Hận người đàn bà trắc nết
Tôi hận người đàn bà trắc nết đã lợi dụng lúc tôi về quê chăm sóc mẹ chồng để dụ dỗ chồng tôi “lên giường”.
Hôm nay, sau bao ngày suy nghĩ, tôi quyết định chia sẻ nỗi lòng của mình với chuyên mục, nếu không, tôi sợ mình sẽ bị mắc bệnh trầm cảm.
Tôi đang đau, đau như chưa từng có nỗi đau nào đau đến thế! Chồng tôi đã thú nhận toàn bộ quá trình “phạm tội” của anh với một cô đồng nghiệp nữ…
Khi tôi tình cờ mở máy lên và thấy các cuộc chat tình tứ của chồng với một người phụ nữ, đầu óc tôi choáng váng, tim tôi như ngừng đập… nhưng tôi vẫn tự trấn an mình rằng, “ chắc họ cũng chỉ mới tán tỉnh nhau“. Ngay lúc đó, tôi gọi điện cho chồng và hét lên, “ Anh mà về đây tôi giết anh! Tôi đốt nhà cho anh coi”… nhưng khi anh về, tôi không giết anh, cũng không đốt nhà… và tôi bỏ chạy khỏi nhà, lang thang suôt đêm không ngủ.
Sáng ra, tôi bảo anh hẹn gặp cô nhân tình cho tôi được “học hỏi” làm cách nào để mê hoặc được chồng tôi. Nhưng anh đã không hẹn được… rồi anh bắt đầu thú nhận tất cả.
Khác với các ông chồng khác khi phản bội về thường thề thốt với vợ rằng, đấy chỉ là “xiêu lòng”, là “say nắng”, còn chồng tôi lại thú nhận, “Anh cũng có tình cảm với cô ấy”. Khi tôi hỏi, “Phạm lỗi nếu biết hối lỗi thì một lần là dừng lại, tại sao anh lại hết lần này đến lần khác như vậy? Nếu tôi không tình cờ phát hiện ra thì anh còn định giấu diếm tôi đến bao giờ?” thì anh bảo rằng, “ Một lần cũng như hàng trăm lần khi đã để xảy ra chuyện đó. Anh và cô ấy đã tính đến chuyện tách nhau ra để giữ yên ấm cho gia đình… nhưng con người chứ đâu phải là cái máy, nói cắt là có thể cắt được?”… Giá như anh cứ từ chối đây đẩy hoặc nói với tôi rằng, “đó chỉ là cơn say nắng” thì có lẽ tôi sẽ không đau đớn như thế này!
Là một người phụ nữ không đẹp sắc nước hương trời nhưng tôi luôn tự tin vào ngoại hình của mình. Tôi cũng là một người có địa vị trong xã hội, là một giảng viên có nhiều sinh viên yêu quý… và đối với bạn bè, ai cũng bảo rằng, ở bên tôi, họ cảm thấy được chia sẻ, an tâm với những lời động viên của tôi. Tôi sống chuẩn mực, hết lòng vì gia đình, vì chồng, vì con… nhưng tôi lại không thể ngờ được, mình lại bị chồng cắm sừng.
Tôi không tự phụ về bản thân nhưng chồng tôi cũng thừa nhận vai trò làm vợ, làm mẹ của tôi không có điểm gì đáng chê trách. Bảy năm lập gia đình, vợ chồng tôi có một cô con gái bảy tuổi đẹp như thiên thần, ngoan ngoãn và rất thương mẹ, thương cha.
