Hàm ơn vợ của người tình vì đã cho tôi nhận ra được lỗi lầm
Tôi hàm ơn không chỉ đơn giản là chị đã không làm rùm beng lên, mà to tát hơn chị đã mở cho tôi cái nhìn rộng lượng hơn với cuộc sống.
ảnh minh họa
Đọc bài “Trước khi ngoạ.i tìn.h, hãy nghĩ đến con cái” của chị Thủy, tôi cứ ngỡ như chị ấy viết cho mình. Có bạn còn bình luận chắc đây là bài viết không có thật vì không có người phụ nữ bao dung như thế. Nhưng cuộc sống muôn màu, còn rất nhiều người phụ nữ rộng lượng và bao dung, luôn nghĩ cho người khác, tôi đã may mắn gặp một người phụ nữ như vậy.
Tôi đã có những phút ngã lòng với một người đàn ông có vợ, dù bản thân đã có con. Đó là những khoảnh khắc chớp nhoáng qua đi rất nhanh, là những dòng tin nhắn động viên nhau trong công việc, cuộc sống, là những mỹ từ nhớ thương nhau khi hai kẻ có tình ý trong vụn.g trộ.m mà không đến được với nhau (như có bạn nói đàn bà nghĩ rằng họ đang được yêu). Tôi cũng nghĩ mình được yêu bởi những tin nhắn chu đáo, ân cần, lo lắng của người đó cho mình. Chúng tôi may mắn chỉ dừng lại ở những điều đó, chưa đi xa hơn, chưa cà phê gặp gỡ kể từ khi chuyến công tác kết thúc (vì thực ra chúng tôi chưa có cơ hội do ở xa nhau quá).
Cũng may trong chuyến công tác đó, do lịch trình bận rộn và có đông người, điều xấu xa nhất chưa xảy ra; nhưng tôi biết nếu có cơ hội thì cả hai cũng bị cám dỗ. Vì lúc đó chúng tôi người thì không có chồng bên cạnh, người xa vợ xa con, cảm giác như thế giới thật tự do, không bị ràng buộc bởi trách nhiệm gia đình, được sống cho chính mình. Chúng tôi chỉ may mắn hơn những người khác là có những đứa con níu kéo lại. Mỗi khi nhìn vào mắt chúng, nhìn vào chồng, người đã cũ kỹ theo thời gian và những bộn bề lo toan, tôi lại thấy lòng mình thắt lại. Tôi ân hận.
Gia đình tôi theo Phật giáo, bố mẹ luôn tin vào nhân quả, tôi cũng tin, vậy mà đã phản bội chồng con mình để nhắn tin nhớ thương một người đàn ông khác. Tôi tin rằng mình sẽ bị trừng phạt. Những tin nhắn của tôi đã bị chụp lại bởi người vợ tinh tế của người đó nhưng chúng tôi lại một lần nữa may mắn vì chị ấy quá bao dung và có nhân cách cao thượng, người tôi hiếm thấy trên đời. Khi tâm sự với chị, tôi thấy mình thật bé nhỏ và xấu hổ, hiểu cơn say nắng kia chỉ là do những kẻ khốn nạn như tôi và người ấy gây ra, còn đối tác của chúng tôi là vợ anh ấy và chồng tôi đều là nạ.n nhâ.n, là những người vô tội.
Chị nói đã chứng kiến mẹ chị, bạn bè chị chịu nỗi đau do sự phản bội gây ra, nên chị thương con tôi, thương chồng tôi. Họ không xứng đáng phải biết sự thật để đau khổ, để nhìn hình ảnh tôi méo mó đi. Tôi biết mình cũng méo mó lắm rồi, nhưng những gì chị nói ra càng làm tôi thấy không thể nào chịu đựng được. Tôi thấy có tội. Đó là những ngày tháng dằn vặt vô cùng. Các bạn hãy tin rằng lỗi lầm sẽ luôn làm ta day dứt, đó chính là hình phạt đáng sợ nhất cho mỗi con người, vì thế đừng bao giờ như tôi, dù đã biết trước mà vẫn chạm chân vào lỗi lầm.
Video đang HOT
Tôi nhìn vào đôi mắt ngây thơ của con và khi chỉ có hai mẹ con, tôi ôm chầm lấy con sợ hãi. Tôi sợ quả báo không đè lên đầu mình mà lại bổ xuống đầu con. Hễ đọc một bài báo về bắ.t có.c, về đứ.a tr.ẻ nào đó bị ta.i nạ.n,… tôi lại hoảng hốt sợ hãi, sẽ ra sao nếu đó là con mình đang chịu một điều gì đó do mẹ chúng gây nên. Tôi cũng sợ chồng một lúc nào đó biết chuyện sẽ không thể tha thứ, dù chị ấy khuyên tôi đừng nên nói với chồng, nhưng sự sợ hãi cứ đè lấy tôi. Cuối cùng không chịu nổi tôi đã phải thú tội với chồng.
