Hàng chục nghìn người nghèo “gặp hạn”
Đã cuối tháng 1-2011, hàng chục nghìn người nghèo ở huyện Mường Lát vẫn chưa được cấp thẻ bảo hiểm y tế (BHYT). Vì vậy, ai không may mà gặp trọng bệnh thì chỉ còn nước… nằm chờ chết.
Mường Lát là một trong 62 huyện nghèo nhất nước, tổng dân số là 34.000 người, trong đó tỉ lệ hộ nghèo chiếm 66,4%. Năm 2010, huyện có trên 26.000 người nghèo, người dân tộc thiểu số được cấp thẻ BHYT.
Người dân khốn khổ
Theo tìm hiểu của PV, đến thời điểm này gần 100% người nghèo và người dân tộc thiểu số ở Mường Lát chưa được cấp thẻ BHYT năm 2011. Việc cấp chậm khiến người dân khó khăn, bị bệnh không dám đến các cơ sở y tế để khám và chữa bệnh. Anh Và Văn Tho (47 tuổi), ở bản Pù Mùa, xã Pù Nhi, cho biết: “Năm ngoái, từ đầu tháng 1 gia đình đã có thẻ BHYT nhưng năm nay đến giờ vẫn chưa có. Con dâu tôi bị bệnh phải đưa vào viện, không có thẻ BHYT nên phải vay 600.000 đồng đóng viện phí”.
Không chỉ riêng anh Tho mà gần như 100% người nghèo, người dân tộc thiểu số ở huyện này đang chịu thiệt thòi khi các cơ quan chức năng chậm trễ trong việc cấp thẻ BHYT. Bác sĩ Ngô Kim Dũng – Giám đốc Bệnh viện Đa khoa huyện cho biết:
“Bình thường, mỗi ngày bệnh viện có trên dưới 100 bệnh nhân đến khám và nằm điều trị. Tuy nhiên hiện tại chỉ có hơn 20 bệnh nhân không thể nằm nhà mới dám đến điều trị tại bệnh viện. Lý do là thẻ BHYT cũ hết giá trị mà đồng bào ở đây đa phần là người nghèo”.
Video đang HOT
Chưa có thẻ BHYT, chỉ những bệnh nhân nặng mới dám đến viện
Cũng theo bác sĩ Dũng, do chưa được cấp thẻ BHYT, nên người nghèo đến viện khám hoặc chữa bệnh vào thời điểm này phải thanh toán 100% viện phí. Trong khi việc kiếm miếng ăn hàng ngày của họ còn khó, nói gì đến viện phí hay mua thuốc. Chỉ trừ những bệnh nhân thật nặng mới dám đến điều trị. Tại thời điểm này, những trường hợp đặc biệt khó khăn mới được bệnh viện miễn tiền viện phí, nhưng cũng không thể miễn quá 5 ngày.
Thủ tục rườm rà
Hiện tại chỉ có hơn 20 bệnh nhân không thể nằm nhà mới dám đến điều trị tại bệnh viện. Lý do là thẻ BHYT cũ hết giá trị mà đồng bào ở đây đa phần là người nghèo. Bác sĩ Ngô Kim Dũng
Trao đổi với chúng tôi, bà Hà Thị Nguyệt – Giám đốc BHXH huyện cho biết: “Đến thời điểm này, Phòng LĐ-TB&XH chưa chuyển dữ liệu sang cho chúng tôi. Đến ngày 31-12-2010, thẻ BHYT nào còn hạn thì tiếp tục được sử dụng, còn không thì khi đi khám chữa bệnh sẽ phải đóng viện phí. Nhiều người dân cũng đến hỏi nhưng vướng mắc là ở trên huyện”.
Trong khi đó, theo ông Hoàng Văn Đại -Chuyên viên Phòng LĐ-TB&XH huyện thì nguyên nhân chậm cấp thẻ BHYT là do có sự thay đổi tiêu chí hộ nghèo, việc điều tra các xã làm quá chậm.
“Trách nhiệm chính là ở cấp xã. Đây đang là vấn đề nhức nhối, chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành và cấp thẻ BHYT sớm cho người dân”- ông Đại nói.
