Hận chồng cũ nhưng tôi không tước quyền gặp cha của con
Ba năm trời một mình tôi đi làm kiếm tiền nuôi con, chồng cũ không có trách nhiệm gì, tôi chẳng trách móc anh lời nào.
ảnh minh họa
Thời gian qua tôi đã đọc rất nhiều bài viết về hậu ly hôn, nhìn chung sau khi ly hôn chúng ta đều có cùng suy nghĩ đó là không muốn nhìn mặt người vợ/ chồng cũ, không muốn đối phương đến thăm con, hay đổi tên họ của con, làm mọi điều để trả thù người cũ… Như ông bà mình nói “Yêu nhau trái ấu cũng tròn, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng”.
Tôi từng rất ghét chồng cũ, nói đúng hơn là hận anh. Hận vì những gì anh đã gây ra cho tôi, những lời nói, xỉ vả, những vết thương lòng anh và bố mẹ chồng gây ra mà tôi nghĩ đến suốt cuộc đời sẽ không bao giờ quên được. Khi ly dị anh không đồng ý trợ cấp cho con, nói nếu tôi muốn nuôi con thì không được yêu cầu trợ cấp, như vậy anh mới đồng ý giao con cho tôi nuôi. Tôi đồng ý, không yêu cầu anh trợ cấp vì chỉ mong được nuôi con.
Khi mọi người hỏi vì sao anh không trợ cấp cho con, anh đều nói do tôi ỷ lại có tiền của gia đình, ly dị không yêu cầu anh trợ cấp, anh sẽ lo cho con việc khác to lớn hơn đó là mua nhà khi con trưởng thành. Một số người không hiểu đã nghĩ lỗi thuộc về tôi, tôi cũng chẳng giải thích, biết có giải thích cũng chẳng ai tin. Tôi cũng không muốn ly dị rồi lại đi nói xấu nhau. Nhiều bạn bè, đồng nghiệp hiểu thì nói tôi đừng cho anh thăm con vì anh không xứng đáng là một người cha. Ai cũng khuyên tôi nên cắt đứt liên lạc giữa anh và con, bảo tôi chuyển đến nhà khác để sống.
Tôi rất muốn làm như vậy vì nghĩ anh không xứng nhưng gia đình khuyên không nên làm như vậy, ảnh hưởng đến con. Gia đình nói dù anh có đạo đức giả, đóng kịch đến thăm con để tạo tiếng cho dư luận thì điều đó cũng tốt cho con, con sẽ được gặp cha, vì vậy tôi đã suy nghĩ lại. Tôi tiếp đón anh và ba mẹ anh nồng hậu khi họ đến thăm con, cháu; luôn nói với con những điều tốt đẹp về ba và ông bà nội, dạy con phải yêu thương lễ phép. Cứ như vậy lẳng lặng ba năm trời một mình tôi đi làm kiếm tiền nuôi con và được anh chị phụ giúp, anh không trợ cấp một đồng và cũng không mua được thùng sữa nào cho con. Tôi chẳng trách móc anh lời nào.
Video đang HOT
Đến nay mọi việc đã thay đổi, anh vừa lấy vợ mới. Cưới nhau được một tháng anh đến nhà xin lỗi tôi, nói tôi hãy bỏ qua tất cả những chuyện cũ, xin cho anh được lo cho con. Anh và ba mẹ anh đã thay đổi rất nhiều, yêu thương con và có trách nhiệm với con. Tôi cũng không còn ghét anh và ba mẹ anh nữa, chỉ thấy tội nghiệp họ. Tôi nghĩ ai cũng có thể sai lầm, ông bà đã già bằng tuổi ba mẹ tôi nên tôi đối xử và kính trọng ông bà như ba mẹ mình vậy.
Về phần chồng cũ, tôi không ghét anh nhưng không bao giờ yêu anh một lần nữa. Những lời nói của anh vẫn luôn nằm sâu trong ký ức tôi, suốt đời sẽ không bao giờ quên. Đến nay thì cuộc sống mẹ con tôi rất thoải mái, mọi người ai cũng khen con lớn lên thông minh, kháu khỉnh và lễ phép. Hiện tại tôi có nhà ở Sài Gòn, việc làm ổn định, lương cao, một năm tôi đưa con đi du lịch vài lần với gia đình. Tương lai có thể tôi đưa con qua nước ngoài sinh sống với gia đình và để con có điều kiện học hành tốt hơn. Sau này khi con trưởng thành có thể tự lo cho mình, tôi sẽ về lại Việt Nam sinh sống vì thích sống ở Việt Nam hơn.
