Hận nhà chồng vì đám cưới kiểu “ban ơn bố thí…”
Chỉ vì coi khinh mình là gái tỉnh lẻ mà nhà chồng mình làm đám cưới xuề xòa, kiểu &’tôi cưới cho là phúc lắm rồi’.
Đám cưới thì cũng qua mấy năm rồi nhưng dạo này nghe mọi người chia sẻ chuyện cưới xin nhiều quá nên lại khiến mình hồi tưởng.
Mình là gái quê chính hiệu lên Hà Nội học và quen chồng mình là người ở đây. Ngay từ lần đầu ra mắt, bố mẹ chồng đã không thích mình vì lý do gì chắc mọi người cũng biết – đơn giản vì mình là gái quê.
Chồng mình hồi ấy phải kiên quyết đấu tranh mãi ông bà mới chấp nhận tổ chức đám cưới cho nhưng vì miễn cưỡng nên mọi thứ làm theo kiểu sơ sài hết mức có thể.
Cứ nghĩ lại là mình thấy giận run người, hận bố mẹ chồng. Chỉ vì cái đám cưới bố thí của ông bà mà khiến mình tủi thân, bố mẹ buồn lòng mất mặt.
Còn nhớ hôm diễn ra đám hỏi, cả nhà chồng đi có một xe 12 chỗ ngồi. Vấn đề là 5 cái tráp nhưng chỉ có 3 thanh niên bưng nên gần đến nhà gái, chồng mình mới cuống cuồng gọi điện bảo rằng thiếu 2 người bưng tráp và nhờ mình kiếm giúp một người.
Lúc đã nhờ xong cậu bạn học cùng cấp 3, mình cứ thắc mắc mãi là tại sao thiếu hai người mà lại chỉ nhờ có một người.
Khi nhà trai tới, đội hình bê tráp bước xuống xe mình mới ngã ngửa, cái tráp còn thiếu người kia được giao cho ông anhh rể chồng mình.
Video đang HOT
&’Nói có sách mách có chứng’, ai không tin thì có thể xem những bức ảnh chụp hôm diễn ra đám hỏi, bằng chứng hùng hồn đấy nhé.
Đến phần lễ, do nhà mình cũng bảo là tùy nhà trai nên 5 cái lễ rất sơ sài, không đủ để chia cho họ hàng làng xóm.
Khoản tiền dẫn cưới còn bi đát hơn, vì ở khu mình khi ấy người ta thường dẫn cưới trung bình là 3 triệu đồng. Đấy là tỉnh lẻ nhé, vậy mà họ là người thành phố nhưng phong bì chỉ vỏn vẹn 30 tờ 50.000 đồng, tổng là 1,5 triệu, bằng một nửa ở quê.
Mở xem phong bì xong mẹ mình giấu nhẹm đi, các bác hỏi mẹ đều nói dối là 3 triệu. Sau đó còn trả lễ cho nhà trai 500.000 đồng nữa, nghĩ lại mà thấy tủi nhục, thương mẹ rớt nước mắt.
Mình thấy chán, định hủy hôn chẳng buồn cưới cheo gì nữa nhưng bố mẹ cứ khuyên là ly hôn cũng không mang tiếng bằng hủy cưới nên mình cố.
Nhà chồng mình không nghèo, cũng không phải không biết phong tục tập quán mà là họ cố tình đối xử với mình như thế. Đến lúc đám cưới mẹ chồng cũng không tặng cho mình món quà nào, giường cưới thì vẫn giữ nguyên chiếc giường cũ sắp hỏng.
Thế nên đến bây giờ, dù mấy năm đã trôi qua nhưng mình vẫn không thể quên được những gì họ đối xử.
Mình không ủng hộ chuyện làm đám cưới to rình rang nhưng ít nhất nhà chồng cũng phải làm sao để con dâu về nhà mình không cảm thấy úi xùi tủi hổ.
Mặt khác đám cưới là ấn tượng đầu tiên và quan trọng trước khi con dâu bước vào nhà chồng, nó có vui vẻ tự hào phấn khởi thì bố mẹ chồng cũng được nhờ. Còn như mình, dù trái đất có sập mình cũng chẳng bao giờ yêu thương họ.
Nhiều lúc nghĩ, giá mà ngày xưa bố mẹ chồng mình hiểu được điều đó, cố gắng làm cho chúng mình cái đám cưới tử tế hơn thì tốt biết mấy.
Chồng trách mình thế nọ thế kia, mình chỉ đáp lại nửa đùa nửa thật &’mua rẻ thì chỉ được thế thôi, cố mà dùng’.
Theo Khampha
Đứa trẻ đang lớn dần trong tôi, còn anh thì sẽ ra đi...
Mặc dù em biết sinh và nuôi con một mình sẽ rất vất vả cho em và con. Nhưng em sẽ luôn làm những việc tốt nhất cho con.