Tôi kể về những tin nhắn, những dòng chat chit, chồng đã đa.u đớ.n, gầm lên và đán.h tôi dù trước đó anh chưa bao giờ làm thế. Tôi biết sẽ có điều này, vì bản thân đã gây ra hậu quả. Điều đa.u đớ.n nhất là tôi đã lấy đi niềm tin của anh, cái đó dù có chuộc tội cả đời cũng không bù đắp được. Dù sao giờ tôi đã thanh thản hơn khi được nói ra sự thật, không bị sự sợ hãi bủa vây. Hàng ngày tôi sám hối, cố gắng chăm sóc chồng con tốt hơn, tự bỏ đi những cái tôi trước đây vẫn có với chồng để chăm sóc anh và nhẫn nhịn. Anh giờ vẫn còn nhìn tôi như người xa lạ, cuộc sống của chúng tôi chưa bình thường trở lại sau gần nửa năm tôi thú tội. Thế nhưng anh thương con và muốn giữ tôi cho con, vì dù người vợ này sai trái nhưng tôi vẫn là người mẹ thương yêu con vô cùng.
Tôi biết cuộc đời còn dài, cần làm nhiều hơn thế để chuộc lại lỗi lầm, nhưng cũng cảm ơn người vợ của người đó, cũng giống như chị Thủy, đã cho tôi một con đường để nhìn nhận lỗi lầm, để được tự mình thú tội chứ không phải để sa đà vào sai lầm cho đến khi chồng con bắt gặp, khin.h b.ỉ. Khi viết những dòng này, nước mắt tôi đang rơi, muốn gửi lời xin lỗi chân thành tới chị ấy, dù tôi từng nói điều này nhưng biết vết thương lòng gây ra cho chị sẽ không bao giờ lành được. Hy vọng nếu chị có đọc trang này sẽ biết có một người đang hàm ơn chị, không chỉ đơn giản là chị đã không làm rùm beng lên, mà to tát hơn thế là chị đã mở cho tôi một cái nhìn rộng lượng hơn với cuộc sống.
Tôi giờ sống đơn giản, lấy con cái làm niềm vui, lấy sự chăm sóc chồng để chuộc tội; tận tụy hết mình với công việc và cuộc sống. Tôi biết cơ hội không đến với ai hai lần; bản thân từng trải qua sai lầm, đang đi qua những ngày tháng trầm lắng để nhìn lại mọi thứ. Nếu không có những sự chia sẻ chân thành của chị có thể đời tôi đã trượt dài trong cơn say nắng đó. Tôi chỉ muốn nói lỗi lầm sẽ xảy đến với bất kỳ ai, nếu có thể hãy nghĩ đến hậu quả trước khi làm. Tôi đã và đang sống trong dằn vặt sợ hãi, trước sợ chồng con biết, giờ chồng biết rồi lại sợ quả báo không giáng lên mình mà lỡ vào con mình phải gánh chịu.
Vì vậy mỗi ngày thức dậy tôi tự nhủ hôm nay phải làm được điều gì tốt, hy vọng ông trời sẽ nhìn ra những nỗ lực của bản thân, nếu có vấn đề gì hãy để một mình tôi gánh chịu. Cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn đọc hết bài của tôi, hy vọng rằng sau khi đọc xong, nếu ai đó lỡ đang làm người thứ ba hãy dừng lại. Trải qua rồi tôi biết, tòa án lương tâm sẽ là thứ hình phạt ghê sợ nhất đối với mỗi con người.
Theo VNE
"Bố không phải là ông bố hôi hám! Bố là người bố vĩ đại nhất!"
Bố tớ không bẩn, không hôi, bẩn và hôi là chẳng qua do mắt và trái tim của các bạn nhìn và ngửi không đúng góc diện mà thôi!".
Bố không phải là ông bố hôi hám! Bố là người bố vĩ đại nhất ạ!"
Mẹ cậu qua đời từ khi còn rất nhỏ. Người bố từ đó một mình nuôi cậu con trai khôn lớn. Hàng ngày bố cậu phải đi làm vất vả từ sáng đến tối không có thời gian chăm sóc cậu bé. Năm đó cậu bé 3 tuổ.i, bố cậu gửi cậu vào nhà trẻ. Ngày nào cũng vậy, từ sáng sớm bố cậu thức dậy nấu ăn rồi cho cậu tới nhà trẻ. Sau đó đi làm việc.
