồng còn trai gái đàng điếm bên ngoài, nếu anh không theo dõi chắc tôi đã vào nhà nghỉ với người ta rồi. Bố tôi tức đến mức không thèm nhìn mặt tôi tới giờ. Mẹ tôi thì thở ngắn thở dài. Chỉ có tôi mới ức chế nhất. Anh quá hồ đồ, hành động chẳng biết suy nghĩ. Giờ tôi nên làm sao với đám cưới cuối tháng đây? Hủy hay tiếp tục mọi người?
Theo Afamily
Đi xuất khẩu lao động 3 năm kiếm tiền lo cho gia đình, khi về thái độ của vợ khiến tôi...
Dù tôi có nói thế nào, cô ấy vẫn thu dọn hành lý và ôm con rời đi. Tôi quỳ xuống đất và bật khóc. Tôi cố gắng làm việc vất vả để lo cho vợ con, lo cho gia đình. Vậy mà vợ tôi lại nỡ làm như vậy với tôi.
Vợ tôi thờ ơ với chồng sau khi tôi về nước. (Ảnh minh họa)
Năm tôi đi Nhật, con trai tôi lúc đó mới tròn 1 tuổi. Con mới bi bô học nói và còn chưa biết gọi bố. Mặc cho vợ tôi khóc vì lưu luyến, tôi vẫn quyết ra đi. Vì điều kiện gia đình tôi lúc đó rất chật vật: bố tôi mất sớm, một mình mẹ tôi bám ruộng, bám vườn nuôi tôi nên người. Tôi mới lấy vợ, vợ tôi lại sinh con ngay sau đó nên kinh tế nhà càng thêm khó khăn.
Tôi nghĩ mình cứ mãi làm thợ máy với đồng lương còm cõi như thế này thì chắc chẳng bao giờ có thể có đủ tiền lo cho mẹ, cho vợ con. Nghe bạn bè gợi ý, tôi đánh liều học tiếng Nhật để đi Nhật làm việc 3 năm. Công ty tư vấn cũng nói rằng sang Nhật nếu tôi làm việc tốt, tiền lương của tôi có thể lên tới 2000-3000 USD. Thật là một con số quá sức tưởng tượng đối với tôi.
Tôi luôn nghĩ rằng, sau khi đi Nhật 3 năm, tôi sẽ tích cóp đủ tiền để xây nhà cho mẹ, lo cho vợ con tôi một cuộc sống đủ đầy. Vợ tôi nghe vậy, đã gàn rất nhiều, cô ấy nói không cần nhiều tiền, có thể chịu khổ được nhưng cần tôi luôn ở bên cạnh. "Em chỉ có mình anh để nương tựa, anh đi rồi, em biết nhờ cậy ai? Tiền vốn dĩ không thể mua được hạnh phúc, anh không hiểu hay sao", vợ tôi khóc.
Tôi cố gắng an ủi và khuyên vợ cố gắng chờ tôi trong 3 năm. "Em cố gắng chờ anh, anh muốn tích góp 1 khoản xây nhà và có vốn làm ăn", tôi nói.
Sang đến Nhật rồi tôi mới hiểu rằng việc kiếm được mức lương cao không đơn giản như tôi tưởng. Công việc khó khăn, vất vả, môi trường sống và văn hóa xa lạ khiến tôi choáng ngợp. Mỗi tháng tôi kiếm được 30 triệu (tính ra tiền Việt) nhưng hầu hết số tiền đó chỉ đủ để chi trả chi phí ăn ở, đi lại. Dù tiết kiệm đến mức nào, tôi cũng chỉ gửi được về cho vợ chừng 10 triệu mỗi tháng.
Lúc rảnh rỗi, tôi thường gọi điện facetime với vợ. Vợ tôi ở nhà vừa đi làm, vừa một mình chăm con nhỏ, chăm mẹ già nên rất vất vả. Mẹ tôi tuổi cao sức yếu nên hầu như chẳng giúp được gì. Con tôi sức đề kháng kém nên thường xuyên đi viện. Biết vợ phải thức trắng đêm, ôm con chạy từ bệnh viện này đến bệnh viện kia mà tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong. Lúc mẹ tôi bị cao huyết áp phải nhập viện, cũng là một tay vợ tôi lo liệu. "Không có anh ở nhà, em khổ lắm. Em chẳng cần nhiều tiền làm gì. Em chỉ cần anh luôn ở bên em", vợ tôi trách.
