Hận vợ ngoại tình chồng đem clip nóng hành hạ mỗi sáng
Rồi từ hôm đó, mỗi sáng khi vận váy áo, chuẩn bị bước chân ra khỏi nhà, anh lại đóng chặt cửa bật những hình ảnh mát mẻ về chuyện ngoại tình bắt chị ngồi xem
Kể từ khi chuyện ngoại tình của chị bị vỡ lở, chị đã cầu xin anh được ly hôn, nhưng anh nhất quyết không chịu. Anh nói, anh sẽ hành hạ chị cho tới lúc nào anh cảm thấy được &’thỏa mãn’ anh mới chịu buông tha.
Chị và anh cưới nhau được 7 năm nay, cuộc sống của anh chị khá hạnh phúc. Anh vốn là người chồng yêu vợ, thương con. Ngoài thời gian ở cơ quan, về nhà anh dành hết thời gian chăm sóc cho vợ con. Người ngoài nhìn vào thấy vậy đều trầm trồ khen chị tốt phước lấy được chồng “đã đẹp trai, lại còn tài giỏi”. Chị nghe thế mừng lắm, chị cứ nghĩ với chị như thế thì còn gì bằng nữa. Nhưng rồi trớ trêu thay, chính chị là người “tự tay đào mồ” chôn vùi hạnh phúc của mình.
Hơn 1 năm về trước, chồng chị được biệt phái vào miền Nam công tác. Thời điểm đó, người yêu cũ của chị cũng từ Nga về công tác. Sau bao nhiêu yêu thương vụng dại của mối tình đầu anh ta lại tìm đến chị. Xa hơi ấm của chồng, lại bị những lời ngon ngọt của người cũ “chào mời” chị đã ngã vào lòng anh ta lúc nào không hay.
Xa hơi ấm của chồng, lại bị những lời ngon ngọt của người cũ “chào mời” chị đã ngã vào lòng anh ta lúc nào không hay (Ảnh minh họa).
Rồi một đêm khi đang ấm áp trong vòng tay của tình cũ, chồng chị đột nhiên trở về. Và chuyện gì đến đã phải đến. Một cuộc đánh ghen ầm ĩ khu phố, sau đó người ta thấy bố mẹ chị sang để chứng kiến cảnh con gái trần truồng bị chồng và nhà chồng mắng chửi. Phải tới khi mẹ chị xuống nước quỳ xin, chồng chị mới tha thứ cho vợ.
Sau hôm đó, chị đã nhiều lần quỳ xin chồng tha thứ, nhưng anh đã từ chối. Anh nói “Tôi muốn cô phải chịu đủ khổ nhục tôi mới buông tha”.
Rồi từ hôm đó, mỗi sáng khi vận váy áo, chuẩn bị bước chân ra khỏi nhà, anh lại đóng chặt cửa bật những hình ảnh mát mẻ về chuyện ngoại tình bắt chị ngồi xem. Chị ngồi đó mà ứa nước mắt. Chị đã giải thích cho anh rằng, chị không hề còn tình cảm với tình cũ, đó chỉ là sự ngu muội nhất thời. Nhưng chồng chị không thấu hiểu, anh luôn miệng gọi chị là “đàn bà lăng loàn”, anh xỉ vả chị là “đĩ điếm”.
Video đang HOT
Chưa dừng lại ở đó, anh còn bật lại đoạn ghi âm chị cầu xin anh tha thứ đêm hôm đó để nhắc nhở chị những gì đã qua. Chị biết chị sai, chị hận mình tột độ. Chị càng ghét mình càng thương anh bội phần, chị biết anh đối xử như thế cũng vì anh quá yêu chị.
Đã bao đêm rồi chị cứ khóc một mình lặng lẽ (Ảnh minh họa).
Ngoài việc đối xử tệ với chị, anh vẫn là một người chồng tốt. Anh vẫn chăm sóc con, vẫn làm việc nhà như trước đây. Thậm chí, chị còn thấy anh từ chối những chuyến công tác xa để dành thời gian cho con. Duy nhất có điều với chị anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng. Đã bao đêm rồi chị cứ khóc một mình lặng lẽ.
