Hận vợ từng ngủ với trai, chồng không buồn đụng vào người suốt 12 năm
Suốt 12 năm không sinh đứa con nào cho chồng không phải vì Ngân bị vô sinh….mà vì trong suốt thời gian dài đằng đẵng đó Khánh không hề “đụng chạm” vào người cô.
Vợ chồng Khánh và Ngân kết hôn đến nay đã 12 năm, người ngoài mỗi lúc nhìn vào cuộc hôn nhân của Ngân ai cũng đều cho rằng cô cưới được một người đàn ông tuyệt vời vì suốt 12 năm không sinh được đứa con nào nhưng cô vẫn không bị chồng ly hôn và yêu thương chung thủy một lòng một dạ với cô.
Vì với nhiều người phụ nữ kết hôn 1, 2 năm không sinh con thì ngay lập tức chồng đã bỏ đi ngoại tình không thì cũng ly hôn, vậy nhưng đối với Ngân thì cuộc hôn nhân của cô chỉ mình cô và chồng mới hiểu. Suốt 12 năm không sinh đứa con nào cho chồng không phải vì Ngân bị vô sinh….mà vì trong suốt thời gian dài đằng đẵng đó Khánh không hề “đụng chạm” vào người cô.
Mọi chuyện cũng bắt nguồn từ cái việc là ngày đó yêu nhau suốt 3 năm, vì là đàn ông nên Khánh cũng liên tục gạ gẫm chuyện “vượt rào”. Vậy nhưng lần nào cũng bất thành vì Ngân bảo gìn giữ cho đêm tân hôn, nghĩ vợ là gái nhà lành nên dù phải kiềm chế khổ sở thì Khánh cũng quyết không đòi hỏi thêm nữa. Cứ tưởng như vậy thì sẽ có một đêm tân hôn đáng nhớ và ngọt ngào, ai ngờ đúng đêm tân hôn đang hí hửng thì Khánh sững sờ nghe vợ thú nhận không còn trinh.
- Cô đang đùa tôi đấy à? Cô mất trinh rồi ư? Vậy tại sao bây giờ cô mới nói, chẳng phải trước kia chính miệng cô bảo giữ gìn đến đêm tân hôn sao?
- Em xin lỗi, em không đủ dũng khí để nói với anh…vì em sợ anh sẽ chia tay em…
( ảnh minh họa )
- Cô đúng là con đàn bà khốn nạn, cô ngủ với thằng khác mà còn ra vẻ ngây thơ trước mặt tôi sao?
- Không có, anh để em giải thích. Em mất trinh vì…
Video đang HOT
- Cô câm miệng đi, tôi không muốn nghe lời nào thêm nữa.
Vậy là cả đêm đó Khánh bỏ đi uống rượu, còn Ngân thì khóc lóc van xin chồng không được. Nhiều lần Khánh muốn chấp dứt cuộc hôn nhân này vậy nhưng dù hận vợ đến tận xương tủy nhưng Khánh cũng yêu vợ vô cùng. Anh quyết định không ly hôn mà cứ để tình trạng cuộc hôn nhân lạnh nhạt ấy như thế. Còn nói về Ngân thì dù cô cố gắng như nào cũng không khiến chồng thay đổi, cô đau khổ lắm vì không ngờ chồng mình lại quan trọng chuyện trinh tiết đến như vậy…nhưng cô cũng căm hận chính mình hơn vì đã không nói sự thật sớm cho Khánh…
Cứ vậy cuộc hôn nhân của Khánh và Ngân vẫn tồn tại trước sự ngưỡng mộ của nhiều người bên ngoài nhưng bên trong vỏ bọc ấy là sự đau đớn của cả hai con người. Cho đến một ngày thì hôm đó là kỷ niệm ngày cưới của Khánh và Ngân, chính vì nghĩ lại quá khứ buồn đó nên tối hôm đó Khánh lại ra ngoài nhậu nhẹt say bê bét. Vừa về nhà Khánh đã lao vào túm lấy người Ngân đánh đập chửi rủa, trong lúc vô tình anh kéo tuột váy Ngân xuống khiến cô lộ hẳn bầu ngực trắng toát.
Vậy nhưng cái điều khiến Khánh choáng váng đó là bầu ngực của Ngân có một vết sẹo sâu dài như dao cứa, thấy chồng nhìn chằm chằm vào người mình Ngân vội kéo áo lên để giấu đi vết sẹo đó…
- Ngực…ngực em bị sao vậy? Là do anh đánh sao?
- Không phải đâu…là do người đàn ông…
- Người đàn ông ư? Hắn ta là ai.