Video đang HOT
Hai vợ chồng chúng tôi có công ăn việc làm ổn định, có nhà cao cửa rộng, là niềm mơ ước của nhiều bạn bè cùng trang lứa. Và cách đây khoảng 4 tháng, khi cả gia đình chúng tôi cùng đi chơi với nhau, anh cũng nói với tôi rằng, “T rong giai đoạn này, anh thấy mình hạnh phúc nhất”, thế nhưng, cái hạnh phúc đó đã bị anh chà đạp từ lúc nào không hay biết…
Trong khi tôi về quê chăm mẹ anh phải nằm viện thì anh đã rủ cô bạn đồng nghiệp (đang có chồng và một cô con gái) lên giường với nhau. Ba tháng qua, tôi đã có linh cảm về điều gì khang khác ở chồng khi anh sắm đồ nhiều hơn, sáng đi tập thể dục về thì tắm rửa sạch sẽ mới đi làm… và anh cũng hay cáu gắt tôi bởi những lý do rất bình thường. Lúc đó tôi đã tự hỏi, “ p hải chăng anh đã tìm thấy điều gì thú vị ở bên ngoài? Tại sao anh cho rằng tôi không tôn trọng anh?” Ba tháng anh vui vẻ bên ngoài cũng là ba tháng tôi bồn chồn, lo lắng mà không hiểu vì sao mình lại có cảm giác này (mặc dù về nhà, anh vẫn làm tròn bổn phận của người chồng, người cha).
Tôi đã có linh cảm từ lần đầu tiên gặp gỡ người tình của chồng. Khi mọi người nói chuyện với tôi một cách rất thoải mái thì cô ta không dám nhìn thẳng vào mặt tôi, mặc dù lúc đó, cô ta mới về công ty chồng tôi làm không lâu. Có lần đi làm về, chồng tôi nói chuyện, “Ở công ty anh hôm nay có một con bé điệu lắm, vừa mới về đây làm, khi nào cũng xịt nước hoa ngây ngất lượn lờ qua lại. Anh bực mình quá bảo, đây là chỗ làm chứ không phải nơi dạ hội, em đi làm thì xịt nước hoa vừa thôi”. Lúc đó, tôi đã đùa với chồng rằng, “Chà, hôm nay anh nói thế thôi, chứ biết đâu mai này lại quấn với nhau“. Tôi lại không ngờ những câu nói đùa của tôi đã trở thành sự thật.
Tôi hận anh phụ lòng tin của tôi, hận người đàn bà có chồng trắc nết… (Ảnh minh họa)
Một tuần đầu khi phát hiện ra sự thật phũ phàng về chồng, tôi không ăn, không ngủ nhưng tôi vẫn lên giảng đường bình thường. Tôi cũng không hiểu nổi mình lúc này, cũng không dám chia sẻ nỗi đau với chị gái, với bạn thân… mà tôi thu mình lại, nén nỗi đau để cố gắng làm cho xong việc.
Chồng tôi bảo, “ Chẳng thà em cứ ầm ĩ lên, đến quậy ở công ty, làm anh mất việc chắc anh còn thoải mái hơn” nhưng tôi lại nghĩ, “ Xấu chàng hổ ai“. Và rồi, mọi tức giận tôi đều nhắn tin trút lên cô nhân tình của chồng.
Khi tôi gọi điện cho cô ta, cô ta vẫn bốc máy bình thường với giọng điệu rất thách thức, “ Thế bây giờ cô muốn gì? Cô có muốn giữ chồng không?”, cô ta còn trách tôi, “ Người ta đã biết lỗi rồi giờ thì cô muốn gì nữa? Tôi đã chẳng nói là tôi mong cô tha thứ rồi đó sao?”. Tôi không ngờ một “cô gái Tràng An” đã có chồng và một cô con gái như cô ta mà lại có thể nói chuyện với vợ nhân tình một cách trơn tru với cái giọng thách thức, kênh kiệu như vậy? Không những thế, cô ta còn đe dọa tôi, “ Tôi sẽ đăng các tin nhắn này của cô lên cho xinh viên cô phán xét nhé!”.
Đã đến nước này tôi chẳng còn e ngại vấn đề gì… nhưng chồng tôi lại can ngăn, “Cô ta khéo léo lắm, em đừng có động vào”. Có lẽ vậy! Cũng vì khéo léo nên cô ấy mới “dụ” được chồng tôi, cũng vì khéo léo nên cô ấy mới dám rủ chồng tôi lên giường, mới bao biện được những hành động xấu xa của mình… và lúc này đây, tôi thấy thương cho ông chồng của cô ta quá. Chồng cô ta cũng là một người tài giỏi, phong độ, hết mực với vợ con… chồng để cô ta đi làm cũng chỉ để giải khuây, chứ không phải cày ngày cày đêm như tôi, một ngày chạy gần trăm cây số, chiều chiều vẫn thu xếp về để cơm nước, nhà cửa gọn gàng sạch sẽ.