4 tháng trôi qua, căn phòng ngủ anh chị ảm đạm, không có lấy một tiếng cười. Tối tối, khi các con đã chăn ấm đệm êm, anh chị lại mỗi người một góc giường, chẳng ai nói với nhau một câu nào. Nhiều đêm lúc ngủ say, chị nằm gần về phía anh, nhưng rồi chị nhận thấy anh xa lánh chị, anh lấy chân đẩy chị về nguyên vị trí cũ.
Chị bao phen tủi nhục quỳ xin chồng, đáp lại anh lặng lẽ quay người mặc kệ chị. Trong giây phút đó, chị hiểu rằng, chị đã mất tất cả, chị đã mất anh thật rồi.
Theo Thanhbinh/nguoiduatin
Nửa đêm nhìn cánh cửa phòng ngủ mở toang, tôi hốt hoảng đi tìm chồng
Nửa đêm, khi tôi trở mình thì phát hiện chồng không nằm trên giường, còn cánh cửa phòng ngủ mở toang. Tôi hốt hoảng vừa tìm vừa gọi anh, chỉ mong nhìn thấy anh đâu đó...
Chào Huyền, tác giả bài viết "Biết bao đêm, chồng mặc áo chú rể lang thang ngoài đường đòi đón dâu".
Đọc tâm sự của bạn mà tôi như nhìn thấy mình của 2 năm trước trong đó. Tôi cũng từng giống bạn, cũng vất vả khổ sở nhưng cam tâm tình nguyện chăm sóc một người mắc bệnh về trí não. Câu chuyện cuộc đời tôi cũng long đong và nhiều nước mắt chẳng kém bạn.
Tôi lấy chồng khi 24 tuổi, lúc đó tôi làm văn thư trong một trường đại học, còn chồng tôi hơn tôi 8 tuổi là giảng viên dạy ở ngôi trường đó. Chúng tôi bén duyên trong những lần đi sinh hoạt chung toàn trường và trở thành vợ chồng sau gần 1 năm quen biết và yêu nhau.
Cuộc sống của vợ chồng tôi càng ngày càng tuyệt vời hơn khi 4 năm sau cưới, tôi sinh được 2 cháu một gái một trai. Chồng tôi là người rất hiền lành, tốt tính, ở trong trường vẫn được các em sinh viên quý mến, về nhà thì hai con suốt ngày bám cổ. Vậy mà, cuộc hôn nhân vừa được 6 năm, lúc này đứa con trai thứ hai của tôi mới qua 2 tuổi, gia đình tôi đã phải gánh chịu một thảm kịch.
Chồng tôi bị điện giật, trượt chân ngã từ trên tầng 3 xuống, lúc đó anh đang leo lên sửa lại chút mái ban công. Khi ấy tôi đang đi siêu thị cùng các con, hàng xóm nhìn qua cửa sổ thấy sự việc nên vội vã phá khóa cổng vào đưa chồng tôi đi cấp cứu và gọi điện báo cho tôi biết.
Ngày hôm đó, tôi ngồi 8 tiếng ở hành lang bệnh viện, ôm chặt hai con mà người lạnh toát vì sợ hãi và lo lắng. Đến khi bác sĩ thông báo chồng tôi đã qua cơn nguy hiểm, tôi như trút được gánh nặng trên vai. Nhưng chưa hết mừng vui, tôi lại được tin chồng tôi bị tổn thương não, để lại nhiều di chứng.
Đứa con gái lớn từng khóc nói với tôi rằng: "Mẹ ơi, mẹ chữa bệnh cho bố đi. Không có tiền thì bán nhà chữa bệnh cho bố. Đừng để bố phải đau đầu như thế!". (Ảnh minh họa)
2 tháng sau, chồng tôi mới rời khỏi bệnh viện sau về nhà tiếp tục điều trị. Anh không còn đi dạy được nữa do quên nhiều và cũng rất hay nói lảm nhảm, bất bình thường. Thời gian đầu, chồng tôi buồn bực tay chân, anh thường đập phá đồ đạc một cách không kiểm soát được. Sau rồi mức độ của anh cứ nặng dần, có lần anh còn làm tổn thương tới bản thân. Thời gian đó, tôi phải gửi cả hai con sang nhà bà nội để tiện chăm sóc anh và cũng để các con không chứng kiến cảnh bố bị như vậy. Cuối tuần, ông bà hoặc các bác sẽ đưa chúng về chơi với bố.