Chẳng mấy chốc, đã 3 năm kể từ khi tôi đi xa. Sau khi hết hạn hợp đồng, tôi không xin gia hạn thêm mà trở về quê hương. Khi tôi về nhà, con trai tôi đã 4 tuổi, con đã đi học mẫu giáo. Con đã cao hơn rất nhiều so với lần cuối cùng tôi nhìn thấy con. Tuy nhiên, khi nhìn thấy bố, con tôi sợ hãi, không dám đến gần. Con không chịu gọi bố khiến tôi rất chạnh lòng.
Sự thờ ơ của vợ khi gặp lại chồng sau 3 năm xa cách khiến tôi sững sờ (Ảnh minh họa)
Tối đến, đêm đầu tiên được ở bên vợ sau 3 năm xa nhà, tôi vòng tay ôm cô ấy. Đáp lại cái ôm siết đến nghẹt thở của tôi là tiếng thở dài: "Hôm nay em mệt". Nói rồi cô ấy quay lưng vào tường ôm con ngủ.3 năm trôi qua, vợ tôi vẫn như xưa, có điều cô ấy gầy và hốc hác đi nhiều. Trái với suy nghĩ của tôi rằng cô ấy sẽ vui mừng khôn xiết, vợ tôi tỏ thái độ bình thản đến lạ lùng.
Bị từ chối khéo, thằng chồng như tôi thất vọng tràn trề, cảm xúc hỗn độn khó tả. Hàng nghìn câu hỏi đặt ra trong đầu tôi "liệu cô ấy có còn yêu tôi hay đã có người đàn ông khác". Thế rồi tôi tự an ủi mình rằng vợ tôi xa chồng lâu ngày, vẫn giận tôi vì đã rời xa mẹ con cô ấy...
Nhưng, đêm thứ 2, thứ 3 và cả 1 tuần sau đó ham muốn trong tôi vẫn bị khước từ. Tôi buồn bực, nhân bữa rượu liên hoan, tôi uống thật say, mò lên phòng, tôi sinh sự với vợ: "Cô yêu thằng khác rồi phải không? Có đúng không? Nói ngay đi đừng để tôi phát hiện, tôi không để yên cho các người đâu".
"Anh say rượu rồi, đi ngủ đi, đừng làm mất giấc ngủ của con", vợ tôi đáp.
Hơi men bừng bừng, tôi vẫn chưa dừng lại: "Tôi xa nhà đi làm vất vả, chỉ mong mẹ con cô sung sướng, cô ở nhà thiếu hơi đàn ông, lại phải lòng thằng nào đúng không?".
Tôi lay mạnh bờ vai gầy gò của cô ấy, đau tới mức cô ấy giằng tay tôi ra rồi tức giận đáp: "Tôi trả lại cho anh tất cả số tiền anh gửi, tôi chẳng tiêu đồng nào của anh hết, không có anh, mẹ con tôi vẫn sống tốt 3 năm qua. Tiền không phải là thứ tôi cần, tôi cần anh ở bên mẹ con tôi lúc khó khăn nhất, vậy mà anh vẫn quyết ra đi".
Thấy tôi im lặng, vợ tiếp lời: "Con anh sợ bố, chỉ biết đến mẹ nó mà thôi. Anh muốn kiếm nhiều tiền để làm gì? Cầm số tiền này, anh có mua được hạnh phúc hay không?".
Nói rồi, cô ấy tống tôi ra ngoài phòng khác, đóng sầm cửa lại ôm thằng con ngủ. Bất giác, tôi bật khóc sau khi cánh cửa khép lại. Tôi biết phải làm sao? Là thằng đàn ông ai chẳng muốn lo cho vợ con cuộc sống đủ đầy. Vợ tôi nỡ lòng nào không hiểu...
Theo Danviet
Chán vì chồng hiền quá nhưng thực đằng sau sự hiền lành ấy thật đáng sợ Lấy được một người chồng hiền lành, đẹp trai, không chơi bời rượu chè, quan tâm đến vợ con, ai cũng nói đó là may mắn của tôi. Tôi là người hoạt bát, nói nhiều, anh lại là người khá trầm tính, cứ nghĩ như vậy trong gia đình có sự bù trừ cho nhau, sẽ hạnh phúc hơn. Nhưng thực tế, anh...