Hai sinh viên đánh người đến tàn phế
Sau hơn 1 tháng cấp cứu, đến ngày 22-9, nạn nhân Nguyễn Tấn Mến (26 tuổi, ngụ phường Trường Thọ, quận Thủ Đức – TPHCM) vẫn chưa có dấu hiệu phục hồi và có khả năng tàn phế suốt đời.
Trước đó, khoảng 17 giờ ngày 10-8, anh Mến và bạn là Nguyễn Đức Thắng (17 tuổi, ngụ cùng phường) đến uống nước tại một quán cà phê ở phường Hiệp Bình Chánh, quận Thủ Đức.
Lúc này, trong quán cũng có một nhóm thanh niên gồm: Nguyễn Văn Chí, Trần Ngọc Anh và Phan Văn Hùng, tất cả cùng 21 tuổi, quê Nghệ An, là sinh viên năm 2 Trường Đại học Kinh tế và Đại học Sài Gòn.
Trong lúc uống cà phê, một người của nhóm Chí nhìn qua phía bàn của Thắng và Mến nên xảy ra mâu thuẫn.
Khi nhóm của Mến ra về, Chí chạy theo đánh Thắng. Thấy vậy, Mến lao đến can ngăn thì bị Chí và Ngọc Anh cùng đấm đánh túi bụi làm anh gục tại chỗ. Sau khi ẩu đả, cả 3 lên xe tẩu thoát.
Đối tượng Chí tại thời điểm gây án
Video đang HOT
Mến được nhanh chóng đưa vào bệnh viện cấp cứu trong tình trạng thương tích nặng, dập tủy cổ. Theo nhận định của các bác sĩ, khả năng nạn nhân bị liệt, không thể hồi phục là rất cao.
Dù chưa có kết quả giám định thương tật của Mến nhưng xét thấy hành vi đánh người gây thương tích nguy hiểm của Chí và Ngọc Anh có dấu hiệu phạm tội “cố ý gây thương tích” nên ngày 22-9, Cơ quan CSĐT Công an quận Thủ Đức đã ra quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can, ra lệnh bắt tạm giam Chí và Ngọc Anh 2 tháng để điều tra.
Tuy nhiên, Ngọc Anh vừa bị Công an TP Đà Lạt – Lâm Đồng bắt giữ trong một vụ án khác, còn Chí vẫn đang lẫn trốn.
Theo Người Lao Động
Tấm lòng người mẹ
Bất hạnh, đau khổ, nghèo khó đè nặng lên đôi vai của người mẹ tuổi ngoài 60 kể từ khi đứa con trai út gặp nạn. Nhưng điều đó không khiến bà thôi nghĩ cho người khác, cho dù đó là kẻ đã khiến con trai bà tàn phế...
Phiên tòa xét xử vụ án giết người ở phòng A của Tòa Phúc thẩm TAND Tối cao ngày 22-8 khá đặc biệt. Ngoài bị cáo ngồi trước vành móng ngựa, giữa lối đi của phòng xử kê chiếc ghế bố, ở đó một thanh niên chân tay co rút, một bên đầu lõm sâu và hông đeo chiếc túi ni lông chứa chất thải nằm thiêm thiếp. Cạnh bên anh, người mẹ già gầy guộc liên tay quạt cho con, thỉnh thoảng bà kéo nhẹ chiếc mền, sửa lại gối nằm hoặc chống cằm nhìn con rưng rưng nước mắt.
Những cú đánh trí mạng
Hơn một năm trước, anh Tạ Thanh Hữu (SN 1981, ấp Nhân Hòa, xã Tây Hòa, huyện Trảng Bom, tỉnh Đồng Nai) vào quán uống cà phê với bạn bè. Xuất phát từ sự hiểu lầm dẫn đến mâu thuẫn, Nguyễn Minh Hải (SN 1990, ngụ Đồng Nai) đã dùng một khúc cây dài khoảng 80 cm đánh liên tiếp lên đầu anh Hữu. Cú đánh khiến anh Hữu bị nứt sọ, liệt cứng tứ chi, trí tuệ sa sút hoàn toàn, đại tiểu tiện không tự chủ, tỉ lệ thương tật 95%.
Xét xử sơ thẩm, TAND tỉnh Đồng Nai nhận định hành vi của bị cáo nguy hiểm, anh Hữu không chết là do được cấp cứu và điều trị kịp thời, phía người bị hại có phần lỗi và hậu quả phạm tội giết người chưa đạt. Do vậy, HĐXX đã tuyên phạt bị cáo 10 năm tù, buộc bồi thường 42 triệu đồng.
Bà Nguyễn Thị Thủy - mẹ của người bị hại - tại phiên tòa phúc thẩm ngày 22-8
Bất bình với nhận định của tòa án khi cho rằng con em mình có phần lỗi, gia đình anh Hữu làm đơn kháng cáo yêu cầu tăng hình phạt và tiền bồi thường. Theo lời anh chị của anh Hữu, tòa sơ thẩm đã không mời hai nhân chứng quan trọng là vợ chồng người chủ quán - những người chứng kiến vụ việc và bản thân họ cũng bị nhóm của Hải (gồm 3 người, trong đó có em trai của Hải) đánh. Theo đó, anh Hữu không gây hấn gì với Hải và là người bị Hải đánh nhầm khi đang ngồi trong quán cà phê. Tuy nhiên, tại phiên tòa phúc thẩm, thể theo yêu cầu của mẹ, chị của anh Hữu đã rút kháng cáo yêu cầu tăng hình phạt, chỉ đề nghị buộc bị cáo bồi thường tổng cộng 200 triệu đồng.
