Hẫng
Nhiều người bạn lâu ngày gặp lại đã không nhận ra vì sự thay đổi quá nhiều của chị. Không phải hình dáng, diện mạo, điều khác biệt rõ rệt nhất là ở thần thái và phong cách. Chị chán chường và gần như chẳng thiết bất cứ chuyện gì.
Là phụ nữ gốc Huế, lâu nay, chị nổi danh trong là ng ngoài xóm là người khéo léo, đảm đang quán xuyến trong ngoài. Nói về chị trước mặt mọi người, bao giờ anh cũng tự hào vì tài nội trợ không thể chê vào đâu của bà xã. Thế mà giờ, anh phải mệt mỏi thú nhận, có những bữa, anh gắng gượng ăn cho xong bữa vì chị, người đầu bếp xuất sắc, chẳng thiết đến ăn nữa, nói gì nấu.
Tất cả những biểu hiện đó là di chứng còn rất sâu sắc từ sau sự cố kinh hoàng của một t.ai n.ạn xe máy không quá lớn cách đây 4 năm. Lần đó, chị bị gãy tay, phải bó bột mấy tháng trời. Sau t.ai n.ạn, cứ tưởng mọi việc sẽ trở lại bình thường, nhưng không phải. Trước t.ai n.ạn, chị nổi tiếng là người giỏi nghề trang điểm. Sau sự cố, cùng với áp lực cạnh tranh, tin đồn tới tai nhiều người, họ bảo nhau, giờ chị đau rồi, không còn hành nghề được nữa. Một đồn mười, mười đồn trăm, khách hàng cứ thế thưa dần. Cộng thêm ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng kinh tế, chị không còn kiếm được nhiều t.iền như trước, cú sốc cuộc đời bỗng trở thành quá lớn. Lâu nay ở thành phố này, nhắc tới tên chị, ai cũng biết. Người nào cũng bảo, chị là người mà chỉ cần nói không thôi đã có người đem t.iền đến cho. Chị đảm đang, tháo vát và rất khéo tổ chức công việc làm ăn. Nhưng giờ đây, chị thấy mình vô dụng. Chị rơi vào trạng thái trầm cảm, không thiết nói chuyện, không thiết ra khỏi nhà đi chơi hay thăm nom ai, kể cả anh em, bạn bè thân thiết. Ngay cả anh, chị cũng chỉ ơ thờ vài ba câu giao tiếp khi cần.
Video đang HOT
Cú hẫng cuộc đời với chị trở thành cú hẫng với cả anh. Dù làm đủ mọi cách, anh vẫn không thể kéo chị lại với cuộc sống bình thường trước kia. Anh chỉ tự trách mình đã để chị lấn quá sâu vào vòng xoáy của t.iền bạc và công việc làm ăn. Lực cuốn của vòng xoáy ấy quá mạnh, nên khi bị văng ra khỏi nó, chị gần như không thể lấy lại được thăng bằng.
Đã hơn bốn năm anh một mình bươn chải, vực dậy cuộc sống của gia đình. Anh biết, nếu giờ đây, anh có thể kiếm được một khoản t.iền thật lớn, chắc chắn chị sẽ khỏi bệnh. Nhưng nghề nghiệp lương thiện không có cách nào giúp anh thực hiện giấc mơ đó. Nghe thì có vẻ hài hước, nhưng khoảng gần một năm qua anh thường xuyên mua vé số. Mỗi ngày, anh cho đi hai ba chục ngàn để mua về những hy vọng lớn. Anh tin, chỉ cần anh trúng độc đắc, cuộc sống của anh, và vợ anh, sẽ hoàn toàn thay đổi.
Cuộc đời luôn có những cú “hẫng” rất bất ngờ như thế. Sẽ càng nhiều cú hẫng hơn nếu con người không biết tự chủ, biết chấp nhận, biết nhìn ra những thời điểm khó khăn trong từng chặng đời. Thường thì phần lớn những người giàu năng lực, rất tự tin vào bản thân lại bị hẫng nhiều hơn những người kém cỏi và yếu thế. Có cảm giác, họ cũng giống như quán tính của những cỗ máy lớn đang trên đà vận tốc lớn. Sự thật, trong cuộc đời, cũng rất cần những khoảng lặng để mình tự tìm lại “tốc độ ổn định” cho mình. Nhưng điều đó bây giờ, dường như anh không thể nói cho chị hiểu nữa rồi.