Nghĩ đến chồng cô ta, tôi cũng thấy xót xa cho mình quá! Tôi hết lòng vì chồng vì con nhưng chồng tôi lại luôn thể hiện bản lĩnh đàn ông để bắt nạt vợ. Đi làm về, anh chỉ có việc đón con từ nhà chị gái tôi về, rồi cơm nước thì tôi đã chuẩn bị sẵn, ăn xong anh lại ngồi xem ti vi. Khi tôi đang loay hoay với đống bát đũa thì anh lại ngồi chat chit và theo dõi bước chân tôi để chát thoải mái với người tình.
Đôi khi đi làm cả ngày, tối về nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa khiến tôi mệt mỏi kêu anh, “ Em mệt quá” thì anh chỉ đáp lại, “Khi nào mà em chẳng mệt?”. Anh thích tôi ủi đồ phẳng phiu cho anh đi làm, tôi cũng muốn chồng tươm tất, gọn gàng và khi đi ra ngoài, người ta nhìn vào bộ đồ anh mặc sẽ nghĩ ngay đến hậu phương của anh như thế nào… Nhưng tôi không thể chấp nhận được thái độ anh sai bảo tôi “là cái này, cái kia cho anh” như một cô ô sin. Khi tôi không bằng lòng về thái độ của anh thì anh lại cho rằng, tôi không chăm chồng, không quan tâm chồng, ủi cho chồng cái áo cũng mặt nặng mày nhẹ… Để rồi sau đó, anh lên cơ quan và thêu dệt về những “tội trạng” của vợ và cô nhân tình đã kịp mang đến cho anh một làn gió mới.
Tôi cũng đã từng nghĩ, đời người ai cũng có những phút giây lầm lỗi, quan trọng là người ta biết nhận ra cái sai để sửa lỗi. Nhưng tối qua, khi nói chuyện với chồng, tôi cũng đã thẳng thắn nói với anh, “ Nếu anh thấy nhớ cô ta, em cho phép anh đi gặp, đi hẹn hò một lần cuối để anh thỏa nổi lòng”. Tôi nghĩ, nếu như người ta thực sự có tình cảm với nhau, rồi bỗng nhiên xa cách thì tình cảm của họ lại càng nhân lên gấp bội, vì thế chứ giải tỏa một lần đi, rồi sau đó chồng có còn yêu thương tôi nữa thì quay về với gia đình một cách tâm phục khẩu phục, chứ tôi không muốn bắt ép.
Trong thâm tôi tôi luôn tự nhủ hãy tha thứ và tôi cũng đã tha thứ cho anh. Tôi cố gắng xua đi những hình ảnh của chồng mơn trớn với người tình để có được cuộc sống bình thường, không chỉ cho tôi, mà cho cả cô con gái bé bỏng của tôi nữa.
Anh nói với tôi rằng, “ Anh không bao giờ muốn phá bỏ gia đình. Anh đang có cuộc sống yên lành, vợ đẹp, con ngoan, anh ngu gì mà đánh đổi“… vậy mà cuối cùng, anh lại hành động như vậy!
Tôi đau, tôi hận… tôi hận cuộc đời bất công với tôi, hận anh phụ lòng tin của tôi, hận người đàn bà có chồng trắc nết. Có những lúc tôi nghĩ, tôi không nên đánh ghen ầm ĩ với người đàn bà ấy mà tôi sẽ tìm cách liên lạc với chồng cô ta, nói cho chồng cô ta biết tất cả… để anh ấy sẽ xử lý vợ mình, giày vò cô ta, để cô ta sống không yên suốt cuộc đời còn lại… nhưng tôi không biết cách nào để liên lạc với anh ấy.