Tôi cũng không thể đi làm, vì không ai trông chừng anh được. Hai vợ chồng sống phụ thuộc vào đồng tiền trợ cấp của nhà trường, và chút tiền quỹ của các em sinh viên góp tặng. Về sau, tôi đã tìm được việc thích hợp, có thể dạy anh làm cùng. Cả ngày chúng tôi ở nhà đan áo len và may vá thủ công, cũng đủ sống qua ngày.
3 năm đó là những nỗi đau tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra. Mỗi khi các con ôm anh, anh cũng dạt dào cảm xúc nhưng rất nhanh lại bị đau đầu và trở nên cuồng loạn. Bọn trẻ dù còn nhỏ nhưng cũng hiểu biết và thương bố. Thấy bố như vậy, không đứa nào sợ, ngược lại, đứa con gái lớn từng khóc nói với tôi rằng: "Mẹ ơi, mẹ chữa bệnh cho bố đi. Không có tiền thì bán nhà chữa bệnh cho bố. Đừng để bố phải đau đầu như thế!".
Chữa được thì tôi cũng đã không tiếc tiền của chữa cho anh rồi. Song bệnh tình của chồng tôi, y học còn đang bỏ ngỏ. Tôi không biết phải nói với con như thế nào về tình trạng của bố. Từ một con người tri thức, đầy hoài bão, bỗng chốc trở nên lẩn thẩn, điên dại. Cuộc sống của anh đúng như rơi từ trên trời xuống đáy vực. Mẹ con tôi khổ một, nhưng anh khổ mười.
Đêm nào đi ngủ, tôi cũng nắm chặt tay anh. Một vì sợ anh không ngủ, lại tỉnh dậy đập phá hoặc đi đâu tôi không biết. Hai là vì tôi muốn truyền cho anh sự an toàn, cảm giác ấm áp để hy vọng anh có thể sớm ngày tỉnh táo.
Đêm nào đi ngủ, tôi cũng nắm chặt tay anh. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, vào một tối đầu hạ năm 2013, khi tôi còn đang ngủ say thì anh lặng lẽ ra đi. Nửa đêm, khi tôi trở mình thì phát hiện chồng tôi không nằm trên giường, còn cánh cửa phòng ngủ mở toang. Tôi hốt hoảng vừa tìm vừa gọi anh, chỉ mong nhìn thấy anh đâu đó. Cho đến khi nhìn thấy anh nằm sấp ngoài sân ngay bên dưới góc ban công ngày trước anh ngã, tôi gần như ngất lịm.
Đến giờ tôi cũng không biết, rốt cuộc chồng tôi tự tử như người ta nói, hay anh bị trượt chân khỏi ban công do đùa nghịch trên đó? Nhưng tôi thà rằng anh cứ như vậy ở bên mẹ con tôi, còn hơn là anh ra đi đột ngột thế này. Dù anh có không tỉnh táo thì vẫn còn đó, cho con có bố, cho vợ có chồng. Nhưng chồng tôi chọn cách ra đi để nhẹ gánh mẹ con tôi, khiến tôi vừa giận vừa thương.
Đến giờ, nỗi đau trôi qua được hơn 2 năm, nhưng mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn ứa nước mắt vì xót và tiếc nuối cho chồng. Nay lại tình cờ đọc được những dòng tâm sự của bạn, tôi cũng muốn trải lòng chuyện vợ chồng tôi cho nhẹ bớt. Giờ tôi chỉ tập trung vào nuôi dạy con chứ không nghĩ tới những chuyện xa xôi gì khác. Tôi cũng cảm ơn đời vì đã kịp sinh cho chồng 2 đứa con. Đó là chỗ dựa vững chắc nhất cho tôi vượt qua mọi đau khổ. Tôi hy vọng Huyền sẽ may mắn hơn tôi, cầu mong chồng bạn sẽ tỉnh lại và hai bạn sẽ hạnh phúc cùng với những đứa con. Cảm ơn mọi người đã đọc và chia sẻ cùng tôi!
Theo Afamily
Bồ của chồng đem clip nóng đến ép tôi ly hôn Nhân tình của anh chủ động đến gặp tôi, cho tôi xem những hình ảnh, clip quay lại cảnh ân ái của anh và gã trai kia. Ảnh minh họa Tôi lấy chồng đã 5 năm và có đứa con 2 tuổi, tổ ấm của chúng tôi luôn sống trong cảnh hòa thuận, ít cãi vã, đến một ngày sự thật nghiệt ngã...