( ảnh minh họa )
- Anh còn nhớ đêm tân hôn 12 năm về trước em đã thú nhận chuyện mất trinh chứ? Cũng là từ vết vẹo này cả…năm em 18 tuổi em bị một gã đàn ông kéo vào bụi rậm giở trò đồi bại. Lúc đó em kháng cự để chạy thì hắn ta cầm dao cứa vào người em….Dù hắn kịp làm gì nhưng đến lúc về nhà em phát hiện “chỗ đó” của mình ra máu…có lẽ trong lúc vật lộn bị hắn đánh thậm tệ nên…
- Nên em nghĩ mình đã mất trinh đúng không?
- Em đã cố giải thích với anh vì em sợ tân hôn không thấy giọt máu đó thì anh sẽ nổi giận. Em thật sự chưa từng làm chuyện có lỗi với anh…chỉ là…
- Anh xin lỗi, em đừng nói gì nữa. Tất cả là lỗi của anh….em đã bị tổn thưởng như vậy thế mà anh lại còn đay nghiến em…
- Em không hận anh, hôm nay được nói ra mọi thứ em đã rất vui rồi.
- 12 năm rồi….anh đã cướp đi thanh xuân của em..anh đã cướp đi mọi thứ mà trong 12 năm qua em đáng có được.
- Vậy thì vợ chồng mình làm lại nhé..
- Như vậy có được không? Em sẽ vẫn nắm lấy tay anh chứ?
- Em lúc nào cũng chờ đợi anh hết cả.
Nghe lời vợ nói Khánh ôm ôm chầm lấy Ngân, ngày kỷ niệm ngày cưới của vợ chồng Khánh chìm trong nước mắt. Nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc và khởi đầu tất cả….
Tôi hận vợ của bồ đã công khai mọi chuyện cho chồng tôi biết
Tôi trở nên hận thù vợ anh vì những điều chị đã làm. Tôi lên kế hoạch trả thù, muốn tìm cách phá tan gia đình đó. Tôi có nên làm như thế không?
Ảnh minh họa
Tôi ngước nhìn lên bức ảnh cưới treo ở góc phòng, hai kẻ kia đang tay trong tay, ôm hoa tươi cười mãn nguyện. 6 năm trước chắc hẳn cả tôi và chồng đều nghĩ được cùng nhau sống dưới một mái nhà là niềm hạnh phúc nhất thế gian. Thực ra cũng đã có những ngày như vậy, cho đến khi áo cơm đè nặng, 2 đứa con gái sinh đôi ra đời. Thỉnh thoảng tôi vẫn có cảm giác không hiểu nổi mình đang thực sự muốn gì. Tôi có còn yêu chồng nữa không? Tại sao vợ chồng sống với nhau bao nhiêu năm, rồi một ngày nhận ra chẳng còn niềm hứng khởi, yêu thích và rung động nào nữa?
Chúng tôi đã cùng nhau đi qua những tháng năm như thế, bận rộn mưu sinh và lơ là yêu thương, hiểu nhau rõ đến mức nhàm chán. Tôi dù sao đi nữa cũng chỉ là đàn bà, có thể mạnh mẽ ngoài đời nhưng trong tình yêu vẫn cần những lời âu yếm. Chồng lại cho rằng lãng mạn chỉ dành cho những kẻ yêu nhau chưa vướng bận gia đình. Có nhiều lúc tôi thèm một vòng tay ôm, một nụ hôn cho ngày kỷ niệm nào đó mà anh đã quên vì cho rằng nó vẽ vời. Giờ tôi cũng không nhớ, lần cuối cùng chúng tôi hôn nhau là khi nào nữa.
Tôi gặp người đàn ông ấy trong một chuyến công tác, anh cũng như tôi, đã có gia đình. Cách anh nhìn tôi, hỏi han quan tâm khiến tim tôi loạn nhịp. Người đàn bà dễ bị khuất phục nhất là khi họ cô đơn. Có lẽ anh xuất hiện vào lúc tôi cảm thấy mình cô đơn và chống chếnh. Tối đó anh đưa tôi về, dừng cách xa nhà một đoạn với lý do "sợ chồng em thấy hiểu nhầm lại khổ em". Tôi bước vào nhà, thấy chồng đang kéo chăn đắp lại cho con, miệng phàn nàn với tôi về việc thằng lớn học hành chểnh mảng, còn con bé con bướng bỉnh cứng đầu. Rồi chồng hỏi tôi vài câu trước khi chìm vào giấc ngủ. Tôi nằm bên cạnh, xấu hổ nhận ra lòng mình đang nghĩ về một người đàn ông khác.