Ngày đó mỗi lần đi làm về bố cậu đều vội vội vàng đi xe đến cổng trường đón con. Khi nhìn thấy cậu con trai bé xíu, đôi mắt có vẻ díp lại vì buồn ngủ ông xuống xe ôm lấy cậu như để bù đắp tình thương không có mẹ của cậu con trai bé nhỏ trong suốt thời gian qua. Những lúc đó cậu đều hất tay bố ra và nói: "Bố! Bố hôi thế này, lần sau đừng có ôm con nữa".
Những lúc đó bố cậu chỉ chợt quay đi rồi dụi mắt nói: "Bụi bay vào mắt bố rồi này!", sau đó chở cậu về nhà và chuẩn bị cơm tối cho cậu. Khi đó cậu vẫn còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện nên nói ra những câu đó làm bố đau lòng như vậy.
Năm tháng cứ trôi qua cậu bé cũng dần hiểu chuyện và cậu cảm nhận được tình yêu thương của bố dành cho mình.
Lần đó trong lúc cậu tập đi xe đạp, chẳng may ngã xuống một cái đầm gần nhà, chẳng ai chịu đến giúp cậu vì cái đầm đó toàn bùn hôi hám. Bố cậu đang làm việc từ công trường xây dựng nhận được tin con trai ở nhà bị ngã xe lập tức phóng xe về nhà.
Nhìn thấy cậu con trai khồ sở nhày nhụa trong đống bùn, ông không ngần ngại chạy lại ôm cậu vào lòng rồi an ủi: "Có bố ở đây rồi con trai!". Cậu hôi hám như vậy mà bố vẫn ôm cậu vào lòng, vẫn nói những lời yêu thương với cậu. Cậu khóc to thật to vì những lời nói của mình ngày trước. Cậu hỏi bố:
"Bố không giận con à?"
"Giận con? Vì chuyện gì?", người bố ngạc nhiên hỏi. Thì ra với tình yêu bao la, bao dung của bố, cậu chẳng bao giờ có lỗi lầm gì cả. Dù cho cậu có làm đau hay tổn thương ông.
Sau lần đó cậu không bao giờ còn chê bố hôi hám nữa. Tình cảm của hai bố con còn ngày một khăng khít. Có những chiều tối bố còn giúp cậu tập đi xe đạp, những ngày bố về muộn cậu còn giúp bố làm cơm rồi ngồi chờ bố về ăn.
Một lần cậu ra công trường tìm cha để lấy chìa khóa, hôm đó chứng kiến cảnh bố cậu leo trèo trên công trường để làm việc, mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn luôn chân luôn tay. Chốc chốc lại vác bao cát, chốc chốc lại bê bao xi. Cậu chỉ nhìn bố im lặng rồi không nói gì.
Từ ngày đó trở đi cậu hiểu được rằng tiề.n ăn, tiề.n học phí, quần áo, sách vở của cậu,... tất cả đều là những thứ mà bố cậu phải đán.h đổi lại bằng sinh mạng của mình dưới ánh nắng mặt trời gắt gao cậu thương bố, thương nhiều lắm.
Lần họp phụ huynh năm đó bố cậu vội vàng từ công trường đến lớp họp cho cậu, các bạn cậu cười nhạo, châm biếm vì bố cậu thật hôi hám, bẩn thỉu, bụi bặm. Lúc đó cậu đã ngẩng cao đầu và nói to với cả lớp: "Bố tớ không bẩn, không hôi, bẩn và hôi là chẳng qua do mắt và trái tim của các bạn nhìn và ngửi không đúng góc diện mà thôi!".
Trên đường về nhà buổi chiều hôm đó, khi bố cậu lái xe phía trước cậu đã nhoài người lên và thì thầm vào tai bố: "Bố không phải là ông bố hôi hám! Bố là người bố vĩ đại nhất ạ!"
Theo blogtamsu
Nếu tha thứ được thì hãy cứ tha thứ , phải không bà ? Trong đời ai cũng một lần sống và nhiều lần phạm sai lầm, điều quan trọng là họ sẽ làm gì sau lỗi lầm đó . Nếu tha thứ được thì hãy tha thứ đúng không bà.... Cái Thương đứng đó, chăm chú nhìn người đàn bà bón từng thìa thức ăn cho đứa con mà lòng đẫm lệ. "Ngoan nào, ăn đi...