Ham muốn mù quáng
Không kìm nén được cảm xúc, tôi và cô đã đi quá giới hạn cho phép.
Tôi đang là sinh viên năm thứ 3. Xuất thân chính hiệu nông dân, tôi mang trong người sức vóc của một thanh niên miền quê trai tráng. Là người hoạt bát, có chút tài ăn nói vì thế tôi được cả lớp rất tin tưởng và bầu làm lớp trưởng. Luôn hoàn thành rất tốt mọi công việc của trường lớp, đoàn đội nên hầu như giáo viên trong trường đều biết đến và rất quý mến tôi.
Bằng này tuổi, chúng bạn đều đã có người yêu, nhưng tôi chưa từng có một mảnh tình vắt vai nào. Nhiều lúc thèm khát muốn tìm cho mình một tình yêu, nhưng hoàn cảnh gia đình luôn là gáo nước lạnh dội tắt đi nỗi khao khát ấy.
Thế rồi cuộc đời tôi đã thay đổi chỉ trong một đêm. Cái đêm định mệnh ấy…
Một tháng trước, vào một buổi chiều muộn khi vừa kết thúc buổi tập thể thao, tôi nhận được điện thoại của cô giáo. Cô muốn tôi đến nhà giúp cô giải quyết một số vấn đề về danh sách điểm tổng kết cho các bạn trong lớp. Sau phút ngỡ ngàng về cuộc gọi kỳ quặc ấy, tôi liền bắt xe bus đến nhà cô.
Chồng cô đã đi nước ngoài được 3 năm nay chưa một lần về qua nhà. Cô sống một mình trong một căn nhà mà dù có mơ thôi tôi cũng không bao giờ dám nghĩ tới. Cô đón tiếp tôi rất niềm nở trong bộ đồ ngủ cực kỳ “thoáng mát”, điều ấy làm tôi ngại ngùng và không dám nhìn thẳng vào cô mỗi lúc trò chuyện. Nhìn cô lúc này thật không giống với cô mà tôi thường thấy trên giảng đường mỗi ngày đến lớp.
Video đang HOT
Mọi cảm giác tội lỗi đều tan biến để nhường chỗ cho những ham muốn mù quáng của bản thân… (Ảnh minh họa)
Tôi ngồi vào bàn và bắt đầu miệt mài làm những công việc mà cô vừa giao. Khi mọi việc đã hòm hòm cũng là lúc tôi cảm giác được khoảng cách giữa cô và tôi có phần gần hơn trước. Cánh tay mát lạnh kia đang dần sát lại trên cơ thể tôi…
Lúng túng và sợ hãi vô cùng, tôi bất ngờ đứng dậy theo phản xạ khi toàn bộ cơ thể mình đã bị cơ thể cô bao bọc. Cô nhẹ nhàng gọi tôi ra ghế và bắt đầu trần tình về số phận của mình. Cô nói thương tôi vì tôi là đứa ngoan ngoãn và thông minh. Về phần cô, cô đang cô đơn vì không thể có được một gia đình như mong muốn. Có lẽ đó là cảm giác của người đàn bà đã phải sống quá lâu trong cảnh xa chồng. Cô đã khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thanh thoát ấy.
Không kìm nén được cảm xúc, tôi và cô đã đi quá giới hạn cho phép. Một thằng con trai mới lớn chưa hiểu thế nào là “yêu”, một người con gái sống trong cảnh xa chồng, chúng tôi đều cảm thấy hạnh phúc sau cái giây phút thăng hoa ấy.
Cũng đã gần tháng nay, tôi luôn sống trong cảm giác bất an vô cùng, tôi dằn vặt bản thân và thấy mình là một thằng đàn ông đáng trách. Nhưng mỗi lúc “bên cô” mọi cảm giác tội lỗi ấy đều tan biến để nhường chỗ cho những ham muốn mù quáng của bản thân.
Chúng tôi không yêu nhau, thực tế bản thân tôi cũng không thích thú gì cái chuyện mà cả tôi và cô đang làm, tôi muốn dành tất cả cho người con gái sẽ làm vợ tôi sau này. Nhưng tôi phải làm gì để thoát ra khỏi hoàn cảnh này và làm gì để cắt đứt quan hệ với cô.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sau hôn nhân không còn màu hồng
Những cuộc cãi vã bắt đầu, sự yên ấm không còn trong căn nhà của tôi nữa...
Tôi và anh học cùng trường, cùng lớp, chúng tôi lớn lên bên nhau nên mọi người gọi chúng tôi là đôi bạn "Thanh mai - Trúc mã". Chúng tôi luôn gắn bó với nhau và cùng nhau học tập, có những bài tôi không thể nào biết cách giải thì đằng ấy lại chỉ bảo cho tôi, đằng ấy giỏi cả văn lẫn toán nên cái gì tôi cũng hỏi, tôi thường gọi đằng ấy là "từ điển" mỗi lần như vậy anh rất vui. Cứ thế chúng tôi đi bên nhau cho tới hết những năm tháng sinh viên. Tốt nghiệp xong, hai đứa xin việc đi làm, tôi may mắn hơn nên xin được công việc trước, anh vẫn bôn ba, lặn lội kiếm việc.