Em muốn trải lòng mình, em thực sự đang rất mệt mỏi, cô đơn và lạc lõng. Em không chắc anh sẽ đọc được những dòng này. Thời gian trôi qua nhanh thật đấy. Ngày mình quen nhau đến giờ cũng đã gần 4 năm rồi anh nhỉ. Gần 4 năm qua, mình đã trải qua bao nhiêu là chuyện. Bao nhiêu sóng gió, bao lần ly hợp. Những ngày tháng thực sự ở bên nhau không nhiều, buồn thì nhiều vui thì chẳng có bao nhiêu.
Em quyết định sinh con một mình mà anh không hề biết.
Ở bên anh, em chấp nhận là "người yêu" trong bóng tối. Nhà em và nhà anh ở gần nhà nhau, ba mẹ cũng quen biết nhau. Thế mà, không bao giờ em được xuất hiện cùng với anh ở những chỗ có người quen. Những lúc ấy, em cảm thấy tủi thân lắm. Trai lớn chưa vợ, gái lớn chưa chồng mà cứ phải như vậy, trong khi hai đứa vẫn chưa có người yêu. Mình cũng chẳng bao giờ có một buổi hẹn hò đúng nghĩa như các cặp đang yêu khác.
Quen nhau như vậy, vậy mà trải qua bốn cái sinh nhật của em rồi, anh vẫn không biết. Anh có biết những năm qua, em học và làm việc thế nào không. Có bao giờ anh tặng em một món quà nhân dịp gì không? Em cũng đâu có cần quà "to". Trong khi lần sinh nhật gần đây nhất của anh, em đã chuẩn bị quà cho anh trước hai tuần. Vậy mà tự dưng đến sát ngày sinh nhật anh, anh nhắn cho em: "Anh là thằng hèn hạ, anh em mình có duyên mà không có phận". Thế là em không mừng sinh nhật với anh được.
Vậy đấy, cứ chia tay rồi tái hợp không biết bao lần. Lúc nào anh cũng nói sẽ có người yêu em nhiều hơn anh, chúc em hạnh phúc. Anh thực sự không biết là em hạnh phúc khi thấy anh hạnh phúc sao? Anh có nhớ anh nói gì không? Anh đã nói là mình có con rồi làm đám cưới luôn. Em đã nói là anh khùng rồi à? Vậy mà mình có con rồi đấy.
Con của mình đã được 12 tuần 2 ngày tuổi rồi. Em không biết phải diễn tả cảm giác ba tháng vừa qua như thế nào. Em rất sợ tâm trạng của mình ảnh hưởng đến con. Thứ năm này, bác sĩ đã hẹn em siêu âm hình thái học, đây cũng là bước quan trọng kiểm tra con có bị gì hay không. Em rất lo và hồi hộp.
Em đã suy nghĩ rất nhiều lần. Cũng vài lần em định nói với anh về con. Thế nhưng, trực giác của em lại bảo rằng không cho anh biết thì tốt hơn. Em biết có con thì anh sẽ làm đám cưới để còn sinh con. Nhưng em không thể, vì em sợ, rất sợ, anh biết không? Em sợ anh yêu em không đủ nhiều, anh không hiểu con người em, tính cách em, em luôn nhạy cảm. Em sợ cái viễn cảnh sau này như nhiều cuộc hôn nhân đổ vỡ khác.
Em chưa bao giờ nặng lời với anh, trừ đúng một lần duy nhất, lần gần đây nhất em chat facebook với anh. Hôm đó, em đang sốt cao mà cố gượng chat với anh, em định nói với anh về con nhưng anh đã làm em không thể nói. Anh đã nhắn "Nên kết thúc em ạ. Stop và dừng lại. Xin em đừng nhắn tin cho anh nữa". Em đã nhắn lại rằng "Cho em chửi anh một câu nhé. Get out of our life!".
Bây giờ, em nghĩ sự lựa chọn của em là đúng. Mặc dù em biết sinh và nuôi con một mình sẽ rất vất vả cho em và con. Nhưng em sẽ luôn làm những việc tốt nhất cho con. Điều cuối cùng em muốn nói: "Em chỉ mong anh trưởng thành, mạnh mẽ, vui vẻ, hạnh phúc".
Theo Blogtamsu
Vợ ơi, chúng mình "tân hôn" được chưa? Anh không hiểu là chị đang rất lo lắng sao, lại còn giục giã chị. Chị tự dưng thấy tủi thân quá. Phải rồi, chị là đứa dở hơi 25 tuổi đầu rồi vẫn còn trinh trắng nên đêm tân hôn với lo sốt vó thế này đó Anh chị yêu nhau 6 năm mới cưới, trong 6 năm đó thì kiên quyết...