Điều tôi cảm thấy mãn nguyện lúc này đó là hạnh phúc của con tôi. Con có được sự quan tâm của cả bên nội và bên ngoại. Tôi hy vọng điều này sẽ giúp con khi lớn lên không bị tổn thương hay mặc cảm vì chuyện người lớn. Những gì gia đình dạy tôi khi xưa là đúng, buông bỏ hận thù để cuộc sống được thanh thản hơn, cũng tốt cho con hơn.
Tôi viết lên đây chỉ với mục đích chia sẻ chứ không dám có ý khuyên bảo vì biết mỗi người mỗi cảnh, chỉ hy vọng nói đôi lời với những người có hoàn cảnh giống mình. Nếu có thể buông bỏ được hận thù thì các bạn hãy cố gắng buông vì hạnh phúc của con. Hãy để con được sống trong tình yêu thương của cả ba và mẹ để lớn lên không bị mặc cảm, tủi thân vì chuyện của người lớn. Trẻ em là vô tội mà.
Theo Vietnamplus
Cưới được 11 năm vợ vẫn hận chồng
Cô ấy không yêu tôi, sống với tôi chỉ là trách nhiệm. Cô ấy hận vì chuyện năm xưa mà tôi làm...
Đã 11 năm qua đi, 11 năm tôi cố gắng với hi vọng nhận về một chút tình yêu của cô ấy. Nhưng với cô ấy, sự cố gắng của tôi là vô nghĩa lí. Tôi đã nghĩ đàn bà dù có lạnh lùng đến mấy khi được yêu thương, yêu thương thật nhiều rồi cũng sẽ có ngày cảm động. Và tôi đã làm thế. Tôi dám chắc mình đã yêu rất nhiều nhưng đổi lại, cô ấy vẫn như một cái bóng không hồn trong cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi thực sự kiệt quệ vì yêu cô ấy.
Tôi biết 11 năm trước mình đã sai. Tôi đã ép buộc cô ấy phải lấy mình bằng một cuộc cưỡng ép và cô ấy mang bầu. Với người phụ nữ, niềm vui khi có thai là niềm hạnh phúc nhất thì với cô ấy đó lại như một chuyện đầy oan nghiệt. Tôi vì quá yêu mà mù quáng, bằng mọi giá cướp cô ấy về phía mình mà không cần biết cô ấy có muốn hay không. Tôi bất chấp cô ấy là người yêu của bạn mình để làm điều đó. Ngần ấy năm trôi qua, tôi vẫn không ngừng xỉ vả mình về chuyện đó. Nếu có cơ hội để làm lại, tôi chắc chắn sẽ không làm thế.
Ngay sau khi cưới tôi đa biết mình sai. Cô ấy không cười, không nói làm lòng tôi đau đớn lắm. Cô ấy vốn dĩ là một cô gái hồn nhiên, hay cười, hay nói nhưng chỉ vì bị ép phải lấy tôi khi cái thai trong bụng ngày một lớn dần mà cô ấy mới trầm uất như vậy. Lúc đó, điều mà tôi có thể làm để sửa sai là yêu thương, chăm lo cho cô ấy thật nhiều. Tôi đã làm thế biết bao năm qua, nó không phải chỉ là trách nhiệm, là điều tôi sửa sai mà nó thực sự là tình cảm mà tôi dành cho cô ấy. Tôi yêu vợ, yêu nhiều lắm.
Với tôi, vợ tôi không hề có một chút tình cảm nào. Mọi hành động cô ấy làm chỉ là vì trách nhiệm. (Ảnh minh họa)
Tôi đối xử với vợ, với các con thật tốt. Với nhà vợ tôi cũng nâng niu, trân trọng. Cô ấy là một người vợ tuyệt vời, chăm lo cho gia đình tử tế, là dâu, là con tốt. Chỉ có điều, với tôi, cô ấy không hề có một chút tình cảm nào. Mọi hành động cô ấy làm chỉ là vì trách nhiệm.