Chuyện gì cũng thế, đã có sự khởi đầu thì mọi chuyện tiếp theo chẳng có gì là khó khăn. Tôi và anh ta từ vài tin nhắn, cuộc gọi rồi gặp gỡ ăn tối, cà phê, hẹn hò. Mỗi ngày trôi qua đều nhớ nhau đến cuồng dại. Cảm giác đó không phải tôi chưa từng có với chồng, chỉ có điều nó quá xa rồi. Người đàn ông này đang làm cho tôi nhận ra mình không phải là người phụ nữ hai con tẻ nhạt và đơn điệu. Mỗi lời anh ta nói, mỗi việc anh ta làm đều khiến tôi hài lòng và xúc động.
Có lần anh ghé qua Hà Nội, tôi vội vàng nói dối chồng phải xuống trường gấp ngay khi vừa mới ở Hà Nội về. Tối hôm đó tôi đã đề nghị anh ở lại trong khách sạn. Đúng là tôi si mê anh thật nhưng lên giường cùng anh tôi lại thấy phân vân. Tôi không phải kẻ độc thân, đi đến giới hạn cuối cùng của tình yêu rồi sẽ nhận được gì? Cuối cùng tôi đành làm một phép thử. Chúng tôi đi thuê một phòng nghỉ nhỏ, cảm giác như anh cũng không quá vồn vập, vội vàng. Bởi có lẽ trong đầu anh đang nghĩ tôi trước sau gì chẳng là của anh. Trong phút giây, tôi nhận thấy ánh nhìn anh có chút sửng sốt. Anh bắt đầu nói năng không còn được mạch lạc với muôn vàn lý do. Tôi trong cơn mê sảng vì yêu vẫn còn đủ thông minh để nhận ra anh không muốn vứt bỏ gia đình của mình. Anh ngoại tình, tôi cũng ngoại tình, nhưng xét cho cùng là tôi thua anh. Tôi trả tiền khách sạn và không thèm nói một câu từ biệt.
Tôi về nhà mẹ đẻ hai ngày để đầu óc tỉnh táo lại. Tôi kể chuyện mình cho mẹ nghe. Mẹ buồn bã nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng, thương xót. Tôi ngồi nghe từng lời của mẹ, cảm giác miệng khô khốc không nói thành lời. Giá như mẹ tát cho tôi vài cái, có lẽ tôi đỡ đau hơn những lời mà mẹ vừa nói. Mẹ nói: Lạc đường không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là không biết mình muốn đi đâu.
Tôi muốn trở về nhà, nhưng khi về lại nhớ da diết người đàn ông đó. Tôi thèm khát anh đến điên dại. Chuyện gì đến đã đến, vợ anh thông minh hơn tôi nghĩ. Sau 3 ngày vào nhà nghỉ với anh, vợ anh đã biết. Tôi thấy xấu hổ về những việc mình đã làm. Anh ngoại tình khi vợ anh đang mang bầu, còn tôi ngoại tình khi có một gia đình trọn vẹn.
Tôi xin vợ anh tha thứ, chị đồng ý, tôi hứa sẽ không liên lạc. Nhưng rồi khi nhận được tin nhắn yêu thương của anh (chính xác là chị vợ giả vờ anh để nhắn cho tôi để thử), xem tôi có là người giữ lời hứa không. Tôi lại điên dại quay cuồng với những tin nhắn ấy. Tôi mơ tưởng hão huyền nghĩ đến việc muốn hiến dâng tất cả những gì đang có cho anh. Tôi thèm khát được anh ôm hôn đến ngạt thở, thèm khát được gối đầu lên cánh tay của anh. Mọi thứ bắt đầu từ đây. Tôi đã tự từ bỏ cơ hội được vợ anh tha thứ. Chị đã cho chồng tôi biết mọi sự thật, chắc chồng tôi đau đớn lắm bởi chị gửi từng hình ảnh tin nhắn yêu thương của tôi cho bồ để chồng tôi đọc. Tôi thấy mình rất tham lam. Giờ tôi lại là người trở nên hận thù vợ anh vì những điều chị đã làm. Tôi lên kế hoạch trả thù, muốn tìm cách phá tan gia đình đó. Tôi có nên làm như thế không?
Theo VNE
Tận mắt bắt gặp vợ ngủ với trai, tôi chụp ảnh rồi sung sướng đi về... Sau bao tháng ngày tìm cách giũ bỏ người đàn bà ghê gớm, lọc lõi đó, cuối cùng tôi cũng có cơ hội để thoát khỏi cô ta. Việc bị cắm sừng như thế này với tôi lại là một điều may mắn. Sẽ là chẳng ra gì khi yêu nhau 3 năm mà tôi kết luận cuộc tình của mình chẳng khác...