Tôi cũng có ý định lên cơ quan chồng để xin số chồng của cô ta… nhưng tôi sợ làm như thế thì mọi người sẽ biết chuyện. Nếu họ biết chuyện đó thì sẽ rất ảnh hưởng đến chồng tôi… tôi sợ anh xấu hổ, sợ anh mất mặt. Tôi không muốn người chồng mình luôn được mọi người kính nể lại cứ phải gặm nhấm nỗi đau một mình. Nếu anh như thế… tôi sợ mình sẽ điên mất.
Các bạn ạ! Theo mọi người thì tôi nên làm gì với cô nhân tình của chồng đây? Thật sự tôi đã chịu hết nổi sự kênh kiệu, vênh váo, cùng với những lời lẽ đe dọa của cô ta dành cho tôi!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em đã hiến dâng, sao còn bỏ tôi?
- Giờ đây tôi hận em, hận người con gái đã bỏ rơi tôi khi trái tim còn đong đầy tình cảm. Nhưng tôi biết tôi hận em bao nhiêu thì lại thương em nhiều bấy nhiêu. Tôi hận em nhiều lắm ! Nhớ cũng nhiều lắm ! Em có biết không ?.
(ảnh minh họa)
Tôi không còn nhớ mình quen em từ ngày nào ? Tôi chỉ biết một người con gái mà tôi quen trên một mảnh đất của thế giới ảo nào đó !. Ngày đó tôi còn đang đau khổ với mối tình đầu còn dang dở thì gặp được em. Với tôi, em lúc đó cũng như bao người con gái khác đang hiện hữu mà vô hình nào đó. Dường như đó cũng là suy nghĩ của những người khi cuộc tình tan vỡ, không còn tin vào bất cứ người con gái nào trên thế gian này.
Em ở miền Bắc, tôi đoán thế vì em hát cho tôi nghe những bài hát Quan Họ. Giọng em rất trong và ấm, cũng nhẹ nhàng và chất chứa tình yêu thương. Lúc đó tôi chỉ nghĩ có vậy. Giờ nghĩ lại thấy mình và em đã cùng chung bao kỉ niệm. Không phải trên những con đường đầy hoa mà là trên mạng ảo. Em vẩn thường nhắn tin cho tôi, trò chuyện với tôi. Tôi cũng không nhớ rõ chúng tôi đã nhắn bao nhiêu tin nửa. Tôi chỉ nhớ rằng em đang làm trái tim tôi ấm dần lên
Với tôi em không đẹp nhưng xinh xắn, không kiêu sa hay xa xôi gì đó, em giản dị và rất đỗi dịu dàng. Nhưng tôi thấy mình thương em. Có lần vì tôi mà em đã không ngủ, thức nhắn tin với tôi lúc tôi buồn nhất. Thế đó, em đã sưởi ấm trái tim tôi dần lên từ nguội lạnh.
Ngày từng ngày tôi thấy mình nhớ em nhiều hơn, mỗi phút chúng tôi nói chuyện thân thiết hơn. Tôi là người miền Nam, dẫu có xa xôi cách trở tôi vẩn thấy như mình đang được ở gần bên em. Tôi đã yêu em từ lúc nào không hay và thế là em bước vào trái tim tôi từ đó.
Em vẩn thế, vẫn dịu dàng và đắm thắm, có lẽ người con gái mà thế gian ban cho tôi nhường đó là đủ lắm rồi !
- Mình chia tay anh nhé !
- Sao thế em ? - Tôi bàng hoàng sửng sốt.
- Anh ở xa em quá ! người ở miền Bắc - người sống miền Nam.
- Em đừng lo ! Anh sẽ ra với em.
- Không được đâu ! Xa lắm. Anh đừng ra.
- Em đừng nói nửa ! Anh sẽ ra với em.
Bước xuống từ mạng ảo, tôi một mình ra tìm em theo tiếng gọi của trái tim mình.
Lần đầu tiên gặp em, tôi không ngạc nhiên lắm vì với tôi em ngoài đời giờ đây và trên thế giới ảo không khác xa nhau nhiều. Nét giản dị của cuộc sống đời thường chính là điều mà tôi yêu nhất ở con người em.