Chúng tôi có một ước nguyện là khi nào ổn định công việc sẽ làm đám cưới, vì thế anh hớn hở kiếm tìm công việc không quản nhọc nhằn. Tôi phận con gái công việc tạm ổn vì con gái thường không có nhiều tham vọng, nhưng số tôi thật may mắn. Tôi học hành kém anh rất nhiều nhưng khi vào việc tôi trở lên hoạt bát, lại có ngoại hình ưa nhìn nên công việc khá suôn sẻ. Sau 3 năm làm việc tôi được đề bạt lên chức trưởng phòng, lương bổng cũng khá nên tôi bàn với anh việc cưới xin. Anh ôm tôi vào lòng, tôi biết anh vất vả vẫn chưa có thành tích, tôi càng thương anh nhiều hơn, tôi mong ước được làm vợ hiền của anh, được làm mẹ của các con anh, sinh cho anh những đứa trẻ bụ bẫm.
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức đơn giản vì anh không muốn phô trương và vì hai nhà chúng tôi cũng chẳng khá giả gì. Tôi hạnh phúc đi bên anh, tôi yên tâm vì có anh đi bên cuộc đời mình, tựa vào bờ vai anh tôi cảm thấy thật yên ổn và tràn ngập hạnh phúc.
Chúng tôi thuê một căn hộ nhỏ đủ cho hai đứa, đối với tôi thế đã là quá ổn rồi, bởi với tôi tình yêu của anh và tôi đã nở hoa. Chúng tôi có hẳn 10 năm yêu thương, bên nhau, từ một tình bạn rủ nhau đi học thủa bé, đến khi trưởng thành nên tôi hiểu anh và ngược lại anh cũng hiểu tôi tường tận.
Tôi cảm thấy tim mình vỡ ra từng mảnh, người tôi thương yêu bấy lâu đây ư (Ảnh minh họa)
Hạnh phúc nhất là khi tôi sinh cháu đầu lòng đúng ý anh, một cậu con trai đàng hoàng. Cả hai họ nội và họ ngoại phấn khởi và không thể kể hết được niềm hạnh phúc của hai đứa chúng tôi, từ một tình yêu đơm hoa giờ đã kết trái.
Tình yêu - hạnh phúc ôm lấy chúng tôi làm tôi ngủ quên, tôi chỉ biết miệt mài chăm lo cho chồng cho con, miệt mài kiếm tiền để vun đắp cho tổ ấm của chúng tôi, tôi quên cả bản thân, tôi quên cả việc mua cho mình một bó hoa. Mỗi khi đi mua sắm tôi đều sà ngay vào hàng quần áo mua sắm cho chồng, cho con rồi hể hả khuân về nhà... Có lần tôi đưa cho anh một chiếc áo sơ mi bảo anh mặc để tôi ngắm, anh đã từ chối, khi đó tôi không hiểu mình làm sai điều gì và chúng tôi đã dần to tiếng.
Những cuộc cãi vã bắt đầu, sự yên ấm không còn trong căn nhà của tôi nữa. Đứa con nhỏ đôi mắt tròn xoe nhìn bố mẹ cãi nhau, tôi cảm thấy tim mình vỡ ra từng mảnh, người tôi thương yêu bấy lâu đây ư? Chúng tôi có cả hơn 10 năm bên nhau mà tôi vẫn không hiểu hết anh, cái người tôi tưởng tôi hiểu để từng chân tơ kẽ tóc.
Cổ tôi cứ nghẹn lại, sau mỗi lần anh làm ấm lên rồi bỏ đi, anh nói với tôi những lời thậm tệ, những lời không phải hai người yêu nhau dành cho nhau. Anh làm tôi héo úa theo thời gian, anh lấy cớ khi giận dỗi đập hết những thứ đồ dùng trong nhà và trở lên gàn dở... người ấy của tôi đây thật sao?
Tôi còn bàng hoàng hơn khi vô tình đọc được mail của anh viết cho một người nào đó, họ hẹn hò, yêu thương và dành cho nhau những lời lẽ thật ngọt ngào. Tim tôi vỡ tan, nhìn đứa con trai bé bỏng, nhìn đôi mắt đen tròn của con mà lòng tôi thắt lại. Xin lỗi con, mẹ không thể tiếp tục được nữa, ngàn lần xin lỗi con!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thoáng như một giấc mơ Kể từ khi chia tay với mối tình đầu, mọi thứ quanh tôi dường như trống rỗng vì tôi đã nhận lấy sự thật quá phũ phàng. Người tôi hết mực yêu thương, tin tưởng, không chút nghi ngờ đã nhẫn tâm lừa dối tôi. Vì tôi không muốn đem đến cho mình nỗi buồn phiền nên tôi gạt qua một bên tất...