Theo Dân Việt
Đi tìm con chữ bằng... tay
Suốt 12 năm qua, mình phải "đi" trên đôi tay của mình để đến trường, theo học cái chữ bằng được. Mình nghĩ, không có chữ, sau này làm gì cũng sẽ khổ!
Bố kể, năm 1993, khi lọt lòng mẹ, mình đã bị ảnh hưởng chất độc da cam từ bố, nên cơ thể phát triển không bình thường, hai chân cứ teo dần rồi liệt hẳn. Từ đó, việc di chuyển của mình hoàn toàn phụ thuộc vào bàn tay phải.
Ngày nhỏ, mỗi khi cha mẹ đi làm rẫy, mình được giao nhiệm vụ "ở nhà trông nhà". Nhìn mấy đứa bạn chạy nhảy nô đùa, đi học, mình thèm lắm. Mình cũng đòi đi học. Lúc đó, cả bản Suối Hộc này ai cũng nghĩ mình đòi đi học chỉ để cho vui thôi. Còn bố thì nghĩ mình đòi vu vơ nên chỉ an ủi cho qua chuyện, nhưng thấy mình năn nỉ, ông dẫn đến trường xin các thầy, cô giáo cho mình vào học.
Nhà mình nằm chênh vênh trên lưng chừng một ngọn đồi, cách xa trường, nên phải rời nhà ra ở gần trường để trọ học. Bố dựng một chiếc lều, nhờ các thầy, cô giáo cùng những người quen ở gần đó giúp đỡ, còn bố phải về nhà làm nương rẫy.
Những ngày bò từ lều lên lớp học là những lần bị xước mặt, bầm tím do chân và tay vấp phải đá khi xuống dốc. Từ khi biết mặt chữ cũng là lúc mình phải tự xoay xở với những sinh hoạt thường ngày. Vài tháng bố mẹ mới ra thăm một lần, cho ít tiền mua gạo, mua mắm, muối... rồi lại phải về đi làm rẫy.
Hơn chục năm rồi, mỗi năm mình chỉ "về phép" một lần vào dịp Tết. Học xong tiểu học tại bản, mình xin bố mẹ cho đến trung tâm xã cách nhà gần 30km để tiếp tục theo học THCS. Bố lại đi chặt cây rừng, dựng lều ở cạnh Trường THCS Trung Lý. Ngày ngày phải vượt qua hơn 400m đường, "đánh vật" với con dốc đứng dài hơn 50m cùng 16 bậc thang để đến lớp, nhiều lúc mình cũng thấy nản.
Nhưng khi học hết cấp 2, mình tự nhủ, dù thế nào cũng không được bỏ học. Thế là mình xin bố mẹ cho lên trung tâm huyện Mường Lát (cách nhà hơn 60km) để học cấp 3 tại TTGDTX. Trong hai năm qua, mình được hưởng trợ cấp mỗi tháng 140.000 đồng nên cũng đỡ vất vả phần nào. Ngoài số tiền được trợ cấp ấy, còn được sự cưu mang, giúp đỡ của bạn bè, thầy cô giáo trong trường.
Dịp hè vừa qua, mình có theo học đàn oóc-gan ở một lớp âm nhạc ngay thị trấn Mường Lát. Mình nghĩ mình sẽ làm việc gì đó mà ít phải di chuyển hơn, vì việc đi lại với mình còn khó khăn lắm. Khi mình đã yêu thích môn học nào thì bằng sự quyết tâm và những nỗ lực của mình, tin mình sẽ làm được.
Theo Việt Báo
Sinh viên chính sách "cầu cứu" vì chậm được bù lại học phí Nhiều chậm trễ trong việc bù lại học phí cho HS, SV chính sách là lý do khiến thời gian qua đã có nhiều em gửi thư "kêu cứu" đến báoDân trí. Tìm hiểu của PV cho thấy nhiều địa phương vẫn chưa thực hiện nhanh 2 Nghị định và Thông tư của Chính phủ.Thậm chí có nơi còn chưa biết đến 2...