Tôi cầm lấy bàn tay em, bàn tay thật nhỏ nhắn. Em bảo :" Tay em xấu lắm !" tôi hỏi rằng :" Xấu thiệt không ?" và khẽ đặt nụ hôn lên đó. Em ngại ngùng quay mặt đi. Sự hạnh phúc - tôi cảm nhận được điều đó vì đi bên em. Cùng em chung một con đường, chung một nhịp bước chỉ khác một điều là trái tim đang đập loạn nhịp lên mà thôi.
Chúng tôi đi ăn cùng nhau, nói cùng một câu chuyện và chăm chú nhìn vào đôi trai gái đang chụp ảnh cưới. Tôi nói với em sau này tôi muốn người mặc áo cưới sánh vai cùng tôi là em. Tôi đã yêu em nhiều như thế.
Tối đó em đi về căn phòng nhỏ của mình, còn tôi thì về khách sạn. Sáng sớm, em đến tìm tôi. Chúng tôi đã ở bên nhau cho tới lúc tôi về.
Trưa hôm sau tôi trở vào miền Nam. Còn em ở lại, em tiễn tôi ra đến sân ga. Tôi trở về mang trong lòng bao luyến tiếc và mang theo cả bóng hình của người con gái tôi yêu.
- Sao em không nhắn tin cho anh ? Bộ muốn làm anh bực hả?
- Em đã bảo là em bận mà, đâu có thời gian nhắn tin đâu.
- Bận gì thì cũng nhắn tin cho anh. Bận đến nổi không có một phút để nhắn tin sao ?
Tôi dập máy trong cơn bực tức. Chị tôi gắt gỏng :
- Em bỏ đi, cái thứ con gái gì mà mới gặp lần đầu đã dễ dàng thế rồi. Đồ lẳng lơ.
Mặc cơn tức đang dâng, mặc chị khuyên bảo thế nào tôi vẩn còn yêu em nhiều lắm.
- Anh à ! mình không lấy nhau được đâu.
- Sao thế em ?
- Em không vô miền Nam theo anh được đâu. Cha mẹ không cho em lấy chồng xa đâu. Em còn phải lo cha mẹ nữa. Anh đừng yêu em nửa, được không ?
- Mình chia tay hả em ?
- Anh đừng yêu em nửa. Anh yêu người khác đi. Em biết anh là một người tốt, anh sẽ tìm được người con gái xứng với anh, tốt hơn em, đẹp hơn em. Em xin lỗi, anh đừng hận em nha !.
- Nhưng anh còn yêu em nhiều lắm !.
Thế rồi những dòng tin nhắn dần ít đi, những cuộc nói chuyện cũng vội vàng hơn và dần vơi bớt. Em dần xa tôi hay không biết tôi đang dần xa em nửa ? Vậy là tôi đã mất em thật rồi !.
Chán nản, thất tình tôi như người bơ vơ giữa thế gian này. Người con gái của mối tình đầu đã cho tôi nhiều đau khổ và giờ là em. Tôi rất yêu em, yêu rất nhiều, nhiều lắm. Nhớ cũng rất nhiều. Em có biết không ? Có những lúc kí ức chợt ùa về tôi thấy lòng mình buồn vô hạn. Tôi nhớ đến em nhưng nhắn tin cho em thì em không nhắn lại, gọi thì em không nhấc máy. Giờ đây, tôi thấy em như người xa lạ.
Em muốn tôi chứng minh cho em thấy tình yêu của tôi dành cho em là chân thật. Tôi đã ra với em rồi, dù chỉ quen em trên mạng ảo, dù xa em ngàn trùng cách trở tôi đã ra với em rồ, sao em nỡ bỏ tôi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi hận người đàn ông chỉ biết có tiền và nhục dục Không biết trên thế giới này những người đàn ông có tiền đều như nhau hay không nhưng với tôi có lẽ là như vậy. Tôi năm nay là sinh viên năm thứ nhất. Cuộc sống của tôi có lẽ đã rất hạnh phúc nếu như không có sự khờ dại của bản thân. Chuyện sẽ tưởng chừng hạnh phúc nếu như không...