Tôi đau khổ lắm khi hôn nhân được bọc bởi cái vẻ êm đềm nhưng không hạnh phúc. Hạnh phúc là gì? Đâu phải là về cùng sống một mái nhà, ăn cùng một mâm cơm, ngủ cùng một giường, hạnh phúc là phải biết yêu thương và trái tim biết rung động. Nhưng với vợ tôi, cảm giác duy nhất mà cô ấy có với tôi chỉ là trách nhiệm của một người làm vợ.
Đã nhiều lần vì quá bực mình, tôi làm lớn chuyện lên và đòi Ly hôn. Khi tôi đưa đơn, cô ấy lẳng lặng kí vào đơn mà không một lời oán thán, không một câu trách than. Nhưng rồi vì tôi quá yêu cô ấy nên tôi lại xé nó đi. Và tất cả sự xáo trộn đó cô ấy đều không quan tâm. Ly hôn cũng được, sống với nhau cũng được. Tôi tử tế cũng được mà tôi phụ bạc cũng chẳng sao. Đó là điều khiến tôi đau lòng nhất. Cô ấy hầu như không bao giờ vui và cũng không bao giờ nổi giận. Dường như cô ấy không còn cảm giác của một con người. Cô ấy đón nhận mọi thứ như việc xảy ra với ai vậy.
Chỉ vì vợ quá lạnh lùng, tôi chán nản nên đã Ngoại tình. Tôi ngoại tình giống như một cách trả thù vợ mặc dù mỗi lần bên người tình tôi chỉ nhớ nhung và yêu thương vợ. Với tôi, vợ là người mà tôi thương yêu nhất cuộc đời nhưng cô ấy không tha thứ cho lỗi lầm năm xưa của tôi. Cô ấy sống với tôi chỉ vì các con mà thôi. Tôi không biết mình phải làm thế nào để có được tình yêu từ vợ.
Tôi ngoại tình giống như một cách trả thù vợ mặc dù mỗi lần bên người tình tôi chỉ nhớ nhung và yêu thương vợ. (Ảnh minh họa)
Tôi đoán vợ tôi cũng biết chuyện tôi ngoại tình. Và sự dửng dưng của cô ấy càng làm tôi thêm đau đớn. Tôi chỉ ước một lần cô ấy nổi cáu, cô ấy chửi mắng tôi thậm tệ bởi vì như vậy chí ít ra tôi còn có một chút quan trọng với cô ấy. Còn đằng này vợ tôi hoàn toàn im lặng, mặc kệ tôi sống sao thì sống.
Hiện giờ người tình của tôi có bầu. Cô ấy muốn tôi lấy cô ấy. Thực lòng tôi không yêu nhưng tôi cũng chán ngấy cảnh sống với người vợ không chút cảm giác với mình. Trong khi đó người tình của tôi thì rất yêu thương tôi, chăm sóc cho tôi chu đáo. Tôi lưỡng lự nhiều lắm. Vì tôi rất yêu vợ tôi, muốn được sống bên cô ấy mãi mãi. Nhưng tôi biết rằng làm như vậy có lẽ không chỉ tôi mà cô ấy cũng khổ. Nhưng nếu tôi ly hôn, các con sẽ bơ vơ, và điều quan trọng nhất là liệu khi tôi không yêu người vợ thứ hai thì cuộc hôn nhân đó của tôi có hạnh phúc không? Hay nó lại giống cuộc hôn nhân hiện tại của tôi, nơi mà tôi không hề được nhận tình yêu từ vợ? Nếu đúng như vậy thì người vợ thứ hai của tôi quá tội nghiệp. Tôi phải làm gì lúc này đây?
Theo Khampha
Ngày đầu về làm dâu bị bố chồng tát sưng mặt Người ta cứ nói, lấy chồng sợ nhất là mẹ chồng và "bà cô bên chồng" nhưng với tôi, người đáng sợ nhất lại chính là ông bố chồng gia trưởng.m Chào mọi người, tôi tên là Hoa, tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông ở một vùng quê ven đô Hà Nội. Dù kinh tế chỉ ở mức bình thường...