Người mẹ nhân hậu
Giờ nghị án, mẹ Hữu rưng rưng kể, trước đây, Hữu là một thanh niên khỏe mạnh, chăm làm, vừa mới cưới vợ. Tai nạn xảy ra, vợ Hữu chăm sóc chồng một thời gian rồi về quê. Kể từ ngày ấy, bà chọn đi thu mua ve chai ở những đoạn đường gần nhà để khoảng 2-3 giờ ghé qua nhà thăm nom con. Bà cũng là người tắm rửa, cho ăn, lau dọn chỗ anh Hữu nằm... "Đâu thể bắt con gái người ta gắn cả đời với một người tàn phế. Mấy tháng trời khổ cực với Hữu cũng là trọn nghĩa rồi.
Bác là mẹ, cho dù vĩnh viễn Hữu không bao giờ có thể hồi phục; cho dù cực khổ hơn thế nữa nhưng để được nhìn thấy con mỗi ngày, bác vẫn sẽ cố hết sức" - bà khẽ khàng tâm sự. Bệnh tình của Hữu đòi hỏi chi phí thuốc men không nhỏ, trong khi các con ai có phận nấy, kinh tế cũng rất khó khăn, còn gia đình bị cáo cũng không nói gì đến tiền bồi thường. Bà buộc phải bán căn nhà đang ở. Cũng may người mua thương tình, cho mẹ con bà tiếp tục ở lại.
Vậy mà, bà lại lo lắng, day dứt với mức án mà luật pháp dành cho bị cáo - dù ai biết chuyện cũng nói so với hành vi phạm tội của bị cáo, nỗi đau đớn thể xác mà anh Hữu phải chịu cũng như nỗi vất vả, hao tốn tiền bạc của gia đình bà thì 10 năm tù vẫn là quá nhẹ và 200 triệu đồng chẳng thấm vào đâu. Đó là chưa nói đến việc bồi thường dù tòa đã tuyên nhưng nếu bị cáo và gia đình bị cáo không có thiện chí thì số tiền ấy cũng chỉ nằm trên giấy.
"Con người ta cũng như con mình. Nhưng con mình nằm đây còn được mình chăm sóc, còn nó xa gia đình... Trông dáng nó thư sinh thế kia, ở tù chắc khổ lắm... Từ lúc xảy ra vụ án đến nay, bác luôn có ý định tha cho người ta, không mong muốn một người mẹ nào phải khổ nữa. Coi như phần số của em nó thế. Chỉ là anh chị nó bức xúc quá..." - bà rưng rưng nước mắt.
Nghe mẹ nói, con gái bà lên tiếng: "Chị thấy đó, con mình không xót lại đi xót con người ta", rồi quay qua mẹ, chị an ủi: "Mẹ yên tâm đi, tòa tuyên 10 năm cũng là nhẹ với nó rồi. Với lại, sau này thi hành án, người ta còn xem xét giảm án mà". "Ừ, mẹ cũng chỉ mong thế, không thì tội nghiệp..." - bà vừa quạt nhè nhẹ cho con vừa đáp.
Tôi nhìn gương mặt phúc hậu của bà. Trong tột cùng đau khổ, bất hạnh sao tôi chỉ tìm thấy trong mắt bà lấp lánh tình yêu thương...
Đó là hành vi côn đồ! Tòa Phúc thẩm TAND Tối cao tại TPHCM nhận định cấp sơ thẩm cho rằng người bị hại có phần lỗi là không chính xác bởi vì mâu thuẫn đã giải quyết xong, mọi người đã ra về, người bị hại đang ngồi thì Hải xông vào đánh từ phía sau. Hành vi dùng cây lớn, dài đánh liên tục vào đầu người bị hại là côn đồ, lẽ ra phải xử ở điểm n, khoản 1, điều 93 BLHS (có khung hình phạt từ 12 đến 20 năm, chung thân, tử hình). Tại tòa, đại diện người bị hại rút kháng cáo tăng hình phạt, vì vậy tòa đình chỉ xét xử phúc thẩm về hình sự đối với bị cáo. Tuy nhiên, cấp sơ thẩm cho rằng bị cáo phạm tội giết người chưa đạt là không đúng tội danh, cần rút kinh nghiệm.
Theo Người Lao Động
"Mượn" gậy đánh người, ai dại thì... Nhiều lần trả hồ sơ điều tra bổ sung và qua 2 cấp tòa xét xử, tội danh cũng như hình phạt của các bị cáo vẫn được giữ nguyên. Thế nhưng đọng lại sau bản án này là điều mà những người liên quan cần phải tĩnh tâm suy ngẫm để tự rút ra cho mình một bài học. Vụ án không...