Theo VNE
Vợ - chiếc phao an toàn
Anh luôn hãnh diện với bạn bè có vợ đảm đang, chu toàn từ việc cơ quan đến việc nhà cửa. Em chăm chỉ, cần mẫn, quần quật cả ngày, chẳng mấy lúc ngơi tay, hay dành thời gian chăm chút cho mình.
Em bảo, em không quen hưởng thụ, nên kiếm được bao nhiêu em tằn tiện giữ kỹ. Chi tiêu trong gia đình chưa một lần em vung tay quá trán.
Hôm rồi nhà mình định sửa sang lại căn phòng cho bé Bông, chắc cũng chỉ thay chiếc bàn học đã cũ, tấm rèm mỏng và chiếc bóng đèn đã kém sáng, vậy mà anh thấy em đã phải cân nhắc mãi chỉ để chi cho hợp lý nhất. Nhà mình đâu nghèo đến nỗi phải cân đo đong đếm chút t.iền bé mọn đó em.
Nhờ sự chăm chỉ và năng lực vốn có, em được thăng chức, làm sếp một văn phòng của công ty. Lương tăng nhưng em vẫn giữ thói quen tằn tiện, chắt bóp từng đồng. Làm sếp, trong mắt cấp dưới, em vẫn là người phụ nữ giản dị, thậm chí là... lạc hậu. Trước khi đi làm chẳng bao giờ thấy em ngồi vào bàn trang điểm dăm bảy phút. Em không có "gu" thời trang, đơn giản là thi thoảng đổi mới mình bằng một màu áo khác, em cũng không.
Bé Bông được giấy khen, anh muốn thưởng cho con bằng chuyến đi nghỉ mát cho cả nhà. Em chiều con cũng gật gù: "Thì nghỉ mát, nhưng hai bố con đi thôi nhé." Một chuyến đi nghỉ có tốn là bao so với công sức làm việc một năm mà em đắn đo đến vậy? Không có em đi cùng, chuyến đi còn gì là ý nghĩa.
Anh thì quen nết chẳng nề hà chi tiêu cho những gì mình thích. Những cuộc nhậu nhẹt với bạn bè hiếm khi anh vắng mặt. Anh thích chơi công nghệ từ điện thoại đến laptop, nên sản phẩm độc đáo nào vừa được tung ra là anh tìm mọi cách để sở hữu. Chán cái cũ, anh sẵn sàng bán đi để thay mới, chẳng tính toán.
Công ty đột ngột làm ăn thất bại, anh thành kẻ thất nghiệp ở nhà sống bám vào đồng lương của vợ. Xưa nay lương ai người ấy giữ, không có em quản thúc, nên đến giờ nhìn lại anh thấy túi t.iền của mình sao trống rỗng. Lúc đấy, em đã chìa tay vực anh dậy khỏi chán chường và bế tắc. Em đưa hết t.iền tiết kiệm của mình để anh có vốn làm ăn. Ngẫm lại anh mới thấy, em tằn tiện thế chỉ là tằn tiện với bản thân. Em bao giờ cũng lo chu toàn và chiều lòng bố con anh. May mà có em, là chiếc phao an toàn và chắc chắn, để gia đình mình chẳng bao giờ phải lao đao khi gặp biến cố.
Theo VNE
“Ma trận” chồng Vợ chồng tôi có con trai gần mười t.uổi. Cơ sở làm ăn của chúng tôi đang ăn nên làm ra. Hôm đó chồng tôi dẫn Tú về, giới thiệu là bạn thân thời còn đi học. Tú sống ở quê vợ, làm ăn thất bại nên chồng tôi muốn giúp đỡ, đưa anh ấy về cùng làm. Chồng tôi rất quý bạn,...